Phong Lưu
Lúc này lại có mấy người tiến đến, đầu lĩnh chính là trưởng công chúa NgọcChân, phía sau là Vương Ngạo Phong mặt mày hớn hở, làm bạn bên người hắn cóLôi Mị.
Thấy Đường Tiểu Đông nghiến răng nghiến lợi, Lôi Mị nao nao, trên khuôn mặtxinh đẹp hiện lên biểu tình bất an.
Sự xuất hiện của Vương Ngạo Phong lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hắn đứng ngạo nghễ trong đám người, tràn đầy phong độ, nụ cười tự tin hàohiệp, hơn nữa khí thế anh tư lẫm liệt, xác thực có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Lôi Mị làm bạn bên người hắn thì có dung mạo xuất chúng, xinh đẹp không thểkhinh nhờn, hai người giống như một đôi kim đồng ngọc ngữ trời cao tạo ra.
Hai đạo ánh mắt lạnh lẽo ***ng chạm nhau giữa không trung, lỏe lên từng đóm lửama sát.
Vương Ngạo Phong ưỡn ngực ngạo mạn, khóe môi để lộ nụ cười khinh thường đắc ý.
Hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng, trên mặt Đường Tiểu Đông để lộnụ cười nhàn nhạt, vươn bàn tay ra, rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé củaVương Liên Hương.
Thân thể mềm mại của Vương Liên Hương chấn động, chỉ từ chối một chút mangtính tượng trưng.
Thấy trong mắt Vương Ngạo Phong thoát hiện lửa giận và sát khí, Đường TiểuĐông nở nụ cười, nụ cười tràn ngập vị đạo khiêu khích.
Lão tỷ của ngươi thủ tiết nhiều năm, ta giúp ngươi an ủi thể xác lẫn tinh thầntịch mịch của nàng, hắc hắc.
Cảm giác được trong đám người có một đạo ánh mắt giống như đao kiếm nhìn chằmchằm vào chính mình, hắn chuyển đầu qua, thấy ánh mắt Đường Nhu vẫn ôn nhu nhưthuy thủy, nhưng hỗn loạn phần nhiều trách cứ và bất mãn, không khỏi nao nao,lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Đường Nhu đứng lên, chậm rãi bước tới bên người Lôi Mị, lôi kéo bàn tay nhỏ bécủa nàng, thấp giọng nói:
- Mị tỷ, ngồi bên người muội.
Lôi Mị thở hổn hển vài hơi, bất an liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, cúi đầu,ngồi bên cạnh Đường Nhu.
Ngọc thủ của trưởng công chúa Ngọc Chân vỗ nhẹ, mỉm cười nói:
- Tụ hội lần này, ngoại trừ Lôi Châu Đường công tử ra, tất cả mọi người đềuđã sớm quen biết, không cần khách khí, ngày hôm nay nên lấy loại phương thứcnào tận hứng?
Hoắc Hàn Yên mỉm cười:
- Vậy do ta và Đường Nhu muội đến trước, cầm tiêu hợp khúc mở màn.
Mọi người vỗ tay phụ họa.
Bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của Hoắc Hàn Yên xoa xoa dao cầm, tạo thành tiếng đànbong bong, Đường Nhu lấy ống tiêu thổi nhẹ, dần dần hòa nhập với nhịp điệutiếng đàn, vô cùng động lòng người.
Toàn trưởng hoàn toàn yên lặng, mọi người hoặc ngồi hoặc nằm, tất cả đều lặngyên lắng nghe.
Tiếng đàn dần dần cao vút, tiếng tiêu thong thả chậm rãi chìm xuống, thấp màkhông ngừng, giống như tơ nhện theo gió phiêu lãng, liên miên không dứt, càngthêm ý xúc động không thôi.
Người hiểu sâu về âm luật càng thêm đắm chìm trong thế giới tự nhiên, đầu ngóntay nhẹ nhàng lay động theo nhịp điệu.
