Phong Lưu
Chịu tang nửa năm, đối với người tinh lực tràn trề như hắn, quả thực giống nhưlà một vị khổ hạnh tăng, dục hỏa trong người mấy tháng không được phát tiết,chỉ cần ngoại giới hơi kích thích cũng lập tức nhất trụ kình thiên. Cho nênnhững ngày này, hắn đối với rất cả mỹ nữ đều rất nghiêm túc, không dám có nửađiểm ý niệm đùa bỡn trong đầu, chớ nói chi đến việc động tay động chân.
Chúng nữ tựa hồ cũng ám thông tâm ý, cực lực tránh tiếp xúc thân mật hoặc làcó nửa điểm mập mờ cùng hắn. Đương nhiên, Điềm biểu muội còn chưa trưởng thànhvẫn không kiêng nể gì, cả ngày quấn quít lấy hắn, cũng may Đường Tiểu Đông đốivới trái táo xanh này không có nửa điểm muốn ăn.
Dù sao phu quân tương lai ăn xong cơm đầu vùi đầu trong thư phòng đọc sách.Ngoại trừ dâng lên trà thơm, canh bổ, ai cũng không quấy rầy hắn, chỉ là kỳvọng trong nội tâm đối với hắn càng cao, tâm hồn thiếu nữ càng ngày càng hạnhphúc, ngọt ngào. Vốn đã có tài hoa của nhất đại tài tử, hơn nữa chăm chỉ, cầncù như thế, kim khoa trạng nguyên tựa hồ đã dễ như trở bàn tay.
Cứ như vậy, nửa tháng qua đi, một buổi chiều tan học về nhà, mọi người đangchuẩn bị dùng cơm, hạ nhân canh cửa vào báo, có người đưa tới Nguyệt Đông đậuhũ.
Đường Tiểu Đông trong đầu ông ông, trái tim điên cuồng đập loạn, thiếu chútnữa nhảy lên hò hét, phát tiết nội hưng phấn cùng kích động trong nội tâm.
Hiểu Nguyệt cô nương không giận hắn, một chút cũng không có!
Ha ha, Nguyệt Đông đậu hũ, có hy vọng rồi.
Nguyệt Đông đậu hũ, một cái tên vừa tục vừa cổ quái, vẻ mặt chúng nữ mờ mịt,ánh mắt đều rơi vào người Đường Tiểu Đông. Càng khiến cho các nàng mờ mịtchính là khuôn mặt hắn cũng tràn đầy cổ quái. Chúng nữ nhìn nhau, trong nộitâm đều có chung một cảm giác --- phu quân tương lại đang có chuyện gì đó lừagạt các nàng.
Nguyệt Đông đậu hũ, cái tên vừa tục lại vừa cổ quái, bất quá hương vị rất thơmngon, khiến cho chúng nữ khen không dứt miệng, ánh mắt đều tập trung về phíaĐường Tiểu Đông. Ăn no rồi, uống đã rồi, tiếp theo đương nhiên đến lúc phảithẩm vấn rồi.
Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu, thong dong giải thích.
Món ăn này là hắn đột phá ý tưởng nghĩ ra được, kể lại cho lão bản Nhất PhẩmTrai ở Thập Lý Tập nghe, mà bản thân lão bản lại là một đại trù sư, dựa theocông thứ của hắn nấu ra món ăn này, lão bản phái người mang đậu hũ đưa tới TúyTiên lâu, có lẽ là xuất phát từ
tâm lý cảm kích, cũng thuận tiện nhờ mọi người thưởng thức.
Lời nói đều là thực, chỉ là hắn không nói lão bản kia là một vị mỹ nữ trẻ tuổixinh đẹp, cũng không nói hai chữ Nguyệt Đông bên trong tên món ăn là danh tựcủa nữ lão bản ấy mà thôi.
Tuy rằng đã sớm biết trên người hắn có vô số điều thần bí, chúng nữ vẫn ngheđến tâm thần mê mẩn, kích động, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, mà hoàn toànkhông để ý đến một vài chi tiết nhỏ nhặt này.
Chơi chữ, cao thực sự rất cao!
Mặt mũi Tần Thiên Bảo tràn đầy biểu lộ mập mờ, đứng ở sau lưng mọi người lặnglẽ giơ ngón tay cái lên.
Toàn bộ chúng nữ đều kích động sùng bái, chỉ có Đường Nhu trong ánh mắt nhiềuthêm vài phần thần sắc mà chỉ có Đường Tiểu Đông mới hiểu được.
- A, phu quân, Vân Tiên thực không ngờ…
Kha Vân Tiên là người đầu tiên kích động đứng lên.
