Phong Lưu
- Mặt dày!
Phượng Cô Cô đưa tay đặt lên đùi hắn, véo một cái, sau đó thúc ngựa rời đi.
Đường Tiểu Đông bị véo một cái vô cùng đau nhức, trong lòng cười khổ, sáu hộvệ đi phía sau, thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau, đều làm như khôngthấy, biểu tình trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng như băng.
Bọn họ đã được huấn luyện thành một cổ máy giết người và tuyệt đối phục tùngmệnh lệnh, trong cả đời của họ, chỉ có giết chóc và máu tanh, không có gì trênđời này làm cho tâm tình lãnh khốc chết lặng của họ rung động.
Ngày thứ ba khi đám người Đường Tiểu Đông rời khỏi Trường An thành, Vương gialại mở cuộc hợp khẩn cấp, là hội nghị gia tộc lớn nhất từ rất nhiều năm trởlại đây.
Loại hội nghị gia tộc có quy mô lớn nhất này, từ khi Vương Nguyên Bảo leo lênbảo tọa thủ phủ Đại Đường, vẫn chưa từng mời dự qua, được mời đến hội nghị lớnnhư lần này, đương nhiên là có đại sự xảy ra.
Có tin tức từ tái ngoại truyền về, hàng hóa có giá trị mười hai vạn lượnghoàng kim đã bị Cuồng Phong mã tặc cướp sạch không còn, toàn bộ người hộ tốngđều bị giết.
Mười hai vạn lượng hoàng kim, đây chính là một số tiền lớn, quan trọng hơn,việc này có quan hệ tới danh dự và mặt mũi của Vương gia, nếu không giải quyếtđược việc này, sinh ý ở tái ngoại sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Phái nhiều cao thủ đến tái ngoại, đánh chết Cuồng Phong mã tặc đã trở thànhviệc cấp bách.
Vương gia không thiếu người, lại càng không thiếu cao thủ giang hồ, chỉ thiếumột thủ lĩnh có uy tín và mặt mũi lãnh đạo.
Sau khi trải qua thương nghị khẩn cấp, cao tầng của gia tộc nhất trí thôngqua, Vương Ngạo Phong là người chủ trì, suất lĩnh cao thủ đi tái ngoại, đánhgiết Cuồng Phong mã tặc, đoạt lại hàng hóa.
Nhờ vào quan hệ với Tướng gia, Vương Ngạo Phong dễ dàng mời được, dẫn theo batrăm cao thủ giang hồ xuất phát đi tái ngoại.
Đám người Đường Tiểu Đông dọc đường ra roi thúc ngựa, mười ngày sau đã chạytới biên giới U Châu.
Vừa vào U Châu thành, hương vị và phong tình của tái ngoại toát ra nồng nặc.
Trên đường cái tấp nập và náo nhiệt, người ở đây đều mặc y phục tái ngoại, bọnhọ là người buôn bán đặc sản, da thú, hoặc là mua đồ, nói chung, chợ ở đây rấtphồn hoa náo nhiệt, tuyệt đối không thua gì Trường An.
Đường Tiểu Đông không có tâm tình du lãm chung quanh, vừa vào U Châu thành đãtìm khách điếm nghỉ ngơi, Chu Bất Vi và Tần Thiên Bảo vào buổi trưa ngày hômtrước dẫn người xuất quan, bọn họ đi ra ngoài để tìm hiểu chút tin tức và tưliệu về Cuồng Phong mã tặc.
Sau khi nghỉ ngơi, bởi vì Đường Tiểu Đông là người phụ trách dẫn đường, Lôi Mịvà Phượng Cô Cô thì đi thẳng tới phú thương U Châu tìm Nhị gia của Đặng gia.
Nhị gia Đặng Dã Đặng chính là phú thương giàu nhất U Châu, thái độ làm ngườirất hào sảng, bằng hữu rất đông, thế lực cực lớn, hắc bạch lưỡng đạo đều có,mã tặc ở tái ngoại cũng không dám đánh chủ ý đến thương đội cấm cờ hiệu Đặnggia, chính vì điều nên có rất nhiều thương nhân trong quan nội hợp tác với Nhịgia Đặng Dã Đặng.
Đã nhiều năm không có chuyện gì ngoài ý muốn, đột nhiên vào lúc này gặp chuyệnkhông may, chuyện này đã làm Nhị gia Đặng Dã Đặng nổi trận lôi đình.
Tổn thất là chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn.