Trong dao cầm đột nhiên phát sinh thanh âm thương thương, ẩn chứa ý sát phạt,nhưng tiếng tiêu ôn nhã uyển chuyển, một lát sau, tiếng đàn cũng chuyển thànhnhua hòa, hai âm lúc cao lúc thấp, bỗng dưng tiếng cầm tiếng tiêu đột nhiênbiến đổi, tựa như có tới mấy dao cầm và ống tiêu đồng thời tấu nhạc. Tuy rằngcầm tiêu hết sức phức tạp biến ảo, nhưng thanh âm lại theo gió bay ra, ngherất động tâm, khiến huyết mạch người khác sôi sùng sục.
Đột nhiên tranh một tiếng cấp bách, tiếng đàn dừng lại, tiếng tiêu cũng imbặt.
Tuy rằng Đường Tiểu Đông đã từng nghe qua hai nàng cầm tiêu hợp tấu khúc TiếuNgạo Giang Hồ, thế nhưng hiện tại vẫn cảm thấy toàn thân sôi trào nhiệt huyếtkhông ngớt, toàn thân tràn ngập ý chí chiến đấu.
Nhìn sang mọi người, biểu tình cả đám như si như say, tuy tiếng cầm tiêu đãdứt nhưng vẫn chưa thoát ra được.
Ngọc Chân công chúa là người thứ nhất vỗ tay, tiếng vỗ tay khiến mọi ngườigiật mình tỉnh giấc, đều theo tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Khúc này chỉ trên bầu trời mới có, nhân gian nào được nghe vài lần, thựchay! Lý phu nhân và Đường cô nương hợp khúc cầm tiêu khiến tâm thần của tại hạmê say, khó có thể tự giữ mình.
Vương Ngạo Phong vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ánh mắt rơi vào người Đường Nhu,trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười khiến tâm thần người khác phái phải nhộnnhạo.
- Không dám không dám, làm trò cho người trong nghề rồi.
Hai người mỉm cười, ánh mắt đều chuyển sang nhìn Đường Tiểu Đông.
- Khúc này là do Đường Nhu tiểu thư sáng tác? Ngày khác tại hạ nhất định sẽthỉnh giáo âm vận của Đường tiểu thư, vạn mong Đường tiểu thư không nên thoáithác.
Trên mặt Vương Ngạo Phong để lộ nụ cười tươi vô cùng thành khẩn, khiến bấtluận người khác phái nào cũng khó có thể cự tuyệt, mấy nữ tử trẻ tuổi nhìnsang Đường Nhu, trong ánh mắt dĩ nhiên ẩn hiện ý ghen tỵ.
Ta kháo, đầu sắc lang này nghĩ một mũi tên bắn hai chim?
Lý Đằng Giao nhanh mồm nhanh miệng lập tức nói:
- Sai rồi, Vương tam công tử, khúc này chính là do Đường công tử sáng tác.
Thấy biểu tình trên mặt Vương Ngạo Phong giống như nuốt phải mấy chục con ruồixấu xí, trong lòng Đường Tiểu Đông cảm giác vô cùng sảng khoái.
Lại là hơn mười đạo ánh mắt kinh ngạc, bội phục nhất tề chuyển sang nhìn,trong đôi con mắt xinh đẹp của Vương Liên Hương ngoài vẻ bội phục còn có mộtchút mờ ám khiến kẻ khác phải tim đập nhanh.
Mị nhãn của Lôi Mị ngoài kinh ngạc giống như mọi người ở đây, còn mang theovài phần kinh hỉ và áy náy.
- Đường công tử.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nói rồi, toàn trường lập tức yên lặng.
- Đêm đó công tử say rượu mà ca, giọng ca hùng hồn hào phóng, chỉ tiếc thiếubạn tấu đàn, hôm nay có Lý phu nhân, Đường Nhu cô nương làm bạn tấu, cần phảicho chúng ta một khúc ca tuyệt vời nha.
Nhớ tới đề nghị này, lập tức đưa tới phụ họa của mọi người, ánh mắt của HoắcHàn Yên, Đường Nhu, Lôi Mị, Lý Đằng Giao, Vương Liên Hương càng tràn ngập cổvũ và chờ đợi.
