Quá khứ ơi xin ngủ yên!
3 năm đầu thấm thoát trôi qua êm đềm như dòng sông nằm cạnh xóm liều nơi nó ở. Nó thành công trong con đường học tập, luôn nằm trong top đứng đầu trường, lại là cây văn nghệ của đoàn trường nên được sự quan tâm khá ưu ái của giáo viên và bạn khác giới. Nhưng nó vẫn không yêu ai, chính xác là không mở lòng mình với ai. Có 1 cơ số người thuộc phần ghen ăn tức ở hoặc 1 số người khác bị nó từ chối tình cảm nói nó bị gay vô cảm với đàn bà. Nó cười nhạt trước tin đồn thất thiệt, đối mặt với những tin đồn đó tốt nhất là im lặng bao năm sống ở xóm liều nó vẫn luôn dùng cách đó đối mặt với truyện đó. Nó ít tuổi nhưng là dân xóm liều nó quá hiểu cuộc sống phải cần gì, nó lo cho bản thân còn chưa đủ sao dám lo cho người khác. Nó không muốn làm người khác phải khổ vì nó, bố đã từng nói là đàn ông không lo được cho người đàn bà của mình thì tốt nhất đừng biến đàn bà của xã hội thành đàn bà của mình. Nếu ai hỏi nó 3 năm vừa rồi có rung động trước ai không ? Dạ có nó không chỉ rung động mà nó thực sự đã tôn thờ người đó, có những lúc nó khát khao người đó thuộc về nó nhưng nó không thể nói cho người đó biết vì gì ư ? Nó có vô vàn lí do để nói im lặng nên mọi cảm xúc về người đó bị nó khóa chặt trong tim.
"Tình đơn phương mình ta gặm nhấm
Mình ta biết mình ta tổn thương
Chỉ cần thấy nàng cười ta đã biết ta vui
Thấy nàng buồn thì tim ta thổn thức
Nhưng cũng chỉ cấm nín xoa dịu tâm tư
Dẫu biết rằng mai kia nàng hạnh phúc
Bên một ai khác mà không phải là ta
Ta cũng chấp nhận
Ôm chọn tình đơn phương"
Câu thơ buồn nó dấu vào tâm thức không ai biết và không ai hay chỉ biết rằng mọi kí ức về người đó luôn là động lực để nó vươn nên vượt qua mọi trở ngại của cuộc sống.
máy lại hết pin, xin hỏi anh em nếu mình viết truyên cứ hết dòng mình cách hẳn 1 dòng rồi viết tiếp anh em liệu có đồng ý không? Hay lại bảo mình cách dòng cho dài chuyện
