Phong Lưu
Tần Thiên Bảo dẫn đầu đội bóng ồ ạt ép lên, trận hình toàn công toàn thủ khiếncho mỗi một người là tiền đạo, cũng như đều là hậu vệ, chuyền bóng cực nhanhkhiến kẻ khác hoa cả mắt, khi Tần Thiên Ca lộn người sút vô lê ghi bàn vô cùngđẹp mắt lập tức khiến cho toàn trường vỡ òa trong reo hò, vang tận mây xanh.
Trong lúc mà trận đấu đang tiếp diễn, trong một phiến rừng rậm yên tĩnh thôngtới quan đạo Trường An, có một đám hắc y nhân che mặt đang lẳng lặng ẩn núp,hiển nhiên đang chờ đợi con mồi của họ tiến vào vòng phục kích.
Lại là một đám cường đạo thân phận thần bí, lần này không biết đội buôn bọnhắn muốn cướp là của nhà ai?
Lúc này là sáng sớm, lại là đầu mùa đông, thời tiết dần dần lạnh lẽo, thươngnhân đi lại trên đường rất ít.
Đội buôn của Vương gia ngay khi cửa thành mở liền ra khỏi thành, phụ trách dẫnđội lần này vẫn là Công Tôn Diễm, thủ hạ đắc lực của Vương Ngạo Phong.
Sự kiện hắc điếm lần trước vẫn còn là một ký ức mới mẻ đối với hắn, bởi vậykhông những tăng cường đề phòng, thực vật, nước uống mua sắm trong thành càngthêm dư dật, không cho phép tiến vào tiểu điếm ven đường ăn cơm nữa.
Người qua lại trên đường không coi là nhiều, sau khi đoàn xe của Công Tôn Diễmđi qua, mấy quan binh từ trong rừng cây ven đường chui đi ra, ngăn cản thươngnhân kiểm tra.
Các thương nhân bất đắc dĩ dừng lại nhận kiểm tra, có người thúc dục hỏi lúcnào mới cho bọn họ đi qua.
Quan binh được bố trí chặn đường chỉ nói phía trước phát sinh chuyện ngoài ýmuốn, một khi xử lý hoàn tất sẽ cho đi, bảo bọn họ không nên gấp gắp, trướctiên nghỉ tạm ở ven đường.
Chỉ hơi trì hoãn, trên quan đạo này đã chen chúc hơn chục người, còn có mộtvài đoàn xe vận chuyển hàng hóa.
Lại một nhóm người thúc ngựa đi tới, bọn hắn thành thật xuống người để choquan binh soát người kiểm tra.
Những quan quân này cũng còn rất thành thật, phụ nữ miễn kiểm, nam nhân thìkiểm tra theo thông lệ, lục soát cơ thể mà thôi, còn cầm một bức họa so sánh,không chừng có cơ hội kiếp thêm thu nhập.
Quan quân cầm đầu ôm tay đứng ở một bên quan sát, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìntrời, lại quay đầu nhìn về phía Trường An, dường như có chút tâm sự nặng nề.
Đợi hắn quay đầu, sắc mặt không khỏi đại biến, phản ứng đầu tiên theo bản nănglà quay chân chuồn đi.
Những thương nhân kia vừa nãy còn thành thật cho binh lính thủ hạ của hắn lụcsoát người kiểm tra, ngay lúc binh lính cúi đầu soát người, những thương nhânnày đột nhiên không biết từ đâu xuất ra một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén cứaqua cổ họng yếu hại của đám binh lính.
Tuy rằng tên quan quân chạy trốn vào rừng phản ứng rất nhanh, nhưng có mộtngười thanh niên mà động tác còn nhanh hơn so với hắn, hai tay giơ lên, mộtđạo hàn mang lãnh lệ giống như sao băng nhập vào sau cổ tên quan quân kia.
Tên quan quân phát ra một tiếng kêu thê lương, té ngã trên mặt đất thống khổrên rỉ, có người bay vút đến, chế trụ kinh mạch, kéo hắn trở về như kéo chóchết.
Biến cố xảy ra bất ngờ, làm đám thương nhân sợ tới mực mặt không còn chút máu,hồn phi phách tán.
Đánh chết quan quân, quy tội tạo phản, cả nhà bị tịch thu, tru di cửu tộc.
Cuối cùng giữa nhóm người có một trưởng giả khoảng sáu mươi tuổi đi ra, trầmgiọng nói:
- Mọi người không cần kinh hoảng, đây là mấy tên cường đạo giả dạng quanquân, bị chúng ta bắt được, sau này giao cho quan phủ thẩm vấn.
