Phong Lưu
Nàng vốn là một nữ tử bình dân tầm thường, ngày đó mua thức ăn trên đường thìbị đại vương nhìn thấy, liền nạp nàng làm phi.
Đêm động phòng hoa chúc, lão già sắp bước vào quan tài này đưa bàn tay khô gầycấu, vẹo thân thể nàng, làm toàn thân nàng bầm tím. Sau đó như một con lợnchết vùi đầu xuống ngủ.
Cho nên đêm động phòng ấy nàng vẫn bảo trì tấm thân xử nữ.
Tình thế hậu cung rất phức tạp, chúng phi tranh giành tình cảm, những ngườikhông có bối cảnh như nàng không bị các phi khác chỉnh chết đã may mắn lắmrồi.
Kỳ thực, đại vương chỉ ở tẩm cung của nàng ba ngày, sau đó không tới nữa.
Không được đại vương sủng hạnh, nàng cũng vô ý tránh được đại họa sát thân.
Một người không có bất kỳ bối cảnh nào, cũng không được đại vương sủng hạnhđối với các phi tử khác hoàn toàn không có lực uy hiếp, vì thế không ai xemnàng là đối thủ.
Thâm cung tịch mịch, đại vương không thể thỏa mãn tất cả, cho nên các phi tửgiống như sói cái động dục, bất kỳ nam nhân nào cũng nuốt trọn.
Có một số phi tử xuân tâm nhộn nhạo, hồng hạnh xuất tường câu dẫn vệ sĩ. Sauđó bị đại vương phát hiện rồi xử tử, liên lụy cả người nhà.
Các phi tử khác không dám hồng hạnh xuất tường, nhưng xuân tâm khó nhịn, tronglúc “đói khát” đành phải tự sướng hoặc nhờ phi tử khác giúp.
Hoang dâm vô độ như thế, nhưng đại vương không trách tội cho nên như mèo thấymỡ, ai cũng làm chuyện này.
Tên đại vương nửa chân bước vào quan tài hoang dâm vô độ tới nỗi mở đại hộitại hậu cung, một đám phi tử và cung nữ trần truồng chơi trò “lôi ti” trướcmặt hắn (trò mà các les hay dùng). Kể cả những cung phi lớn tuổi cũng khôngngoại lệ.
Cực độ hoang dâm! Cứ vậy, toàn bộ hậu cung thịnh hành lôi ti, các phi tử ngaycả ban ngày cũng chẳng quan tâm, trực tiếp tuyên dâm.
Kim Thuận Cơ chỉ là một nữ tử không có bất kỳ thế lực hay bối cảnh gì, tựnhiên sẽ bị những phi tử khác khi dễ. Lúc đầu là do bất đắc dĩ, nhưng hết lầnnày tới lần khác đành phải tiếp nhận hành vi phóng đãng này.
Nàng thường hay bị các phi tử khác khi dễ, đa số là làm các hành động giảtướng công phục vụ h, vì vậy mới giữ được tấm thân xử nữ.
Từng nhìn thấy nhãn thần dâm đãng của các tỷ tỷ, nàng sao không nhận ra ánhmắt mờ ám của Đường Điềm. Nhất thời trong lòng nàng loạn cào cào, một làn sóngtừ sâu bên trong tuôn ra khiến thân thể nàng run rẩy.
Đường Điềm hỉ hả bắt buộc nàng cởi y phục trên người ra, thay bộ váy ngủ gợicảm khiến nam nhân phát cuồng vào, trong lúc đó không khỏi động tay động chân,sờ mó lung tung.
- Thuận Cơ! Da thịt của ngươi mềm mại thật nha!
Bàn tay của Đường Điềm vuốt ve dọc theo lớp sa tanh mỏng như cánh ve, từ xươngquai xanh tới bộ ngực.
Từng rạng mây đỏ hiện lên trên khuôn mặt của Kim Thuận Cơ, nàng rên rỉ mộttiếng nhỏ, thân thể run rẩy.
Đường Điềm cười hì hì ôm lấy nàng:
- Thuận Cơ thật xinh đẹp, nếu ta là nam nhân nhất định sẽ ăn thịt ngươi.
Nói xong nàng ôm lấy Kim Thuận Cơ.
Xác định Đường Điềm chơi trò lôi ti, Kim Thuận Cơ thở phào một hơi rất tựnhiên đáp lại. Nàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đường Điềm, một tay vuốt ve bờmông to lớn.
Té ra dễ dàng như vậy sao?
Đường Điềm mừng rỡ, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kim Thuận Cơ, một tay tiến vàováy ngủ, chậm rãi khiêu khích.
