Phong Lưu
Hắn nhíu mày nói:
- Làm cái gì vậy?
Một gã quân quan lấy lòng nói:
- Đường đại nhân, nàng là thái tử phi của Uy quốc...
Vẻ mặt cực ám muội khỏi cần nói cũng biết - Nữ nhân này là dành cho ngài hưởngthụ.
Đường Tiểu Đông còn chưa kịp phản ứng, sau lưng chợt đau nhói, đã bị Lôi VânPhượng đứng ở phía sau hắn hung hăng véo một cái.
Đường Tiểu Đông xoa lưng cười khổ không thôi, Phượng cô cô này cũng dễ ăn dấmchua quá chứ?
Siêu cấp đại sắc lang có ngu ngốc, cũng sẽ không đùa bỡn một nữ nhân kháctrước nữ nhân của mình a? Hơn nữa là nữ nhân Uy quốc, tuy rằng bộ dạng rấtđẹp, bất quá không hấp dẫn.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bả vai tên quân quan kia, cười ám muội, sải bước ra khỏikhoang thuyền, đám người Đường Mộc theo sát ở phía sau.
Tên quân quan kia đứng ngây trong khoang thuyền, mắt sói nhìn chằm chằm tháitử phi Uy quốc, sắc mặt đỏ lên.
Ý tứ của Đường đại nhân, dường như là không quan tâm, ngươi muốn lên thì lênđi...
Mồ hôi, đây rốt cuộc là thật hay giả?
Nữ nhân Uy quốc này quả thật con mẹ nó xinh đẹp, làm sắc tâm người ta nổi lên,chỉ là nhất thời không thể xác định ý tứ của Đường đại nhân, hắn nuốt nướcmiệng, dậm chân hét lớn:
- Người đâu?
Hai binh lính bước vào.
- Đại nhân có gì phân phó?
- Trông coi nàng ta!
Quân quan nói xong, lại liếc mắt nhìn thái tử phi một cái rồi nhanh chóng rờiđi.
Không thể ý của đại nhân là thật hay nói giỡn, hắn cũng không can đảm lấy mạngra cược, vạn nhất đoán sai ý, Đường đại nhân coi như không chém hắn, Điển đạinhân cũng sẽ lột da hắn, vì một nữ nhân Uy quốc vứt bỏ tính mạng, không đángmạo hiểm.
Đường Tiểu Đông đi tới bên ngoài khoang phòng của Điển Mãnh, nghe được trongkhoang thuyền truyền ra tiếng cười nhe răng của Điển Mãnh và tiếng kêu thốngkhổ thảm thiết của nam nhân, cho là hắn đang dụng hình bức cung Uy khấu trongphòng, không khỏi bật
cười lắc đầu.
Gia hỏa này, không ngờ lại thẩm vấn tù binh trong khoang phòng của mình, dùnghình như vậy, chẳng phải khiến máu bắn khắp nơi sao?
Lôi Vân Phượng tò mò vén màn ra, kiễng đầu ngón chân ngó vào bên trong.
- A...
Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, vô cùng chật vật rụt đầu lại, cả khuônmặt đỏ hồng, xấu hổ đến cực điểm.
- Ta phi!
Nàng hung hăng nhổ một bãi nước miếng, cúi đầu xoay người rời đi.
Đường Tiểu Đông ngẩn ra, vén màn nhìn vào trong, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Bên trong khoang thuyền, Điển Mãnh trần như nhộng giống một con hổ nổi điên,ấn con dê trắng hoàng thái tử Uy quốc vào trên giường nhỏ, đang ra sức xôngpha chiến đấu.
Đổ mồ hôi, Điển đại tướng quân không ngờ có cái ham thích này, thật sự nằmngoài dự liệu của hắn.
Trong khoang thuyền không ngừng truyền đến ô ngôn uế ngữ của Điển đại tướngquân cùng thanh âm bi thảm thống khổ của hoàng thái tử Uy quốc, còn có tiếngvang khó nghe (ọt ọt).
Đổ mồ hôi, tiếp tục nghe nữa chắc chắn nôn mửa tại chỗ.
- Mẹ nó!
Đường Tiểu Đông mắng một tiếng, sải bước rời đi, hạ lệnh hạm đội trở về.
Khi binh lính thủy sư áp giải người Uy quốc bị trói gô đi trên đường cái thìcác cư dân đối với Uy khấu phẫn hận không thôi chen chúc hai bên đường phố,trong tay cầm thứ gì, toàn bộ ném ra.
