Quá khứ ơi xin ngủ yên!
Đêm hội noel :
Ngày 24 – 12…..Thời tiết rét đậm rét hại, tối và đêm mưa phùn diện rộng…..đêm noel đầu tiên xa nhà của nó, đêm noel đầu tiên của nó trên đất Hà thành, đêm noel đầu tiên của nó trong thời sinh viên, đêm noel đầu tiên nó được ở bên chị trong đêm diễn nghệ thuật của trường đại học nơi nó học. Tất cả đều là lần đầu vậy mà thời tiết lại quá khắc nghiệt, phải chăng ông trời muốn thử thách lòng người, muốn kiểm chứng chữ tình trong nhân gian liệu rằng những đôi yêu nhau có đủ sức mạnh để vượt qua thời tiết khắc nghiệt này để ở bên nhau trao cho nhau những kỉ niệm ngọt ngào đáng nhớ nhất. Nhân gian có câu " lửa thử vàng gian nan thử sức " trong gian nan mới biết lòng người và trong gian nan mới biết lòng kẻ si tình bền bỉ cỡ nào.
Đêm diễn nghệ thuật của trường xxx bắt đầu đúng 18h thời tiết rét đậm rét hại mưa gió vẫn chưa kịp rơi vì lòng người nơi đây đang hừng hực khí thế chuẩn bị thật tốt thật chuyên nghiệp cho đêm diễn. Chị đã đến tâm trạng đang rất vui vẻ và hạnh phúc, đã khác hẳn ngày hôm trước đi tâm sự với nó. Nó đoán 9/10 giáo sư đã mail lại cho chị rồi nên cũng yên tâm ngồi chỉnh lại cây guitar, bạn đồng hành của nó và chị suốt đêm diễn hôm nay. Tiếng kato…kato…1…2…3….4 được Mc thử đi thử lại liên tục tạo nên 1 bầu không khí cười đùa vui vẻ của đám khán giả tếu táo. Đúng giờ là diễn tất cả đội nghệ thuật đã chuẩn bị song, Mc mở đầu bằng câu chào câu chúc khá chuyên nghiệp, nó và chị có tiết mục đầu tiên nên đứng ngay sau cánh gà chờ Mc sướng tên là ra. Chị nó đêm nay thật tuyệt mặc nguyên bộ váy trắng tóc kết cài vương miện nhìn như công chúa bạch tuyết bước ra từ truyện cổ tích. Chị đang hạnh phúc, cưs tủm tỉm cười nãy giờ. Nó :
_ Chị ơi ăn gì vui thế, cười đến không ngậm miệng vào kìa
Chị cười nháy mắt với nó :
_ Hehe bí mật nha cưng
Nó :
_ Hứ hôm nay còn bày đặt bí mật nữa cơ đấy, không nói đây cũng biết.
Chị lè lưỡi trêu nó :
_ lêu lêu đoán thử xem thầy bói xem voi
Nó cười :
_ Chắc giáo sư mail trả lời chị rồi chứ gì
Chị :
_ Đúng 1/2 rồi nhưng còn hơn thế nữa cơ .
Nó :
_ Là sao, giáo sư tặng quà cho chị rồi à
Chị cười tit mắt :
_ Bí mật.
Chưa kịp hỏi thêm gì chị thì Mc đã thét gào tên chị và nó ra diễn rồi. Đúng là lão Mc vô duyên nhất quả đất nó vừa đi vừa lẩm bẩm. Chị mở đầu như mọi khi cái giọng êm ái ngọt ngào như rót mật vào tai làm say đắm bao lòng người. Cả hội trường ầm ĩ là thế vậy mà khi chị lên tiếng họ im lặng như thể muốn nuốt từng chữ từng câu chị nói vậy. Bài hát đầu " bài thánh ca buồn " của nhạc dõi nguyên vũ :
Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau
Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt
Áo trắng em bay như cánh thiên thần
Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân.
Cùng nhau quì dưới tượng Chúa cao sang
Xin cho đôi mình suốt đời có nhau
Vang trong đêm lạnh bài ca Thiên Chúa
Khẽ hát theo câu đêm thánh vô cùng
Ôi giọng hát em mênh mang buồn…
Rồi mùa giá buốt cũng qua mau
Lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu
Rồi một chiều áo trắng phai màu
Em qua cầu xác pháo bay sau.
