Phong Lưu
Cỗ thi thể này được xác định chính là người đã phóng hỏa đốt cháy thương khổ.
Đường Tiểu Đông suy đoán hung thủ là một tên cuồng sát biến thái, cưỡng gianrồi mới giết chết Hạnh Hồng, mà thủ đoạn giết người rất tàn bảo thể hiện quathi thể của tên phóng hỏa kia.
Từ những gì đã chứng kiến, và những giải thích được, trong lòng Đường TiểuĐông nẩy sinh một loại cảm giác kỳ lạ.
Hắn ngồi xổm người bên cạnh thi thể, trông thấy trên mặt đất huyết nhục vươngvãi tứ tung.
Thi thể nằm ngay trên mặt đất, bị hung thủ tiện mất tứ chi, mà cái đầu thì lạinằm ở ngay cảnh cửa cạnh lối vào, trên mặt đất máu vẫn còn chưa phai màu,chứng tỏ mới giết cách đây không lâu, sau đó thấy bị lục soát nên đã bỏ chốn.
Hắn dẫn theo tên phỏng hóa vào đây, rốt cuộc định làm gì?
Trong lòng khẽ động, Đường Tiểu Đông đứng lên, cho người đến hỏi, theo đó, bọnhọ lúc soát chung quanh cả vùng phụ cần thì ngửi thấy một mùi máu tanh, bọnlỉnh tản ra chung quanh tìm tòi, rồi phá cười vào, cả trong cả ngoài đểu đãkiểm tra tỉ mỉ, nhưng không thấy tung tích hung thủ.
- Vậy là cửa được khóa từ bên trong?
Mấy người phá cửa gật đầu, ở khu này toàn là nhà nghèo cái khóa cửa xem rakhông cần thiết lắm, chẳng ai thèm vào mấy cái chỗ này để kiếm ăn, cho nên cácnhà ở đây chẳng bao giờ phải đóng cửa, bốn bề gió lùa, ra vào vô cùng thuậntiện.
Sau khi hỏi kỹ bọn lính, Đường Tiểu Đồng nói nhỏ với Đồng Cương vài câu, saingười chạy đi điều một đội nhân mã, bao vây vùng này thành ba lớp chu vi hơnmột dặm, xếp một cái lưới lớn để bắt hung thủ.
- Huynh đệ, ngươi tin là hung thủ chưa chạy xa khỏi nơi này?
Đồng Cương hạ giọng dò hỏi, khu vực này khá vắng vẻ, căn bản không phải là nơiẩn thân, trừ phi hung thủ chui xuống tầng hầm.
Đường Tiểu Đông ha hả cười:
- Để cho bọn họ tỉ mỉ tìm kiếm một lần.
Binh sỹ nhất tề lật tung tất cả mọi thứ, cả giường chiếu cũng được phá ra, tấtcả đều đã dò xét qua nhưng mà không phát hiện ra hầm ngầm.
Lẽ nào mình lại nhận định sai?
Trong phòng, dù tìm khắp nơi cũng không phát hiện ra hầm ngầm, hắn đi tớiphòng ăn, ánh mắt chăm cham nhìn vào một đống cỏ dại xếp cao hơn, chỗ này mộtlà có khả năng đã bị đào bới để thành một bí đạo, hai là một cống ngầm, nếunhư nơi này không tìm thêm được gì nữa thì đầu mối coi như hết.
Trong cấm ngầm nước đã biến thành mầu đen, đã có nhiều ròi bọ sinh sống, nếukhông có mưa lớn thì cái cống này cũng không thể ngập được.
Ánh mắt hắn đổ dồn lên vách của công ngầm, con mắt của Đường Tiểu Đông rựcsáng lên.
Cái cống ngầm này đã nhiều năm không ai động qua, không chỉ nước bên trong hóathành mầu đen mà bụi bên ngoài cũng đóng thành một lớp dày, trên tường hàngthấy một dấu vân tay nhàn nhạt, nếu không chú ý kĩ sẽ không thể nhận thấy.
May là dấu vết rất mới, có thể nói dưới cống nhầm kia là một động nhầm, có thểhung thủ đã cố tình đào sâu thêm, khí lực thật sự có điểm dọa người.
Đường Tiểu Đông chỉ vào dòng nước trong cống ngầm, sau khi mọi người hội ý,vây quanh lấy cống ngầm đó, hơn mười cây thương chăm chăm chỉ vào mặt đất.
Hai binh sĩ đang giơ cái búa tạ lên định bổ xuống, Lôi Mị nhíu mày nói:
- Như thế này không ổn, nếu cứ đập tùy tiện như thế thì cái dòng nước thối đósẽ chảy tràn mặt đất!