Nếu không thể giết chết đám Cuồng Phong mã tặc ngang ngược hung hăng càn quấynày, tổn thất về mặt mũi của Đặng nhị gia rất lớn.
Vì thế, Đặng nhị gia không thể không dùng đến tất cả quan hệ của mình để lùngbắt Cuồng Phong mã tặc, hắn xuất ra số tiền hai mươi vạn lượng làm giảithưởng, làm cho rất nhiều cao thủ giang hồ trong quan nội đều xuất quan, lậpthành tổ đội một cách tự phát, lùng bắt và giết chết Cuồng Phong mã tặc.
Tư liệu mà Đặng nhị gia có thể cung cấp cho bọn Tần Thiên Bảo còn ít hơn cảtin tức mà họ thu thập được, nhưng Đường Tiểu Đông lại từ trong miệng của hắnbiết được một tin tức cực kỳ hứng thú.
Thương đội của Vương gia bị Cuồng Phong mã tặc cướp sạch không còn, cao thủ hộtống cũng bị giết toàn bộ, tổn thất gần mười hai vạn lượng hoàng kim.
Chắc chắn Vương gia sẽ phái người đến giải quyết vấn đề, hơn nữa, theo dự cảmcủa hắn, người đến tuyệt đối là đối thủ một mất một còn với hắn, Vương NgạoPhong.
Trở về khách điếm, nghỉ ngơi một đêm, bổ sung lương khô và nước uống, hơn nữathông qua quan hệ mua được mười thanh cường cung và rất nhiều mũi tên, sángsớm hôm sau, do phu phụ Thạch gia dẫn đường, đoàn người mới từ từ xuất quan.
Dọc đường đi có thể nhìn thấy thương lữ và ngươi đi đường qua lại tấp nập, cựckỳ náo nhiệt.
Nhưng càng đi càng vắng, ngươi đi đường càng ít, lúc ngày thứ hai, rốt cuộccũng tiến vào đại sa mạc.
Lúc ở hiện đại, chẳng bao giờ nhìn thấy biển cả mênh mông và đại sa mạc, rốtcuộc lần này cũng được chính mắt nhìn thấy.
Mặt trời trên đỉnh đầu tản ra nhiệt độ nóng bức như thiêu đốt, thỉnh thoảng cóvài cơn gió cuốn theo cát bụi bay đầy trời, nhìn bờ cát vàng mênh mông trảirộng tới chân trời, nếu lạc đường trong sa mạc, kết cục chỉ có một, chết!
Dù không bị nhiệt độ của sa mạc thiêu đốt đến chết thì cũng biến thành thức ăncho mãnh thú, kết cục thường thấy nhất là chết khát.
Kháo, khó chịu muốn chết, một chút sảng khoái cũng không có.
Sa mặc, tuyệt đối không phải là nơi du ngoạn, chỉ mong đây là lần cuối cùng,dù đánh chết hắn cũng không muốn đi tới nơi quỷ quái này lần thứ hai.
May mắn là phu phụ Thạch gia đều là người địa phương sinh sống ở đây, rất quenthuộc sa mạc, sở dĩ, mỗi người đều dùng vải trùm đầu hoặc quấn quanh cổ, chemũi miệng lại, chỉ để lộ đôi mắt, nếu không làm thế, một khi mở miệng nóichuyện, cát sẽ bay vào
trong miệng.
Ba nữ nhân dùng khăn che kín đầu và cổ, có tác dụng che nắng và tránh cát, yphục trên người cũng rộng thùng thình, che lấp dáng người yểu điệu động nhâncủa bọn họ.
Có phu phụ Thạch gia quen thuộc địa hình dẫn đường, lúc đi trong đại sa mạcrộng lớn này, thỉnh thoảng gặp được một hai thương đội, mọi người kết bạn màđi, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Lúc trời tối thì mọi người cắm trại sau cồn cát để tránh gió, ở sa mạc, banngày thì nóng như lửa đốt, ban đêm thì lạnh giá như mùa đông, may là tất cảmọi người đều
có chuẩn bị.
Suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đi ra khỏi đại sa mạc vô biên vô hạn kia,đi về phía trước, đó là đại thảo nguyên mênh mông rộng lớn, đây cũng chính lànơi ở của các bộ lạc.
Dọc theo đường đi, người của các thương đội xuất hiện càng ngày càng nhiều, màcư dân của các bộ tộc, mọi người kết thành quần đội mà đi, đây là biện pháptránh việc bị mã tặc tập kích cướp bóc.