Lời nguyện mình Chúa có nghe không
Sao bây giờ mình hoài xa vắng
Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian
Bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu.
Rồi những đêm thánh đường đón Noel
Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu
Tiếng thánh ca ngày xưa vang đêm tối
Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn
Ðêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi..
Giọng chị thánh thót như biết nhảy múa cùng với tiếng đàn của nó vậy. Bài hát đã hết vậy mà khán giả không chịu vỗ tay, cho đến khi chị phải nhắc khéo cả hội trường như bừng tỉnh tiếng vỗ tay đập chai nhựa ầm ĩ, tiếng fan gào thét tên chị với cổ ngữ không thay đổi " i love …, ….anh yêu em…". Đệch mẹ bọn kia dám kêu gào yêu chị của nó cơ à. Nó mà ở gần hội ấy kiểu gì cũng ném đá dấu tay cho chúng nó câm hết mồm lại. Nó khoái chí với cái rưởng tượng trẻ con của nó. Còn chị diễn song rồi mà sao không ra sau cánh gà đi còn đứng đó ngó nghiêng gì nữa, chẳng nhẽ lại thích đám kia kêu gào yêu đương này nọ hả trời. Ngó nghiêng chán chê, lão Mc sốt ruột phải ra nháy nhó mãi chị mới vào. Cái mặt còn tỏ vẻ khó chịu mới kinh chứ, nó thấy kì kì ra hỏi chị :
_ Chị ơi diễn song không vào luôn đi để người khác còn diễn nữa chứ, đứng đó ngó nghiêng tìm vàng hả.
Mặt chị lạnh te :
_ Không phải việc của em im đi
Nó đang cười, nụ cười vụn vỡ không nói nổi thành lời. Con gái kì lạ thật đang cười nói vui vẻ rồi bất ngờ thay đổi 180° là sao. Nó đành im lặng ngồi sau chị, cố nghĩ xem lúc diễn có làm sai điều gì không mà bất ngờ chị lại giận dữ với nó như vậy. Ngồi nghĩ mãi mà không ra, ngó sang chị lại thấy chị lấp ló sau cánh gà nhìn xuống sân khấu như đang tìm kiếm 1 thứ gì rất quý giá. Nó giật mình lờ mờ biết lí do vì sao chị giận nó, vì sao chị cứ ngó nghiêng nãy giờ. Tất cả chỉ có thể chị đang tìm giáo sư, có lẽ giáo sư có hứa sẽ đến xem chị diễn đêm. Nó cũng chạy vội ra phía gần cánh gà, ngó nghiêng chán chê nó mới nhớ là nó chưa gặp giaos sư lần nào vậy biết ai mà ngó. Ngán ngẩm với suy nghĩ ngớ ngẩn của mình nó đành lủi thủi quay lại chỗ ngồi cũ. Muốn giúp chị mà bất lực chán nó ghê. Tiết mục thứ 2 cũng đã kết thúc, lão Mc lại được dịp lên tiếng khoe cái giọng eo éo giống hoạn quan của lão. Đội diễn tiết mục thứ 3 đã vào vị trí, chị nó vẫn đứng ngó nghiêng sau cánh gà chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay trông có vẻ sốt ruột lắm rồi thì phải. Nó phải ra nhắc chị :
_ Này ra kia ngồi tí đi, sau tiết mục này đến chị em minh hát tiếp đó ,lúc đó tha hồ mà ngó xuống dưới.
Chị im lặng bơ nó luôn, tức khí nó mặc kệ. Khỏi thèm để ý luôn đứng cho mọi chân luôn đi. Bực cả mình, hừ nó bắt đầu nóng trong người ra ghế ngồi đá thụng đụng lia liên tục. Mà kể cũng lạ điều gì làm nó bực vậy nhỉ, chị đứng liên quan gì đến nó đâu. Chẳng nhẽ lại là ghen, không nó chỉ đang lo lắng cho chị thôi, nó sợ chị đứng lâu thì mỏi chân thôi. Nó tự nghĩ rồi tự bào chữa cho chính mình. Con quỷ sứ và ngã thiên thần trong nó đấu tranh dữ dội.