- Hắc hắc, biểu ca, huynh quả nhiên là thâm tàng bất lộ!
Vẻ mặt Đường Điềm quái dị.
- Từ ngày mai trở đi, ta muốn ăn món ngon do biểu ca làm, hì hì!
Tiểu ny tử được chúng nữ ủng hộ hết mình, rất có khí thế ngươi mà không làmchúng ta tuyệt thực tập thể.
Muốn ta xuống bếp? Còn không bằng muốn mạng của ta!
Đường Tiểu Đông cầu xin, giơ tay đầu hàng, cúi đầu xuống vái một cái thật sâu.
- Các vị thiếu gia, tam cô, lục thẩm, cô nãi nãi của ta, các người tha cho tađi, ta chưa nấu ăn bao giờ, chẳng qua chỉ là ý nghĩ viển vông trong lúc nhấtthời mà thôi…
- Aizz
Đường Điềm, Lý Đằng Giao tràn đầy thất vọng.
- Hứ, người ta đâu có già như vậy?
Kha Vân Tiên trợn trắng mắt nhìn hắn, ngay cả Lôi Mị, từ trước đến giờ đạm mạcbăng lãnh Đường Sương cũng tràn đầy biểu lộ thất vọng, tóm lại, mọi người rấtthất
vọng, vô cùng thất vọng.
Thừa lúc chúng nữ huyên náo lên lầu, không ai để ý, Đường Nhu ghé sát vào taihắn, thấp giọng nói vài câu, trong lời nói mang theo vẻ trách cứ cùng bất mãn.
- Biểu ca, về sau huynh còn như vậy, người ta sẽ thực sự tức giận đó.
- Lần sau không được như thế này nữa!
Khuôn mặt Đường Tiểu Đông đỏ lên, mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng càng tràn đầyáy náy, tất cả mọi người tín nhiệm hắn như vậy, nhưng mà hắn lại...
Mồ hôi, đổ rất nhiều mồ hôi, sau này không thể phạm nữa, chỉ một lần này thôi!
- Nhìn huynh kìa, chột dạ đến đổ cả mồ hôi lạnh...
Đường Nhu che miệng cười nhẹ, lấy khăn lụa ra muốn thay hắn lau mồ hôi, độtnhiên lại nhớ ra cái gì đó, mặt đẹp đỏ lên, nhét khăn lụa vào trong bàn taycủa hắn, nói nhanh một câu rồi cúi đầu vội vàng lên lầu.
- Đây chính là tự huynh nói, lần sau không được như thế nữa.
Trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo, vài phần bất đắc dĩ, vài phần kỳvọng.
- Nhu biểu muội, muội yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.
Trong lòng Đường Tiểu Đông thầm hạ quyết tâm.
Quả thật nên kiềm chế tính phóng túng rồi, nữ nhân bên cạnh đã không ít, chíít xuyên tới Đại Đường, mục tiêu phấn đấu cả đời đã hoàn thành xong một nửa,kế tiếp, là lúc nên chuyên tâm vào phát triển sự nghiệp.
Cường địch còn ở bên cạnh như hổ rình mồi, vài năm sau còn còn một cái loạn AnSử đang chờ, nếu không gia tăng phát triển, cực kỳ có khả năng bị đào thải.
Đương nhiên, trước đấy, bất kể thế nào cũng phải cưa đổ Hà Hiểu Nguyệt, làmVương Ngạo Phong tức chết mới thôi.
Đêm nay hưng phấn đến nỗi không hề cảm thấy buồn ngủ, lại là thời gian thủhiếu, không thể ấy ấy, đành phải liều mạng viết truyện phong nguyệt đại lụccủa Đoan Mộc lão đại để tiêu hao tinh lực thừa thãi.
Chúng nữ không biết phu quân tương lai của các nàng đang viết truyện ngườilớn, chỉ biết phu quân phi thường siêng năng cố gắng, cực kỳ cảm động, nấu tràthơm, nấu canh, lặng lẽ bưng vào rồi lại lặng lẽ rời đi, sợ quấy rầy phu quânchăm chỉ học tập.
Đường Tiểu Đông nào dám uống canh gà đen, hiện tại tinh lực đã quá dư thừakhông có chỗ nào phát tiết, uống cái thứ đại bổ này vào, tinh trùng thượng nãophun máu là có.
Không dám uống canh gà đen, đành phải uống trà thơm, hương vị rất không tồi,có thể nâng cao tinh thần, một đêm này viết đến quá nửa đêm, mãi đến khi buồnngủ mí mắt không mở ra được mới bò lên giường, ôm Kha Vân Tiên ngủ khò.