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc, đám người này sôi nổi xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy trước,những tên cường đạo giả dạng quan binh khác thì chậm rãi đuổi theo.
Cách nơi đây vài dặm đường, đám người Công Tôn Diễm đang áp vận đoàn xe tiếnlên, đột nhiên từ trong rừng vang lên một trận mưa tên xé gió.
Các hộ vệ bảo tiếp áp vận không kịp đề phòng, đương trường bị bắn ngã năm sáungười, mấy con chiến mã hí lên đau đớn rồi ngã xuống, cả đội buôn thành mộtmảnh hỗn loạn.
- Xuống ngựa lấy lá chắn xếp thành hàng!
Công Tôn Diễm không hổ là trợ thủ đắc lực được Vương Ngạo Phong coi trọng,trong lúc nguy cấp vẫn tỏ ra lãnh tỉnh, liên tục phát ra mệnh lệnh.
Những người hộ vệ này đều là giang hồ hảo hán sống trên lưỡi đao, rất nhanhliền trấn tĩnh lại, ào ào nhảy xuống ngựa, tháo thiết thuẫn trên lưng ngựaxuống, nhanh chóng tập trung hình thành một trận hình phòng ngự.
Đợt mưa tên thứ hai bắn đến, toàn bộ đều bị thiết thuẫn ngắn trợ hoặc bị đaokiếm đánh bay.
Một tiếng gào thét, từ trong rừng cây nhảy ra hơn mười hắc y nhân bịt mặt, quơđaokiếm sắc bén giết về phía bọn họ.
Trên khuôn mặt anh tuân của Công Tôn Diễm thoáng lộ ra nụ cười quỷ dị, phi đaotrong bàn tay rời tay bắn ra.
Một tiếng kêu thê lương truyền ra, một hắc y nhân bịt mặt xông lên trước ômngực ngã xuống.
Song phương tiếp xúc, chém giết hỗn loạn.
Hắc y nhân bịt mặt người đông thế mạnh, mà thủ hạ của Công Tôn Diễm qua đợtmưa tên thứ nhất đã ngã xuống một nửa, vừa giao thủ liền rõ ràng ở vào thế hạphong.
Phần lớn đám người bịt mặt vây công Công Tôn Diễm, một số khác thì thừa cơ kéoxe ngựa chở hàng hóa chui vào trong rừng.
Bất thình lình mấy đại rương trên xe ngựa đột nhiên mở ra, vài đạo hàn quanglãnh lệ như tia chớp bắn ra, mấy tên hắc y nhân bịt mặt lai dắt xe ngựa bất kểthế nào cũng không nghĩ tới trong rương lớn giấu người, không kịp đề phòng bịbắn ngã.
Mười mấy người ẩn nấp trong đại rương đồng loạt nhảy ra, giết về phía đámngười bịt mặt.
Có nhóm người này gia nhập, lực lượng song phương trở nên cân bằng, khó phânthắng bại.
Công Tôn Diễm chống lại một người bịt mặt dáng người cao gầy, công lực của đốiphương thâm hậu, một thanh ngô câu kiếm múa trong tay vù vù xé gió, chiêu thứcvô cùng quỷ
dị âm tàn, làm hắn liên tục lui về phía sau, rõ ràng ở thế hạ phong.
Có bao nhiêu người bịt mặt từ trong rừng lao ra thì bấy nhiêu vây quanh tấncông Công Tôn Diễm, ý đồ rất rõ ràng.
Công Tôn Diễm là nhân vật đầu não, cũng là người có võ công cao nhất trongtoàn bộ những người ở đây, hợp lực giết hắn, chuyện tình phía sau dễ dàng giảiquyết hơn nhiều.
Một chọi một, vốn Công Tôn Diễm rõ ràng ở vào hạ phong, cộng thêm mấy ngườibịt mặt gia nhập vào vòng chiến võ công cũng không kém, cánh tay trái lập tứctrúng kiếm bị thương, máu chảy không ngừng.
Vào thời khắc nguy cấp, một trận gót sắt ầm ầm kinh thiên động địa từ xatruyền đến, trong khói bụi cuồn cuộn che khuất mặt trời, hơn mười kỵ sĩ múamay đao kiếm, rất nhanh đánh tới.
Mấy người bịt mặt vây công Công Tôn Diễm nhìn thấy tình thế không ổn, phát ramột tiếng huýt sáo, bỏ qua đối thủ, chạy trốn vào trong rừng cây.