Tiết mục thứ 3 đã kết thúc, lão Mc tiếp tục sướng tên chị và nó. Vậy mà nó có nghe thấy đâu, đầu óc của nó bị con quỷ kia và ngã thiên thần chiếm hữu mất rồi. Chị tiến lại gần nó lúc nào mà nó không hay, cốc nên chán nó :
_ Này ra diễn đi Mc gọi rồi đó, dỗi chị đây hả
Nó ngước mắt nên, chị nó đã đánh mất nụ cười trên môi, nét mặt buồn buồn lành lạnh như thời tiết cuối thu vậy. Nó cười trừ :
_ Ok em ra liền.
Bài hát tiếp theo là bài hát mang tên 2 mùa noel nhạc và lời nó không biết do chị và nó trình bày. Chị của nó khá chuyên nghiệp khí đứng trên sân khấu, mặc dù tâm trạng không tốt nhưng giọng hát vẫn thánh thót như thường ngày không nó nghe tâm trạng hơn rất nhiều hay hơn rất nhiều. Bài hát kết thúc chị nó vẫn không ngừng ngó nghiêng tìm kiếm vị giáo sư kia. Có điều lần này chị lùi lại sau cánh gà ngã Mc nhí nhố kia không cần phải nhắc nhở nữa……..
Đêm diễn đã gần kết thúc, chị nó vẫn không ngừng tìm kiếm còn nó mắt nhìn sau lưng chị đăm chiêu. Vai chị rung rung, có tiếng lấc nhẹ chị khóc rồi ư. Nó cảm thấy trong lòng lại trào lên cái cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, tim nó bắt đầu cảm thấy như có ai đang cầm dao cứa từng nhát 1 nhát 1 chậm dãi đau đớn khó chịu vô cùng. Chị đang đứng ngay trước mặt nó, đang đau đớn tìm kiếm người chị yêu, có lẽ chị đã cảm nhận được rằng người đó không đến, có lẽ trong lòng chị đã buông xuôi nhưng tại sao chị vẫn còn cố tìm kiếm phía dưới sân khấu kia. Chị không chấp nhận rằng người đó không đến ư, chị cố chấp hay chị quá tin tưởng vào người đó. Nó muốn làm 1 điều gì đó để an ủi chị lúc này vậy mà trong đầu nó không tào nào nghĩ ra được 1 câu nói 1 phương thức giúp chị bớt buồn. Nó tuyệt vọng về bản thân mình, nó bất tài thật, nó vô dụng quá, nó không thể làm gì cho chị lúc này ngoài cách im lặng chứng kiến người nó yêu là chị đang đau buồn.
Thời gian cứ thế trôi đi, đêm văn nghệ đã kết thúc, khán giả đã ra về bạn diễn cũng đang lục tục dọn dẹp đồ đạc. Chị vẫn lép mình phía sau cánh gà chờ đợi trong vô vọng và phía sau chị nó mắt không rời chị nửa bước gặm nhấm cơn ghen tị của bản thân mình. Kết thúc rồi, tất cả đã ra về rồi chỉ còn nó và chị ở đó mà thôi. Chị đã rời khỏi cánh gà ra hẳn phía ngoài sân khấu ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài đường. Còn nó vẫn ngồi phía sau chị im lặng như tượng đá vô hình nhưng bên trong nó hai tên và ác quỷ đang chiến đấu dữ dội. Tên ác quỷ thúc giục nó :
_ Còn chờ gì nữa thằng người kia, cơ hội ngàn năm có được người đẹp sao không tiến tới và chớp cơ hội này đi
Tên thiên thần phản pháo :
_ Đừng tin nó tên người kia, nếu ngươi tiến lại cô ấy chắc chắn sau này ngươi sẽ không bao giờ gặp lại được cô ấy, cứ để vậy đi người còn có cơ hội ở gần cô ấy.
Tên quỷ :
_ Thằng thiên thần ngu ngốc, nhân cơ hội người yêu cô ta không có ở đây hãy tiến tới mà chiếm đoạt cô ấy không thì sẽ không bao giờ còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu.
Thiên thần :
_ Mi mới là thằng ngu đó quỷ, lợi dụng tình huống như vậy có đáng mặt đàn ông không.
