Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Quá khứ ơi xin ngủ yên!

Chương 12



Tình ảo

…….bước ra khỏi quán phở cồ, nó và chị tay trong tay sánh bước bên nhau như những cặp đôi yêu nhau thực sự, nhưng có lẽ trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình nên không ai nói với ai câu nào. Nó không thể hiểu trong lòng chị có suy nghĩ gì về chuyện tình thay thế này nó chỉ biết lúc này đây đôi mắt chị đang rất ưu tư nhìn xa căm vô định. Còn nó lúc đầu vì đật được ước nguyện của mình thấy trong lòng vui sướng lắm, giờ đây khi chứng kiến đôi mắt ưu tư của chị lòng nó như thắt lại. Nó thấy mình thật hèn hạ và đáng trách, sao nó có thể nhanh chóng nhận lời đề nghị của chị mà không thèm nghĩ ngợi điều gì. Đúng nó rất yêu chị, yêu nhiều hơn tất cả nhưng không thể phủ biện là nó đang lợi dụng hoàn cảnh để đạt được điều mình muốn. Nó bất chấp như vậy liệu còn xứng đáng là 1 thằng đàn ông không. Nó tự dằn vặt lương tâm nó, nó đau khổ và tủi hổ vì cách nó làm. Bầu không khí giữa chị và nó thêm ảm đạm hơn khi mưa phùn ngày càng nặng hạt, cơn gió mùa mạnh bạo hất phăng cái mũ trên đầu chị, cơ thể chị run rẩy bám chặt vào tay nó. Đến lúc này đây cái bản ngã đàn ông của nó trỗi dậy mạnh mẽ, nó khẽ chửi thề trong lòng " kệ mẹ đời " rồi quay lại ân cần đội lại chiếc mũ áo khoác lên đầu chị. Đội lại mũ ngay ngắn cho chị, nó buông tay chuẩn bị lại đi tiếp thì đôi bàn tay nhỏ bé của chị giữ lại. Hai bàn tay nó lạnh cóng được 2 bàn tay của chị nắm chặt vào như đang muốn sưởi ấm cho 2 bàn tay của nó vậy, chị kéo đôi tay nó về phía chị, từng hơi ấm nhẹ nhàng từ đôi môi xinh cắn của chị truyền ra tay nó. Trời rất lạnh cái hơi ấm nhỏ nhoi đó không đủ làm tay nó âm trở lại nhưng lại đủ sức làm cõi lòng nó hoang mang bối rối. Mọi suy nghĩ dằn vặt lương tâm nó nãy giờ bị với ấm từ đôi môi xinh xắn của chị thổi bay. Chị xuýt xoa :

_ Tay anh lạnh quá, đi theo em nào.