Cà chua, rau cải, trái cây, trứng vân vân xem như có văn nhã, trong mấy thứbay loạn thỉnh thoảng có một hai tảng đá, mấy tù binh Uy quốc trúng phải đềugào lên kêu cha gọi mẹ.
"Bốp" một tiếng, một đầu heo từ trong đám người phẫn nộ bay đến, trúng vào đầumột Uy nhân, gia hỏa kia lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Binh lính dùng cán thương đâm xuống cũng không thấy động tĩnh, ngồi xổm xuốngvừa sờ, cổ đã gãy, người sớm không còn thở.
Áp giải tù binh vào đại lao thủy sư, nhanh chóng thẩm vấn. Ai ngoan ngoãnthành thật hợp tác thì ít chịu đau khổ da thịt, người nào làm anh hùng hảohán, diện mạo đáng khinh hay giảo hoạt, đều ném ra chém.
Mười mấy thị nữ Uy quốc bị giam trong một gian đại lao, những binh lính hưởngthụ qua coi như có chút lương tâm, ném cho các nàng một ít chăn mền rách rưới,thực vật so với nam tù binh tốt hơn nhiều, nam tù binh nhìn thấy mà nuốt nướcmiếng không thôi.
Có mấy gia hỏa mở miệng đòi thực vật của bên nữ nhân, bị các binh lính thủ vệnhìn thấy, ném ra đánh cho một hồi, mãi đến khi nôn ra hết những thứ nuốt vàotrong bụng mới đình chỉ.
Hoàng thái tử và thái tử phi của hắn thì nhốt trong một gian, có phản gỗ vàmàn, mỗi ngày có nước tắm rửa, không muốn tắm cũng bị Điển Mãnh cường hành ấnvào trong chum nước.
Đáng thương cho hoàng thái tử trói gà không chặt sống trong nhung lụa, bị ĐiểnMãnh làm cho đổ lệ như mưa, làm gì còn bộ dạng của nam nhân nữa chứ?
Điển Mãnh này thật sự quá biến thái, có đôi khi không ngờ tại trước mặt tháitử phi chơi lão công của nàng, hai phu thê mỗi ngày đều khóc, khóc đến hết cảnước mắt.
Sau khi thẩm vấn, thật sự không tra ra được cái gì có giá trị, Đường Tiểu Đôngphái người áp giải những tù binh này đến Trường An, Điển Mãnh liền xung phongnhận trách nhiệm hộ tống.
Người nào cũng biết gia hỏa này rất thích hoàng thái tử Uy quốc da thịt mịnmàng kia, hiểu trong lòng mà không nói.
Đại đội nhân mã áp giải mấy trăm tù binh Uy nhân lên đường tới Trường Antrước, Điển Mãnh biến thái đến nỗi cho người chế tạo gấp một thùng xe cỡ lớn,dọc theo đường đi cùng với bảo bối của hắn phong lưu khoái hạt.
Thái tử phi đáng thương, cùng ở trong xe, mỗi ngày đều bị buộc phải nhìn lãocông của mình dưới hùng phong của Điển Mãnh vô lực phản kháng.
Đại hạnh trong bất hạng là nàng ở cùng với Điển Mãnh trong xe, dọc theo đườngđi mới không bị các binh lính lăng nhục, về phần các thị nữ thì thảm rồi.
Một tháng qua đi, các cư dân trong thành Hán Châu không còn bận rộn nữa, cácquan gia cũng được nghỉ ngơi.
Trong số những người bận bịu nhất có Trần Huyền Lễ, mỗi ngày hắn đều đích thânhuấn luyện sĩ binh.
Trong đại chiến có rất nhiều binh lính bỏ mình, hiện tại trong quân doanh phầnlớn là tân binh, phải nghiêm khắc tập luyện, còn có tiền phong doanh biên chếnăm ngàn hải tặc, lại càng phải tập luyện nghiêm khắc, tăng cường kỷ luật quânđội.
Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, tiền phong doanh mới biên chế tuyệt đối biếnthành một đội quân có sức chiến đấu siêu cường.
Đường Tiểu Đông mỗi ngày không nhiều chuyện lắm để làm, trêu chọc mỹ nữ, chơiđùa với trang sức châu báu lục soát được từ trên thuyền Uy quốc, sau khi chơichán, cho người bán, tập trung về Trường An.
Ở Hán Châu, chỉ riêng số tiền của Uy khấu kia, tập trung lại cũng lên đến gầnmột ngàn năm trăm vạn lượng bạc, dù sao là từ trong tay Uy khấu đoạt tới,không lấy cũng bõ công.