Tên ác qủy ;
_ Vất mẹ cái cao thượng của mày đi thiên thần ơi, sống không vì mình thì trời chu đất diệt con ak. Tiến nên đi thằng người ơi
Nó nửa đi mắc núi nửa ở mắc sông tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm thế nào ngoài im lặng. Trời bắt đầu thay đổi, mưa bắt đầu bay, cái rét ngọt ngào bắt đầu tăng mạnh, nó lo cho chị không còn im lặng được nữa :
_ Về đi chị, đêm diễn tan rồi người đó không đến đâu
Chị nó :
_ Em im đi, anh ấy đã hứa rồi mà, em biết gì thích thì về trước đi
Nó im lặng trước thái độ cương quyết của chị, lại tiếp tục ngồi nhìn chị từ phía sau.
Thời gian cứ thế cứ thế trôi qua, nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp, tiếng khóc của chị càng ngày càng lớn, âm thanh thút thít đã không còn kìm nén được nữa. Chị khóc ầm ĩ như đứa trẻ ăn vạ bố mẹ vì không được đáp ứng yêu cầu của chúng. Nó đã không còn kiên nhân được nữa, nó hành động theo bản năng tiến lại phía lưng chị,ôm tròn nấy người chị. Hành động đó của nó như ngọn lửa châm vào ngòi pháo, chị bùng lên dữ dội, chị gào chị thét chị cào cấu nên 2 bàn tay nó. Chị vùng mạnh thoát khỏi nó, chị chạy như điên dại trong sân trường gào khóc dữ dội. Nó đuổi theo chị thật nhanh, kéo mạnh thân hình chị về phía nó, hai tay nó lần nữa ôm chặt chị ghì vào trong lòng, lần này nó quyết không cho chị thoát ra khỏi người nó. Chị man dại đấm đá cào cấu nên cơ thể nó, hai tay vùng ra tát liên tiếp vào măt nó hô:
_ Thả chị ra…thả chị ra…mặc kệ chị đi mà
Chị giẫy giụa càng mạnh nó càng ôm chị chặt hơn, vùng nên vùng xuống mãi cũng không thể thoát được đôi cánh tay nó, tóc tai chị bù xù vương miện chị đeo bay xa tít tắp. Cơn man dại của chị đã đến hồi kết thúc, chị ôm chặt nấy nó khóc như đứa trẻ :
_ hi hu anh… hứ….a rồi…. mà….hu hu
Tiếng chị hờn trách hòa trong tiếng khóc, khuôn mặt xinh đẹp méo mó ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Chị khóc đến khàn cả tiếng, khóc đến nỗi đòi nôn đòi ọe, khóc đên khi không còn bật ra nổi tiếng khóc. Chị nằm chết lặng trong vòng tay của nó, đôi mắt thiên thần ngày nào bây giờ vô hồn như người điên, nét mặt chị lạnh lùng không còn chút thần sắc nào cả. Tiếng thở của chị hổn hển yếu ớt hít từng ngụm không khí lạnh lẽo vào trong buồng phổi. Mặt chị má chị tái đi, đôi môi căng mọng hàng ngay giờ đây đã khô khan tím tái. Nó dìu chị vào trong mái hiến của hội trường, toàn bộ thân thể chị đã buông xuôi, vất vả lắm mới khiến chị ngồi dựa vào nó, hai tay nó ôm ghì nấy chị 1 phần vì sợ chị lại vùng lên chạy đi mất 1 phần vì nó sợ chị bị lạnh. Nó thì thầm ;
_ Chị có lạnh không
Chị không nói chỉ lắc đầu. Nó vẫn tiếp tục thì thầm :
_ Nghe em nhé, về đi muộn rồi người đó không đến đâu
Chị vẫn im lặng không nói gì. Nó không bỏ cuộc :
_ Về nhé, trời lạnh lắm không về ốm ra đấy.
Chị vẫn im lặng nằm bất động trong vòng tay của nó, mắt vô hồn nhìn xa căm đâu đó ngoài đường. Nó vẫn kiên nhẫn thủ thỉ phân tích thiệt hơn các kiểu cho chị nghe. Phải mất rất rất nhiều thời gian mới nhận được cái gật đầu đồng ý của chị. Nó vội vàng đi thu nhặt tất cả đồ đạc của chị và của nó lại, chỉnh lại tư trang quần áo cho chị. Nó cố gắng làm nhanh nhất có thể để đưa chị ra khỏi sân khấu của trường.
