Phong Lưu
Các cửa thành bắc không xa có một nông trang nhỏ, đây là sản nghiệp của Giatộc Duẫn Hạ. Những nông trang này đều có địa đại nối thẳng vào trong thành,đồng thời tại nơi đây cũng ẩn núp không ít tử sĩ. Muốn công phá Thiên Hạthành, có thể nói là rất dễ dàng.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, muốn công thành phải hiểu rõ binh lực thủthành ra sao, Thiên Hạ thành có mười vạn thủ binh, trong đó năm vạn là tinhnhuệ, Đường quân nếu cường công thì cái giá phải trả rất thảm trọng.
Nhưng cũng giống khi công phá hoàng thành Uy khấu ở Trường Kinh đảo, ai cũngngười tồn tại có một chút phòng bị với Gia tộc Duẫn Hạ. Tâm hại người thìkhông
nên nhưng có tâm phòng bị người thì không thể không có.
Nhỡ đâu Duẫn Hạ Anh Tử hy sinh Thiên Hạ thành, tranh thủ lấy tín nhiệm củaĐường quân. Lại bày quỷ kế đánh tan Đường quân, hoặc hành thích Đường Tiểu
Đông cùng một đám tướng lĩnh cao cấp, Đường quân nhất định lòng quân đại loạn,buộc phải rút quân.
Uy khấu co đầu rút cổ ở trong thành không ra chiến, tùy ý để Đường quân lamắng ở dưới thành, tuyệt không để ý.
Đường Tiểu Đông lệnh Trần Huyền Lễ suất lĩnh hai vạn bộ binh càn quét các nơi,di chuyển quân đội tới bắc thành bày trận vây khốn thành trì.
Nửa đêm, một vạn binh lính dưới sự dẫn đường của tử sĩ Gia tộc Duẫn Hạ độtnhiên tập kích tập, mở cửa thành ra dẫn kỵ quân tiến vào.
Trong hai vạn binh, có năm ngàn được bổ sung vào tiền phong doanh, những binhsĩ này do hải tặc khảo nghiệm, trải qua thao luyện nghiêm khắc, còn có mấytrận ác chiến máu và lửa rèn luyện, đã trở thành một đàn sư tử với lực chiếnđấu cực cao.
Năm ngàn binh lính khác từ trong các quân doanh điều tới, tất cả là những lãobinh thân kinh bách chiến, một vạn người này làm nhiệm vụ đột kích.
Đám hỗn tạp sát thủ tử sĩ của Gia tộc Duẫn Hạ và Trần Huyền Lễ cùng lên đường,Duẫn Hạ Anh Tử vô cùng thức thời ở lại trong quân doanh, coi như là làm contin, cũng chính là biểu hiện thành ý với hướng Đường Tiểu Đông.
Quỷ nữ nhân này quả là vưu vật tuyệt thế, đám binh sĩ bảo vệ và giám thị nàngbị mị nhãn câu hồn đoạt phách khiến thần hồn điên đảo. Thật sự không có cáchnào khác, phải để lãnh huyết địa sát giám thị nàng.
Đám lãnh huyết địa sát lạnh lùng đứng yên giống như một pho tượng, Duẫn Hạ AnhTử vứt một trận mị nhãn, thấy mấy gã người đá này không biết động tình lúc nàynàng mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Cả ngày không chiến đấu, song phương chỉ tổn hao nước miếng, chửi mệt liềnnghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, bầu trời đang còn tối mờ thì bỗng một tiếng rống đột kích kinhthiên động địa từ bên trong thành vang lên, khắp nơi là ánh lửa ngất trời,khói dầy đặc cuồn cuộn bay lên cao.
Sau đó, một chiến kỳ được cắm trên cửa thành nam, cửa thành mở ra.
Thiết kỵ Đường quân sớm đã chuẩn bị, dưới sự chỉ huy của Điển Mãnh như thủytriều giết vào, theo sau đó là bộ binh xông vào cửa thành.
Vô số Uy khấu binh còn đang trong lúc ngủ say, đều bị tiếng rống giết kinhthiên động địa đánh thức. chúng nhảy dựng lên luống cuống tay chân tìm hài mặcquần áo, còn chưa kịp lấy vũ khí đã bị Đường quân dùng được vứt loạn đốt cháyquân doanh.
Rất nhiều Uy khấu bị lửa lớn đốt thành tro, đồng thời có hỏa nhân bi thảm dãydụa rất nhanh liền té xuống, thân thể vẫn đang thiêu đốt phát ra mùi khét lẹtkhiến người ta nôn mửa.
Khắp nơi đều là binh lính Uy khấu thất kinh chạy loạn, thiết kỵ Đường quân nhưthủy triều tràn tới, Uy khấu ***ng phải huyết nhục văng tứ tung.