Hả trời ơi chị…chị…gọi nó bằng anh kìa. Tim nó như nổ bung vì cách chị xưng hô với nó, đôi mắt nó cũng không thể che dấu được sự ngạc nhiên trong nó. Cảm giác về hạnh phúc bao phủ nấy con người nó. Nó như người say bước từng bươc theo chị, đất dưới chân nó bồng bềnh phiêu lãng. Đến 1 cửa hàng bán phụ kiện mùa đông ngay gần đó, chị vội vàng kéo nó vào trong bắt nó thử đủ thứ từ mũ găng đến khăn quàng cổ. Nó đã không conf là chính nó, nó đã bị chính tình yêu của chị làm cho mê mẩn. 1 đôi găng tay bằng da, 1 chiếc khăn quàng cổ bằng nen và 1 chiếc mũ chùm cả đầu lẫn tai. Chị cũng chọn 1 bộ y hệt như nó, cả hai đang quàng khăn đội mũ cho nhau. Đây là lần thứ 2 trong đêm nay nó có cử chỉ yêu thương giành cho chị nhưng lần này lại khác lần trước nhiều quá. Cảm xúc thật sự dâng lên cao trào khi chị quàng khăn vào cổ nó, những cử chỉ nhẹ nhàng tỉ mỉ cẩn thận của người con gái giành cho người mình yêu được chị thực hiện thuần thục. Trong đó không chỉ đơn giản làm quyen công việc này rồi mà đó là tình cảm, 1 tình cảm thực sự không phải là đang diễn. Nó cảm nhận được hết, chị đã thực sự coi nó là người yêu của chị. Trong giây phút ấy khi đôi mắt nó chìm vào đôi mắt chị, mọi cảnh vật xung quanh đã biến mất, không gian và thời gian bị đóng băng ngay tức khắc, mọi suy nghĩ tính toán của nó cũng biến mất chỉ còn lại bản năng thông thường của người đàn ông. Nó bị say trong tình yêu của chị, nó muốn được hôn chị ngay trong lúc này. Đôi môi chị quá gợi cảm, cảm xúc của cả hai quá chân thật khiến nó đã mất hết lí trí không còn kiềm chế được cảm xúc thì điều cần đến cũng đã đến nó hôn chị ngay trong quán bán đồ, trước mặt chủ quán và cả đám đông mua hàng. Chị có lẽ cũng quá ngỡ ngàng trước hành động bột phát của nó, nhất thời chị không chấp nhận giáng cho nó 1 cái bạt tai thật mạnh. Bốp 1 cái đau điếng cả 1 bên mặt nó chưa kịp hết bàng hoàng thì chính cái tay tát nó ghì chặt nấy đầu nó hôn nên môi nó ngấu nghiến. Nụ hôn của chị nó ngọt ngào êm ái như hương bưởi lúc sớm mai làm nó quên đi cái tát đau điếng chị giành cho nó. Cả đám đông có mặt tại quán lúc này có lẽ đã trợn hết cả mắt nên kinh ngạc nhìn nó và chị và chắc chắn họ cũng không thể nào hiểu được chuyện gì đang sảy ra trước mắt họ. Tiếng ai đó phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng xì xèo vang dần lên nó và chị vội vàng thanh toán chạy ra khỏi quán. Tay nó nắm chặt nấy bàn tay chị cả 2 cứ thế chạy băng băng trên đường phố, mặc gió mưa mặc trời lạnh mặc cho ai đó hậm hực chửi bới khi bị nó và chị va vào. Cả hai cứ chạy mãi chạy mãi cho đến khi chị không còn thể chạy được nữa, nó cũng mệt bở hơi tai. Lưng nó dựa vào tường kéo chị vào trong lòng, để đầu chị nằm yên vị trên ngực nó. Cả nó và chị đều quá mệt đứng thở hổn hển dưới hiên nhà bên đường tránh mưa. Mệt thì mệt thật nhưng có lẽ cả chị và nó đều đang rất vui, chị ôm ghì nấy eo nó cười tủm tỉm suốt, còn nó nét của hạnh phúc vẽ đầy lên mặt.

Tiếng thở gấp gáp đã không còn nó tham lam định cúi xuống hôn nên môi chị tiếp nhưng ngón tay chị đã ngăn môi nó lại. Chị ra dấu đi tiếp, hướng đến của nó và chị là nhà thờ gần đó. Tiếng kinh cầu vang vọng trên đường phố, nhà thờ nhỏ nằm liền kề với nhà dân tuy không nguy nga tráng lệ nhưng các con chiên tụ tập rất đông tràn cả ra ngoài, nó và chị chỉ là 2 kẻ ngoại đạo lên chỉ đứng ngoài nhìn vào trong xem họ thực hiện nghi lễ. Đồng hồ vẫn chưa điểm 12h các con chiên ngoan đạo thực hiện rất nhiều kiểu nghi lễ mà nó với chị lần đầu nhìn thấy. Tiếng thánh ca, tiếng giảng đạo của cha xứ tiếng hô vang của các con chiên tạo nên 1 bầu không khí vui tươi náo nhiệt nhưng cũng rất thanh bình. Chị đứng trước nó dáng đứng hơi dựa vào người nó còn nó đứng phía sau vòng tay nên đằng trước ôm chị từ phía sau. Cảm giác êm đềm và hạnh phúc quá, nó tham lam nhìn nên tượng chúa thầm cầu nguyện :

_ lạy chúa trên cao con chỉ là kẻ ngoại đạo, đêm nay nhờ ơn chúa con được chìm đắm trong dòng sông của hạnh phúc nhưng con vẫn muốn xin thêm chúa cho con được kéo dài giây phút hạnh phúc như thế này mãi mãi.

