Phong Lưu
Hết thảy những việc này, đều là do bàn tay phía sau màn kia thao túng. Tênchết tiệt này rốt cuộc là có mục đích gì? Hắn muốn thế nào đây?
Khi sắp tới bình minh, vài tiếng gào thảm thiết cắt đứt cảnh bình minh yên ảnày.
Đột nhiên vang lên tiếng kêu gào thê lương phá vỡ khung cảnh vắng vẻ của núirừng, tiếp theo đó là tiếng huýt gió liên miên cao vút tận trời xanh.
Đường Tiểu Đông đang ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên nhảy dựng lên, phát giácmọi người đã sớm chiếm giữa vị trí có lợi đâu vào đấy, trận địa sẵn sàng chờđón quân địch.
Xuyên qua màn sương mù dày đặc lờ mờ có thể thấy được vô số thân ảnh dưới chânnúi, đông nghịt một khoảng lớn, đang leo về phía sườn núi, thỉnh thoảng có vàitiếng kêu gào thảm thiết thê lương truyền đến.
Trong bụi cỏ giữa sườn núi lắp đặt không ít bẫy rập chết người. Lão hổ haymãnh thú đạp trúng còn muốn chết, huống chi là người.
Tiếng kêu thảm thê lương này là tiếng kêu thống khổ trước khi chết của nhữngkẻ không may đạp trúng bẫy rập.
Sơn đạo gồ ghề khó đi, bọn họ không thể đi nhanh, tất nhiên cũng không thoátkhỏi thám tử theo dõi của người Đồ Lỗ Tộc. Cũng may nơi bọn họ cắm trại vôcùng hiểm trở, dễ thủ khó công, cho dù là thiên quân vạn mã cũng khó có thểphá được.
Nhìn đám người Đồ Lỗ Tộc đông nghịt đang len lên giữa sườn núi, Phượng Cô Côchâm thổ lôi trong tay, miệng cười ha ha nói:
- Để cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của thổ lôi này!
Châm thổ lôi trong tay, đợi khi kíp nổ cháy đến phân nửa, liền hất tung đi.Thổ lôi trên không trung bay theo một đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi vào trongbụi cỏ giữa sườn núi.
Theo một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, từng đợt tiếng kêu thảm thiếtthống khổ vang lên. Hơn mười chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc trong đống cỏ khô cùng lănxuống sườn núi, rơi đầu gãy chân.
Tiếng nổ vang lên bất ngờ như sấm bên tai, thấy thảm trạng của đồng bạn, toànbộ những dũng sĩ Đồ Lỗ tộc đang leo lên cũng bị dọa cho phát ngốc, trong lúcnhất thời không kịp phản ứng.
Tiếp theo, từ trên núi lại rơi xuống mấy thứ to như quả dưa hấu, đen sì sì,khói trắng dày đặc, hoặc mau chóng rơi xuống đất, hoặc vừa rơi xuống liền ầmầm nổ vang, khiến đám dũng sĩ Đồ Lỗ Tộc máu thịt bay tung tóe, tiếng kêu thảmthiết thống khổ vang lên không dứt bên tai.
Lúc này tuy là giữa hè, lá cây còn xanh mướt, nhưng khói lửa do vụ nổ gây rakhiến những cành cây cỏ khô trên mặt đất gặp lửa, liền nhanh chóng cháy lênhừng hực. Đám dũng sĩ Đồ Lỗ Tộc ở giữa sườn núi bị thiêu sống kêu cha gọi mẹ,từng người lửa lăn xuống sườn núi.
Đại hỏa phát sinh một chỗ cũng không đơn giản như vậy.
Đường Tiểu Đông mau chóng ra lệnh lui lại. Phần lớn mọi người mang theo ngựatạm lui lên trên núi, ba mươi mấy thiếu niên lãnh huyết đoạn hậu, lấy cườngcung bắn chết những dũng sĩ Đồ Lỗ tộc liều mạng tránh né được thế lửa hừnghực.
Đêm qua hắn đã từng trinh sát trên đỉnh núi. Nơi đó cây cối thưa thớt, có nơithậm chí còn không có một ngọn cỏ. Càng đi về phía trước khí trời càng lạnh.Đối diện với rừng núi lá xanh mướt, thấp thoáng hiện ra khung cảnh trắng xóanhư tuyết.
Trước thế lửa hừng hực thiêt đốt, mọi người lập tức leo lên đỉnh núi, tay nắmchiến mã mau chóng đi về phía trước.