Sau khi mọi người tiến vào trong tập trấn, bốn phía xung quanh tập trấn dùngcác hòn đá kê lên làm thành lũy, chỉ cần chiến mã chạy nhanh cũng có thể nhảyqua.
Bố Đô Tập Trấn, đây là nơi nghỉ ngơi, nơi cung cấp lương khô và nước uống chomọi người.
Mọi người xuống ngựa, tiến vào tửu điếm duy nhất để nghỉ ngơi và dùng cơm.
Tửu điếm này nằm lộ thiên, xung quanh chỉ cắm cọc gỗ, dưới đất là cây cỏ, cứnhư thế là thành một cái tửu điếm rộng lớn.
Phía trước tửu điếm có rất nhiều chiến mã cường tráng, còn có rất nhiều xe vậntải chất đầy hàng hóa, tất cả đều có người trông giữ.
Khách dừng chân dùng cơm trong tửu điếm rất nhiều, đều mang theo rất nhiềucung tên và vũ khí để phòng thân, dù sao trên đại thảo nguyên có mã tặc hoànhhành, không có tên để phòng thân, cơ bản là chết chắc.
Chu Bất Vi, Tần Thiên Bảo và hai mươi tên cao thủ tinh anh đều ngồi vào bàn,nhìn thấy bọn họ tiến vào, không ai để ý nhiều, chỉ đưa mắt liếc nhìn một cáimà thôi.
Sau khi cung cấp cỏ khô cho chiến mã và thu thập chút tin tình báo, đám ngườiTần Thiên Bảo sắp đi vào đại sa mạc, bọn họ không muốn làm lỡ thời gian nênmuốn đi nhanh, đi một thời gian ngắn thì gặp phải một đám mã tặc nhỏ khôngbiết sống chết, chỉ cần giao thủ một hồi đã làm cho đám mã tặc này tử thươngthảm trọng, bỏ chạy tán loạn.
Kháo, mã tặc ở đây đều hung hăng ngạng ngược như vậy sao? Không biết nhữngngười ở đây làm sao mà sinh sống được?
Đường Tiểu Đông chửi bới một câu, ngồi xuống dùng cơm với mọi người.
Trong đám thực khách không hề thiếu người ở tái ngoại, thân thể bọn họ to lớncường hãn, ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to, cực kỳ hào sảng.
Đại đa số đều là người Hán, có không ít thương nhân và bảo tiêu hộ vệ cho cácthương đội, có một ít là võ giả giang hồ, không cần nói bọn họ cũng biết, đámgiang hồ này chính là bằng hữu của Đặng nhị gia, trượng nghĩa nên xuất đầu,tập sát Cuồng Phong
mã tặc, cũng muốn kiếm hai mươi vạn lượng hoàng kim, nói chung, không phải bạncũng không phải địch nhân.
Đang dùng cơm, có người trong tập trấn lôi kéo lạc đà và ngựa hoảng sợ bỏ chạyra khỏi tập trấn.
- Mã tặc tới rồi, mã tặc tới rồi…
Tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, đã vang vọng toàn bộ tập trấn, làm kinhđộng mọi người, ngay cả chiến mã đang ăn cỏ cũng hí lên, không an ổn.
Kỳ thực, không cần bọn họ kêu to, ngàn vạn thớt chiến mã cùng chạy đã làm chomặt đất lay động, mọi người trong trấn đều ngừng việc đang làm, ngẩn đầu nhìnvề nơi xa.
Xa xa, bụi mùi cuồn cuộn, che phủ cả bầu trời, đang nhanh chóng hướng về phíatập trấn.
- Hoảng cái gì, chỉ là một đám mã tặc không biết sống chết mà thôi, nhìn đạigia thu thập chúng như thế nào, ha ha ha…
Có một ít giang hồ hảo hán cuồng vọng cười ha hả.
Nếu như đám mã tặc này công kích tập trấn, đúng là tự tìm đường chết.
Nhìn bốn phía của tập trấn bị bụi mù cuồn cuộn che phủ, còn có tiếng ù ù củagót sắt, giống như tiếng sấm nổ vang, toàn bộ mặt đất run rẩy, mọi người nghetiếng động này, có cảm giác hàng vạn con chiến mã này sẽ lao tới, đây là mộtđám mã tặc nho nhỏ sao?