Kim Thuận Cơ phải hầu hạ rất nhiều tỷ tỷ ở trong hậu cung, cho nên bản lĩnhtương đối cao, trong lúc thở gấp cũng vẫn tìm cách phản công Đường Điềm.
Thường ngày đều là Đường Điềm và Lý Đằng Giao liên thủ khi dễ các tỷ tỷ khác,mà Đường Sương và Lan Đình thường ngượng ngùng, rất nhanh liền xin hàng.
Nhưng hôm nay có vẻ như nàng gặp đối thủ rồi!
Miệng và tay Kim Thuận Cơ đều sử dụng, thân thể nhẹ nhàng ma sát khiêu khích.
Ngược lại, Đường Điềm kiều nhan đỏ rực, xuân triều nồng đậm, mị nhãn như tơ.Hơi thở bắt đầu gấp gáp, thỉnh thoảng cặp môi đỏ mọng lại phát ra vài tiếngrên rỉ.
Hai tay nàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Kim Thuận Cơ, dường như muốn đầuhàng.
Tình thế nghịch chuyển, đảo chủ thành khách.
Đường Điềm mềm nhũn, người bị đẩy ngã xuống giường, mơ mơ màng màng bị KimThuận Cơ đặt dưới người. Bộ ngực truyền đến cảm giác ngứa ngáy khiến nàng càngphát ra những tiếng rên rỉ, nửa thân trần uốn éo không thôi.
Cảm giác thoải mái từ ngực chậm rãi dời xuống, qua bụng, xuống rốn, xuống chútnữa…
Đường Điềm run rẩy hét to, thân thể mềm mại cong lên.
Thở dốc một hồi, nàng đột nhiên xoay người, dặt Kim Thuận Cơ xuống dưới dồndập nói:
- Thuận Cơ. Ngươi thật lợi hại!
Một rạng mây đỏ hiện lên trên mặt Kim Thuận Cơ, nàng khẽ nhếch bờ môi đỏ mọngrên rỉ.
Đường Điềm dùng chiêu vừa học đáp lễ nàng, khiến nàng nhắm mắt hưởng thụ.
Những năm gần đây đều là nàng hầu hạ người khác, lúc này cuối cùng cũng chânchính được hưởng thụ cảm giác phiêu tiên dục tử. Tư vị này thật quá tuyệt vời!
Trong lúc mơ màng, đột nhiên hạ thân nàng cảm thấy đau đớn, làm nàng kêu mộttiếng.
- Á! Ngươi… Ngươi còn là xử nữ!
Đường Điềm giơ hai ngón tay ra, trên đó còn dính vệt máu đỏ sẫm.
Đường Tiểu Đông trốn trong tủ quần áo nhìn xuyên qua khe hở, thấy hai nàngkích dục khiến hắn thú huyết sôi sục. Động tác của Kim Thuận Cơ rất thuần thụckhiến Đường Điềm bị đánh tơi bời, càng khiến hắn trừng mắt ngơ ngác.
Tựa hồ, Kim Thuận Cơ cũng thường hay chơi trò này.
Thấy Đường Điềm dùng ngón tay phá tấm màng xử nữ của Kim Thuận Cơ, hắn nhịnkhông được đẩy cửa nhào ra.
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Kim Thuận Cơ cả kinh muốn lui người ra, thếnhưng đang bị Đường Điềm đè phía trên, nàng xấu hổ “uhm” một tiếng muốn xé tấmvải che người.
Cảm giác hai bàn tay thô to đang sờ soạng thân thể, trong lòng không khỏi khẩntrương.
Tay của nam nhân to lớn, thô ráp khác nữ nhân mềm mại nhẵn nhụi, nhưng lại gâycho nàng một cảm giác kỳ quái.
Biết không thể tránh khỏi, nàng thấp giọng nói:
- Xin đại nhân nhẹ nhàng!
Biết nàng phá thân lần đầu tiên, cho nên Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng vỗ về:
- Yên tâm! Chỉ cần nàng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân.
Đường Điềm cười nhẹ, dùng khăn lụa lau vết máu trên tay, lấy cái mền che thânthể nàng ra, khẽ cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kim Thuận Cơ. Hai taycũng không an phận tiến hành thám hiểm bộ ngực sữa của nàng.
Địa phương mẫn cảm bị công kích khiến Kim Thuận Cơ đỏ mặt, cả người uốn éo,thở hổn hển, phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn…
Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Đông rón rén bước xuống giường, Đường Điềm trầnnhư nhộng nằm úp sấp lên người Kim Thuận Cơ ngáy to.
Đắp chăn lại cho hai nàng, Đường Tiểu Đông đang muốn rời đi thì Kim Thuận Cơkéo tay hắn, thấp giọng nói:
- Bao giờ đại nhân mới cho Thuận Cơ về nhà?
