Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Quá khứ ơi xin ngủ yên!

Chương 2



Lúc đó nó thèm lắm nhưng sợ bố giận nên không giám hỏi. Bác Lâm trai có lẽ cũng hiểu dụng ý của bố nó nên bác ngưng hẳn chuyển chủ đề sang những năm tháng làm ăn buôn bán, bữa cơm vẫn đầy ắp tiếng cười với sự hài hước dí dỏm của bác Lâm và bố con nó. Tiệc tàn bác Lâm trở bố nó ra ga cho kịp chuyến tàu cuối. Trong lòng nó bỗng trỗi dậy cảm giác cô đơn, có cái gì đó khiến nó bất an và muốn nó giữ bố lại. Trả phải ít phút trước nó hòa nhập với gia đình bác Lâm lắm mà sao bây giờ lại thấy lạc lõng đến thế. Nó muốn bố ở lại quá nhưng lí trí đã kìm hãm nó lại, lí trí và cảm giác đấu tranh dữ dội khiến nó chìm sâu vào trong suy tư. Mặt nó đàn thối ra đôi mắt nhìn xa xăm theo bóng xe của bác Lâm. Có lẽ bác Lâm gái và các anh hiểu được cảm giác đang ngự trị nó, mỗi người có cách riêng để giải tỏa tâm lí cho nó. Bác Lâm gái dẫn nó đi thăm quan xung quanh ngôi biệt thự muốn nó chọn cho mình 1 phòng nhưng nó chỉ cười trừ, anh Lân anh Long thay phiên nhau giới thiệu đủ thứ vật dụng lạ đời nhưng nó vẫn như người mất hồn. Cho đến khi nghe tiếng xe hơi của bác Lâm trai đỗ ngoài sân nó vội vàng lao ra như kẻ kiếm tìm hi vọng. Rồi lòng nó trùng xuống khi không còn thấy bố trong xe. Bác Lâm trai nhìn nó có vẻ như cũng cảm nhận được nó đang nghĩ gì. Bác im lặng đi về phía đồ đạc của nó để góc nhà,lặng lẽ xách đồ kéo nó đi. Nó giật mình trước hành động đó của bác thì bác nói:

_ kẻ yếu hèn hãy về nơi mày đã đến, ở nhà này không thể chứa chấp mày, đi… đi ra khỏi nhà tao…tao..tao sẽ đưa mày về với gia đình

Cảm giác sợ bao chùm nấy toàn thân, nó biết bác Lâm đang nói thật, nó về với hiện thực nhìn ráo rác xung quanh xem ai đó có ngăn bác Lâm lại không. Bác Lâm gái đứng chết chân mắt mở to kinh ngạc hai bàn tay bác đưa nên che miệng lại. Các anh cũng đứng chết chân, môi mấp máy như muốn xin cho nó mà không dám nói. Não bộ nó hiện về toàn bộ hình ảnh liên hoan ở xóm liều rồi câu hứa thành danh cứ vang vọng mãi, nó vùng nên mạnh mẽ hai chân đứng tấn ngưng bác Lâm trai lại, nó nói như gằn giọng từng từ:

_ Không được, không được cháu không thể về, có chết cháu cũng không về khi chưa nấy được tấm bằng đại học hạng cao nhất.

Bác Lâm trai buông tay nó ra rồi cười lớn:

Hahaha, có thế chứ con trai đời bác mày ghét nhất loại đàn ông ủy mị như đàn bà, có chí khí lắm….nâu lắm rồi chưa có ai dám lớn tiếng trước mặt ta.

Rồi bác ôn tồn vỗ vai nó nói tiếp:

Bố ku về có dặn bác cho mày ở 1 phòng sống tự lập từ a-z nhưng bác nghĩ chắc mày không thể hay vô biệt thự chọn 1 phòng bao nhiêu 2 bác lo cho mày từ a- z. Đó mày chọn đi

Nó dõng dạc trả lời:

Bác cho con mượn 1 phòng tự lo cho mình từ a-z bác ạ.

Bác Lâm trai khoái chí cười híp mắt:

Ok bác tôn trọn ý kiến của mày khó khăn gì thì cứ nên nhà tìm 2 bác và các anh. Cả nhà lại lại đây

Bác Lâm gái và 2 anh đã vui vẻ trở lại tiến gần về 2 bác cháu. Anh Lân anh cả cầm túi đò trao tận tay cho nó vỗ nhẹ nên vai chia sẽ cảm xúc,anh Long cũng cười tin mắt nhìn đuôi mắt hình như ươn ướt……….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...