Nó tham thật nhưng cái tham của nó là chính đáng mà. Ai cũng có quyền cầu cho mình được hạnh phúc mà. Tại sao nó lại không ? Nếu là kẻ khác trong hoàn cảnh nó có lẽ còn làm nhiều điều hơn cả lời cầu nguyện của nó ấy chứ. Nhưng số phận nó là vậy rồi nó đâu có quyền được đấu tranh sòng phẳng đâu, qua đêm nay thôi nó đành bất lực nhìn chị qua về với người chị yêu. Nó có muốn giữ chị ở lại với nó cũng không được. Đời là thế, đâu phải lúc nào cũng theo ý nó muốn được. Tiếng chuông nhà thờ kêu vang cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Chị bất ngờ quay lại đặt nên môi nó 1 nụ hôn, nó chưa kịp cảm nhận được nụ hôn của chị thì môi chị đã dời xa môi nó. Chị nói :

_ Về thôi em, muôn rồi mai còn đến trường. Cảm ơn em nhé.

Chị quả là dứt khoát, hết giờ là mọi thứ trở lại như cũ. Đúng là bữa tiệc vui nào cũng có lúc phải kết thúc, nhưng kết thúc nhanh như vậy nhất thời nó chưa chấp nhận được. Ngoài mặt nó vẫn vui vẻ cùng chị đi nấy xe ra về nhưng trong lòng nó thì đau thắt từng cơn, con tim nó không còn là rỉ máu nữa mà bây giờ máu nó đã chảy thành dòng rồi. Dẫu biết trước kết quả sẽ thế này nhưng không ngờ nó lại đau đớn tê tái như vậy. Đưa chị về đến nhà, nụ hôn gió nhí nhảnh giành cho nó lúc chia tay càng làm vết thương trong lòng nó đau đớn nên gấp vạn lần. Dáng chị khuất hẳn vào trong nhà, cơn bức bối trong người nó bùng phát, nó cửi bớt áo khoác trên người ra cho dễ thở. Trên người nó chỉ còn duy nhất chiếc khăn chị quấn trên cổ. Nó đã mất kiểm soát hoàn toàn, chạy như điên như dại trong cơn mưa phùn nặng hạt, cái rét của thiên nhiên ngấm dần vào da thịt hòa vào cùng cái rét trong lòng nó. Nó tức tối nó gào thét chửi rủa bản thân nó bất lực yếu hèn, nó căm hận chính con người nó. Nó đấm đá liên tục vào cây cổ thụ ven đường, máu trên tay nó ứa ra đỏ thẫm cả bàn tay, cái đau cái rét của cơ thể cũng không thể đau đớn bằng cái đau trong lòng nó. Nước mắt nó ứa ra không thể nuốt ngược vào trong lòng được nữa. Nó đã gục ngã hoàn toàn trong đêm trong đêm tối, màn đêm như nuốt gọn nấy nó, ngồi gục dưới gốc cây hơi thở nó phì phò như con bò tót mới điên cuồng lâm trận. Nó khóc rống lê cho vơi đi cơn buồn tủi trong lòng nó. Nó cố gắng từng tí từng tí 1 nuốt từng giọt từng giọt nước mắt vào trong lòng. Lau đi những giọt nước mắt còn vương vấn trên mặt trên mũi nó. Cố gắng trở lại bình thường bước những bước chậm dãi về phòng trọ của bác Lâm…..

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...