Mẹ ơi, đây không phải để lão tử tự làm trò cười sao?
Đường Tiểu Đông liều mạng xoa xoa gò má, bản thân có bao nhiêu cân lượng cònkhông rõ ràng sao? Đếm đó chỉ là tâm tình đặc biệt phiền muộn, hơn nữa uốngrượu say mới dẫn tới há miệng rống lớn.
Đang muốn tìm một cớ nào đó thoái thác, Vương Ngạo Phong đột nhiên than nhẹ.
Đạt nhân khinh lộc vị, cư trụ bàng lâm tuyền.
Tẩy nghiễn ngư thôn mặc, phanh trà hạc tị yên.
Nhàn ca duy thánh đại, lão bất Hận lưu niên.
Tĩnh tưởng đồng lai giả, hoàn ứng ngã tối nhàn.
Tạm dịch nghĩa:
Người phóng khoáng khinh bổng lộc và chức quyền, sống sông núi ở ẩn.
Tẩy mực ngư thôn, pha trà hạc tị yên.
Nhàn rỗi ca hát, già không hối hận năm xưa.
Lặng yên muốn người tới, cùng ta đối rượu nói chuyện thơ ca.
Mọi người đều động dung, bàn thơ này rất nhẹ nhàng, tiếng ca như tiếng nhạcsuối nhảy từ trên núi, cùng với tâm cảnh an nhàn của mọi người xung quanh phốihợp vô cùng ăn khớp, trong lúc nhất thời giành được tiếng ủng hộ liên tiếp củamọi người.
Nhìn ánh mắt tràn ngập đắc ý và khiêu khích của Vương Ngạo Phong truyền tới,Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy trong ngực có một đoàn lửa giận đang thiêu đốthừng hực.
Kháo, không phải chỉ là một bài thơ, đắc ý cái lông?
Tuy rằng trên tinh thần miệt thị đối thủ, nhưng trong lòng không khỏi bội phụcngười này văn võ toàn tài, đích xác có chút tài năng.
- Đường công tử, công tử có thể phổ thành khúc này, nghĩ cũng có thể sáng tácthơ, không bằng cho chúng ta một ca khúc cũng được, hay là làm một bài thưđược không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Đằng Giao tràn đầy chờ mong, đôi con mắt to khôngchỉ có tràn ngập hiếu kỳ nồng đậm, còn có chờ đợi và cổ vũ tha thiết.
Y, tiểu nữu này còn chống đỡ lão tử như vậy?
Đảo mắt nhìn mọi người, ngoại trừ Vương Ngạo Phong bộ dạng trông mong chínhmình tự làm xấu mặt ra, tất cả mọi người hoàn toàn hiện rõ thần tình hi vọng,trong mất mấy người Hoắc Hàn Yên, Đường Nhu, Ngọc Nhược Vân, Vương Liên Hươngcòn có tình ý khiến người khác phải tim đập nhanh.
Nghênh đón ánh mắt câu hồn đoạt của Lôi Mị, thấy trong mắt nàng có chờ đợi vàcổ vũ nỏng bỏng, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập ý chí chiếnđấu không gì sánh được.
Con bà nó là con gấu, liều mạng!
Chỉ là… Chỉ là lão tử vốn là kẻ thô lỗ, làm sao biết cái chó má gì là sáng tácthơ ca…
Theo thói quen xoa xoa hai gò má, hắn bắt đầu suy nghĩ, chắp tay đi thong thả,trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Kháo, lão tử cho dù là thua tài cũng không thể thua khí độ.
Suy nghĩ liều mạng chuyển động, cực lực hồi tưởng lại nhưng tống từ đường thitừng học qua trước đây.
Trước đây cũng coi như học thuộc lòng qua không ít tống từ đường thi, hiện tạinhớ kỹ sợ là chẳng còn bao nhiêu khúc, hơn nữa hiện tại là Đường triều, hơnphân nửa những bài chính mình coi như nhớ rõ một chút thì chính là thi tiênthi thánh Đại Đường ngâm ra rồi, thực sự là muốn chết người a.