Kỵ binh Uy khấu mới vừa bò lên chiến mã, còn chưa kịp tụ họp phản kích, liềnbị mưa tên bắn tới, vô số máu vòi máu bắn ra, binh lính kêu thảm rơi, chiến mãhoảng sợ đâm vào vào nhau và té ngã.
Chiến lực của Uy khấu mạnh hơn bổng tử nhiều, bị tập kích bất ngờ, vẫn có thểliều mạng phản kích Đường quân, một hai nơi như vậy dẫn tới phản ứng dâychuyền.
Nhiều Uy khấu quần áo xốc xếch, quần chưa kịp mặc, phơi mông trần cầm vũ khíchiến đấu.
Thiết kỵ Đường quân trên một con đường lớn tung hoành, những nơi vó ngựa điqua chỉ để lại tay chân gãy hoặc thi thể nát vụn. Binh lính Uy khấu liều mạngdùng toàn bộ khí lực chạy ra ngoài thành, còn chưa kịp lấy hơi đã bị một chiquân đội Đường quân giết ra.
Đám Uy khấu lại chạy ngược trở vào, cuối cùng bị thiết kỵ dẫm thành bánh thịt.
Không ít sát thủ tử sĩ của Gia tộc Duẫn Hạ ẩn núp bên trong Thiên Hạ thành,dẫn Đường quân công kích các mục tiêu quân sự trọng yếu, hung ác tru diệtngười mình, hoàn toàn không niệm tình đồng bào.
Oán niệm báo thù quả thật đáng sợ, làm cho con người trở nên vô cùng điêncuồng.
Chủ lực Đường quân tràn vào thành, chiếm cứ cửa thành, đại đạo, thông đạo…từng bước bao vây, trong tiếng hô đầu hàng không giết, rốt cục Uy khấu bỏ vũkhí, giơ tay đầu hàng.
Thành thủ phủ, thành thủ đại nhân mang theo thân binh chống cự, binh sĩ ĐạiĐường dùng gỗ lớn công phá cửa lớn, sát thủ tử sĩ của Gia tộc Duẫn Hạ nhảy quatường vào giết chóc.
Một tiếng ầm vang, cửa phủ bị phá, đại quân xung phong liều chết đi vào, ĐườngTiểu Đông theo sau đó.
Thân binh của thành thủ đại nhân bỏ chạy tứ tán, có kẻ bị dọa tới váng đầuchạy về phía Đường Tiểu Đông, bị lãnh huyết địa sát một kích mất mạng.
Bên trong thành thế cục đã hoàn toàn được khống chế, còn sót lại một chút mộtsố Uy khấu chạy trốn ngoan cố chống cự. Đường binh chiếm cứ nóc nhà, cung tiễnthủ bắn tên từ trên cao xuống.
Đám Uy khấu còn chống cự chết hơn phân nửa, số còn lại vứt vũ khí giơ tay đầuhàng, nhưng lúc này đã chậm, mũi tên của cung tiễn thủ đã xuyên thấu thân thểhọ.
Quét sạch tất cả tàn quân, tiếp theo chính là dọn dẹp chiến trường, chôn thithể, niêm phong thương khố, trấn an dân chúng đang bất an.
Người của Gia tộc Duẫn Hạ dẫn Đường quân bắt đầu thanh tẩy một cách tàn khốc.
Phàm là người của gia tộc Giáp Hạ hoặc đại gia tộc có quan hệ tốt với họ đềubị tàn sát không còn một mống.
Gia tộc Duẫn Hạ đã ẩn núp trong thành nhiều năm, sưu tập rất nhiều tình báo,có thể nói nắm rõ trong thành như lòng bàn tay. Phàm là những gì có liên quantới Giáp Hạ gia tộc đều bị liệt vào sổ đen, sau khi tru diệt còn phải kiểm trathi thể cho đến khi xác nhận không có sai lầm mới thôi.
Nhìn một đại gia tộc bị tàn sát, phụ nữ, hài đồng cũng không buông tha. Ngaycả những hạ nhân vô tội cũng chết thảm dưới đao, đám người Đường Tiểu Đôngthấy vậy trái tim lạnh băng.
Đây là một trong những điều kiện hắn đáp ứng Gia tộc Duẫn Hạ, tự nhiên khôngthể không tuân theo, dù sao động dao giết người cũng là Gia tộc Duẫn Hạ. Tựmình người giết tự mình người, không liên quan tới hắn, binh sĩ Đường quân chỉchịu trách nhiệm phong tỏa cùng đàn áp mà thôi.
Loại cừu hận khắc cốt minh tâm này chôn sâu ở đáy lòng nhiều năm, trong lúcbất chợt bộc phát, sự điên cuồng thật làm cho người ta không rét mà run.