Trên mặt Thạch Sùng Vũ hiện ra biểu tình bất an kinh ngạc, quay đầu thấp giọngnói với Đường Tiểu Đông:
- Huynh đệ, chuyện lần này không ổn, nhân số đám mã tặc này không ít, chí ítcũng có hơn hai ba nghìn người.
Đường Tiểu Đông lại càng hoảng sợ, hai ba nghìn người ngựa, đây chẳng phải làmột chi kỵ binh sao? Con mẹ nó quá trâu bò, thảo nào dám hung hăng ngang ngượcnhư vậy.
Thạch Sùng Vũ và phu nhân liếc nhau, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, thời giantrôi qua không bao lâu, mà toàn bộ đại thảo nguyên đã thay đổi.
Một đám tiểu cổ mã tặc là hơn mười người, đại cổ mã tặc là hơn một trăm người,nhiều nhất là ba bốn trăm người, hai ba nghìn mã tặc, đó là một con số thiênvăn.
Người Tần gia chỉ đến đây nghe ngóng tình hình giang hồ, lần này đi tới táingoại, Tần gia đã cho hai vị trưởng bối cùng theo, chính là vì muốn bảo hộ kỳtài trăm năm mới xuất hiện của Tần gia, Tần Thiên Bảo.
Tần Tứ Bá, sở trường là đơn đao, đao pháp của hắn giống như tướng mạo củamình, uy mãnh tuyệt luân.
Tần Lục Bá, một đôi thiết chưởng có uy lực bá đạo vô song, bình thường đềugiấu ở bên hông, giống như ẩn giấu một lợi khí giết người.
Hai người đồng thời nằm úp xuống đất, nghe âm thanh vang vọng từ mặt đất, sauđó đứng lên, sắc mặt tái nhợt.
- Chí ít cũng phải đến hai nghìn năm trăm đến hai nghìn sáu trăm người ngựa…
Tất cả mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, toàn bộ trấn này cũng không đủ bảytrăm người, mà đa số người trong đó là dân nghèo và thương nhân, không thể làmgì.
Sau khi nói ra, tiếng gót sắt kinh thiên động địa áp tới gần, bụi mù từ vô sốthiết kỵ như muốn phá tan bầu trời, nhanh chóng áp sát.
Nhìn thiết kỵ đông nghịt từ bốn phương tám hướng tiến tới gần, tên đại hán vừanói lời khinh miệt kia, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đường Tiểu Đông đứng lên, lớn tiếng nói ra:
- Mọi người đồng tâm hợp lực, thủ vững tường vây, chỉ có như thế mới có sinhcơ.
Không cần hắn phân phó, Tần Thiên Bảo và hai mươi thủ hạ của mình đã nhanhchóng chiếm hai mặt đông bắc, những người khác cũng đi tới biên giới tườngvây, rút vũ khí và cung tên ra.
- Đem những cái bàn và mọi thứ, toàn bộ chất đống thành tường bên cạnh.
Đường Tiểu Đông rống lớn, giống như tổng chỉ huy.
Nếu như đã chiến, không làm như thế thì làm sao thủ vững trước thế công của mãtặc?
Mọi người đều hiểu đạo lý này, ngay cả cư dân trong trấn cũng chui ra, cầmcuốc đào gốc rễ của cây mang ra làm tường vây.
Ai không biết mã tặc hung hãn độc ác, một khi tập trấn bị công phá, thì gà chókhông tha.
Tường vây vốn thấp bé, khi được bàn ghế ván cửa gia cố đã gia tăng độ cao, nếuchiến mã muốn phóng qua, sợ rằng hơi khó, nếu làm không tốt có thể gãy chân.
Tất cả mọi người đều đứng sau tường đá, mỗi người đều có vị trí và cương vịriêng, trừ Đường Tiểu Đông và có cường cung ra, hộ vệ thương đội cũng có cườngcung, đều giương cung lắp tên, còn những giang hồ hảo hán từ Trung Nguyên tớiđều cầm binh khí trong tay, ẩn nấp sau tường đá, chuẩn bị xông ra giết.
Tiếng gót sắt kinh thiên động địa ép sát tới, dưới sự áp bách, đã làm cho tấtcả mọi người khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, nhưng ai cũng biết rõ, chỉ có liềumạng đánh một trận, mới có đường sống.
Khói bụi bay đầy trời, vô số thiết kỵ xông tới, khoảng cách càng ngày cànggần, bắt đầu nhìn thấy kỵ sĩ đang ngồi trên lưng ngựa đang nở nụ cười thịhuyết kinh khủng.