- Để đó cho ta.
Đường Điềm chỉ hi hi một tiếng sau đó đoạt lấy cái trường thương của một binhsĩ, hướng về miệng cống ngầm, chỉ nghe tiếng thương chạp vào bức tường mộttiếng gọn nhẹ, khi trường thương được rút ra thì một dòng nước đen theo lỗthủng chầm chậm chảy ra ngoài.
Dòng nước đen đó quả là vô cùng hôi hám, không biết nếu trốn ở trong đó sẽthành cái bộ dạng gì nữa.
Dòng nước hôi hám đó vẫn từ từ chảy ra ngoài, bên cửa cống hơn 10 cây trườngthương dàn trận sẵn sàng tiếp đón địch nhân, Đổng Cương mang theo mấy cao thủở phủ Trường An bố trí một phòng tuyến thứ hai, Lôi Mị và Đường Điềm đứng haibên Đường Tiểu Đông, bên ngoài còn có mấy trăm binh sĩ tạo thành một vòng vâydầy đặc, dù hung thủ mọc cánh cũng không thể thoát được.
Đợi đến khí dòng nước hôi hám kia chảy hết ra ngoài, trong cống xuất hiện mộtâm thanh kì lạ, bức tường ở trong cống xuất hiện vết rạn nứt, tiếp theo đó làmột loạt các âm thanh liên tiếp dội tới, bức tường sụp xuống, từng mảng tườngmang theo cả thứ nước hôi hám đó bắn nhanh về phía các binh sĩ, họ nhất tềkhông kịp phản ứng kêu thảm một tiếng rồi ngã ra đất.
Cống đổ xuống, trên mặt đất hiện ra một lỗ nhỏ, một đạo nhân ảnh nhanh nhưđiện vọt ra, khắp bầu trời xuất hiện hàn quang, tiếng binh khí liên tiếp ríttrong không khí.
Đông Cường và các cao thủ nhất tề ngưng thần cảnh giới, cá loại vũ khí đều đãrút ra, binh lính lật đật xếp thành một vòng cung.
Căn bản chẳng cần đến Lôi Mị, Đường Điểm xuất thủ, hung phạm bị đội lính nhấttề xông lên chế trụ, trói cứng hắn lại, cuối cùng hung phạm cũng bị tóm gọn.
Đây là phương pháp quan phủ dùng để đối phó với đạo tặc và cao thủ võ lâm, chếtrụ mạch môn, các xương tỳ bà đồng loạt bị đạp gẫy, liền đó toàn thân coi nhưbị phế, dù muốn chạy trốn cũng không được.
Việc cấp bách bây giờ là lôi hung phạm đi thẩm vấn, cái loại máu me dọa ngườinày, mấy nữ nhân không tiện nhìn, Đường Tiểu Đông liền dẫn các nàng dời đi,phạm nhân bị tra khảo thở vào thì ít thở ra thì nhiều, tiếng rên la gào thétlàm cho người ta không khỏi lạnh xương sống.
Như dự liệu của Đường Tiểu Đông, hung thủ là một công tử da thịt mỏng manh,người như thế rất sợ chết, Đồng Cương còn chưa sử dụng tới đại hình, hắn đãkhông chịu được nhất tề hô cha gọi mẹ, liên tục xin tha, ngay cả những chuyệnxấu xa gì hắn cũng phun ra hết.
Người này tên gọi là Lưu Nguyệt Sinh, là một trong đám người bịt mặt, hắn tađã xui kiến Hạnh Hồng cô nương của Túy Hoa các hạ độc vào rượu, sau đó dẫnHạnh Hồng chạy trốn về nhà dân.
Sau đó Đồng Cương vì chuyện Cửu phu nhân bị bắt cóc đã lệnh cho binh sĩ lụcsoát toàn thành, hai người bị dồn ép chạy đến đây, Lưu Nguyệt Sinh ra ngoàikiểm tra, sau khi tên đốt kho trốn chạy trở về nhà, thấy trong nhà xuất hiệnmĩ nữ, nhất tề sắc tâm nổi lên, cưỡng bức Hạnh Hồng sau đó giết người diệtkhẩu.
Khi Lưu Nguyết Sinh trở về thì đã thấy Hạnh Hồng nằm vật ra đất, máu tươi chảykhắp nơi, xem ra đã chết không còn bàn cãi, hắn cả giận chém chết tên hung thủkia, cắt bỏ đầu và ngũ chi của hắn, bởi vì quan binh lùng sục xung quanh cànglúc càng nhiều, hắn không kịp chạy trốn, bất đắc dĩ phải chui xuống cái cốngngầm này.