Đêm noel thời tiết khắc nghiệt mưa phùn làm tăng thêm cái lạnh cái rét cho người Hà thành, nếu là ngày thường chắc hẳn đã không còn bóng người nhưng hôm nay là ngày lễ các cặp tình nhân quấn chặt nấy nhau tạo thành những đoàn người đông đúc đi lại ngược xuôi trên phố. Nó và chị cũng đang đi bên nhau, mỗi người có nỗi niềm riêng không ai nói với ai câu nào. Chị đang thất vọng vì người mình yêu thất hứa, hơn tháng nay vị giáo sư kia bận nghiên cứu các đề tài khoa học không có thời gian gặp chị nay đến ngày lễ hẹn rồi không đến, nỗi nhớ đan xen thất vọng hòa với sự hờn dỗi khiến chị như kẻ mất hồn còn nó ghen tị vô cớ với vị giáo sư kia cộng với sự lo lắng cho người mình yêu ( chị ) khiến nó cũng không còn tỉnh táo nói chuyện với chị. Họ cứ im lặng như vậy cho đến khi về gần nhà chị. Chị lên tiếng trước :
_ Chị đói…chị muốn đi ăn 1 cái gì đó. Em đưa chị đi nhé
Nó nhìn chị mắt xót xa :
_ uh phở cồ nhé.
Chị bật đầu, nó lại chở chị ra quán phở cồ quen thuộc, quán vẫn đông như mọi khi. Khách quen đến quán bà chủ quán cười nói vui vẻ chào hỏi này nọ. Chị lặng lẽ kiếm 1 góc khuất để ngồi, nó gọi mọi hàng ngày vẫn ăn rồi ra bàn ngồi cùng chị. Đến bây giờ nó mới nhận ra bụng nó đang kêu réo âm ĩ, trước khi diễn cũng đã ăn rồi nhưng chỉ dám ăn qua loa, hát hò song lại còn chuyện của chị khiến bụng nó rỗng tuếch. Có lẽ chị cũng đói, tô phở nóng hổi vừa thổi vừa ăn bày nên bàn chị đã ăn nấy ăn ăn nể như dân bị bỏ đói năm 45 vậy. Nhìn chị ăn ngon lành nó cũng cảm thấy an tâm ăn uống giải quyết cơn đói của mình. Trời lạnh giá bụng đói cồn cào ăn phở cồ với quẩy mềm dài là nhất. Cái đói cái rét bị tô phở cồ đẩy đi nhanh chóng, nó húp hết giọt nước cuối cùng trong tô phở quay sang nhìn chị. Chị đã ăn song từ bao giờ, thần sắc của chị đã khá hơn, môi lại căng mọng hồng hào như ngày thường, sắc mặt cũn không còn bơ phờ tái nhạt đi nữa. Chị vẫn không chịu nói gì mắt nhìn vu vơ phía ngoài đường. Rồi bất ngờ chị nên tiếng :
_ Hôm qua chị nhận mail của giáo sư hẹn chị đêm nay cùng đón noel nhưng anh ấy không đến được. Bao dự định chị định làm mà không thành, chị muốn nhờ em việc này được không .
Nó cười nhạt :
_ Chị cứ nói đi. Giúp được em giúp ngay.
Chị nói tiếp :
_ Chị muốn em thay anh ấy cùng chị thực hiện những dự định chị đã đề ra. Em..em giúp chị nhé…
Nó dường như không tin vào tai mình, tự nguyện bấu vào tay mình xem có đau không. Đau thật, vậy là không phải mơ và chị đang ngồi trước mặt nó. Vậy là theo như chị nói thì nó sẽ là người yêu tạm thời của chị trong đêm nay. Haha nó ước bao lâu nay còn sợ là không bao giờ được thì bây giờ chị lại đề nghị như vậy khác nào ba tiên ban phát điều ước cho nó. Nó không cần nghĩ trả lời chị luôn :
_ ok em đồng ý.