Lửa lớn nương theo gió thổi, rất nhanh cả ngọn núi đều bị thiêu đốt đến đỏbừng, cũng tràn sang cả ngọn núi khác, khói đặc cuồn cuộn che kín cả bầu trời.
Trận đại hỏa này không biết sẽ thiêu đốt trong bao nhiêu ngày? Sẽ thiêu hủybao nhiêu diện tích rừng cây. Với kỹ thuật cứu hỏa hiện tại, căn bản không cóbiện pháp dập tắt lửa, chỉ có thể để ngọn lửa tàn sát bừa bãi, sau đó từ từtắt đi.
Ở thời hiện đại, phóng hỏa đốt rừng chính là tội phải ngồi đại lao, ở chỗ này,giết người phóng hỏa là chuyện thường tình.
Mọi người lần lượt đi ngang qua, nhìn mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, cuồngphong bạo vũ rít gào giận dữ. Thời tiết thay đổi, trời rất nhanh sẽ đổ mưa,cần phải mau chóng tìm một chỗ trú mưa mới được.
Núi rừng liên miên trùng điệp không hề thiếu sơn động tự nhiên. Mọi người tùytiện tìm một sơn động, sau đó để hắc hỏa dược lên lưng chiến mã, tên cùng cácvật phẩm cho vào trong động, sau đó kiếm một ít cành khô chuẩn bị nhóm lửa.
Khi một hồi tiếng sấm ù ù vang lên, trời mưa to tầm tã ào ào đổ xuống, nhiệtđộ không khí chợt giảm xuống rất thấp. Mặc dù đã mặc quần áo mùa đông, vẫnkhiến người ta có cảm giác từng trận hàn khí kéo tới.
Mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, vừa sưởi ấm vừa ăn lương khô, không ainói gì. Thần tình cả đám đều có vẻ ngưng trọng dị thường.
Khi trời mưa to, sơn đạo sẽ trở nên lầy lội khó đi, không cẩn thận sẽ rất cókhả năng trượt chân lăn xuống núi, hành trình cũng trở nên càng chậm hơn. Bùnđọng trên mặt đất sẽ khiến dấu chân bọn họ để lại càng thêm rõ rệt, khó thoátkhỏi sự truy sát của chiến sĩ
Đồ Lỗ Tộc.
Trận mưa to giữa hè tới nhanh, đi cũng nhanh. Khắp núi non trùng điệp nhấp nhôtràn ngập hơi nước, một chiếc cầu vồng nằm vắt ngang qua dãy núi.
Đám người Đường Tiểu Đông thu thập mọi thứ chuẩn bị lên đường.
Sơn đạo vốn đã gồ ghề khó đi, sau một hồi mưa to xối xả, nơi nơi nhão ra, càngthêm khó đi. Không cần nghĩ tới trượt chân, đất nhão dính nhớp toàn thân đãcoi là vận khí tốt, bị quẳng xuống sườn núi mới là thảm.
Đi qua sơn đạo này, tổn thất hai chiến mã, một ít tên và thực vật, nước uống,không ai gặp chuyện không may, rốt cuộc cũng coi như là vận khí tốt.
Đi tới dưới chân núi, bốn phía bị băng tuyết bao trùm, trắng xóa một khoảnglớn.
Trước mắt hiện ra hai con đường lớn, một đường nối thẳng tới sông băng cựchàn, đường còn lại quay ngược trở lại đại thảo nguyên.
Đường Tiểu Đông do dự một chút, dứt khoát nói:
- Quay ngược trở lại đại thảo nguyên.
Mục đích đến đại thảo nguyên là để đánh chết cuồng phong mã tặc, báo thù chocác huynh đệ đã chết. Trước khi đi đã từng lập lời thề, không đạt được mụcđích thì không quay về.
Lôi Mị nói:
- Chúng ta mang theo đồ quân nhu đi đầu, người phía sau phụ trách quét sạchdấu chân. Mặt khác, một đội đi về phía sông băng, sau đó mau chóng quay ngượctrở lại.
Đây là kế nghi binh, Đường Tiểu Đông vô cùng tán thành.
Lập tức chia binh làm hai đường, một đội quay trở lại đại thảo nguyên, mườihai thiếu niên lãnh huyết làm một tổ, đi về phía đại thảo nguyên, sau đó quayngược trở lại, dùng cành cây quét sạch dấu chân trên tuyết.
Dọc đường xóa dấu chân còn lưu lại mấy ám ký chỉ có người giỏi nhận đường mớicó thể hiểu được, vì muốn tránh cho đám người Tân Thiên Bảo cũng hiểu lầm,thực sự chạy thẳng tới sông băng.
