Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Phong Lưu

Chương 161



- Hiểu Nguyệt cô nương...

Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến.

Không đúng, hương thơm thoang thoảng trong không khí này là mùi son phấn, mùihương này rất cao cấp, chỉ có những vị thiên kim tiểu thư nhà phú gia mới cóđiều kiện sử dụng. Cảm thấy mọi chuyện không ổn, hắn lập tức chụp lấy chiếctúi vải bên cạnh người, rút ra khẩu tiểu liên MP5. Nhưng đúng lúc này, một bàntay mềm mại đặt lên trên gáy, dọa cho hắn hồn phi phách tán.

- Chớ có lộn, bỏ thứ kia xuống…

Sau lưng truyền đến thanh âm nữ tử tử quen thuộc, khiến Đường Tiểu Đông vừakinh vừa sợ.

- Phượng... Cô Cô...

- A... Chuyện ngày hôm qua...

- Đáng giận! Ngươi còn dám nhắc tới chuyện đó?

Lôi Vân Phượng xấu hổ đến nghiến răng nghiến lợi, gõ đầu hắn một cái.

- Danh tiết của ta đã bị ngươi hủy hết rồi, ngươi nói đi, chuyện này ngươitính làm sao?

Khẩu MP5 đã bị Phượng cô cô tịch thu, khoác lên trên vai, bản thân mình lạikhông biết võ công, ***ng phải cao thủ cấp bậc như thế này, không khác gì chuộtbị mèo vờn. Và con chuột đáng thương đó chính là hắn.

- Phượng cô cô…

Đường Tiểu Đông xoay người lại, xoa xoa tay, bộ dạng đáng thương nói.

- Phượng cô cô... Là ta không cố ý... Lúc ấy ta đang say rượu... Tưởng rẳng…Là Mị nhi.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lôi Vân Phượng tái nhợt, hừ lạnh một tiếng, nghiến răngnghiến lợi nói.

- Ngươi cố ý cũng được, mà vô tình thì cũng thế, hiện tại ta làm sao bây giờ?

Không giết được hắn, nàng tự sát cũng không cam lòng, danh tiết của bản thânđã bị hủy hoại trên tay hắn, sau này biết làm sao?

Gả cho hắn? Nếu không có Mị nhi chất nữ, điều này còn có thể.

Chứng kiến trong mắt Phượng cô cô tràn ngập sát cơ, tâm thần Đường Tiểu Đônglập tức trở nên kinh hoàng. Hắn biến rõ, lần này nàng thực sự đã động sát cơrồi, không cẩn thận là sẽ lập tức ra tay giết người.

Đường Tiểu Đông cẩn thận nói.

- Phượng cô cô, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Chúng ta cứ từ ngồi xuốngnói chuyện, chắc chắn sẽ có được biện pháp giải quyết.

Lôi Vân Phượng hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, bàn tay ngọc thủ nhẹ nhàng vuốtve một thanh tiểu đao lưỡi mỏng như cánh ve. Nhìn động tác vô cùng thuần thụccủa nàng, Đường Tiểu Đông lại càng thêm khẩn trương.

Với tốc độ di chuyển tiểu đao giữa các ngón tay như thế này, nàng tuyệt đối làcao thủ phi đao bách phát bách trúng, hy vọng trượt, không có cửa đâu cưng à!

Còn nữa, tránh được lần đầu chứ tránh được lần thứ hai, thứ ba sao?

Liều mạng vận chuyển tư duy, gắng sức tìm ra biện pháp giải quyết.

Nàng cũng giống như là Lôi Mị, Kha Vân Tiên, đều là vì quan hệ bối phận, thậtđúng là nguy hiểm mà...

- Hiểu Nguyệt cô nương, Đường công tử đâu?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hô thất thanh của Lý Ngạo.

Lý Ngạo phụng mệnh tọa trấn trong vòng mười dặm, âm thầm bảo hộ an toàn choĐường Tiểu Đông.

Một đường âm thầm hộ tống, sau khi Đường Tiểu Đông tiến vào thư viện, hắn đãthở phào một hơi. Sau đó, lại thấy ba người Đường Tiểu Đông, Tần Thiên Bảocùng Trương Lãng rời khỏi thư viện đi đến Nhất Phẩm Trai, hắn lập tức pháingười canh giữ khắp bốn phía Nhất Phẩm Trai. Vừa rồi nhận được bồ câu đưa tintừ Đường Sương.

Khả năng rất lớn sẽ xuất hiện một nữ tử muốn gây bất lợi cho Đường Tiểu Đông,muốn hắn phái người thủ hộ, bất quá bọn hắn không được tổn thương đến nữ tửkia, khiến hắn phi thường buồn bực.

Mang theo buồn bực, hắn vẫn tiến vào Nhất Phẩm Trai hỏi thăm Hà Hiểu Nguyệt,dù sao Đường Tiểu Đông tiến vào hậu viện đã lâu, trong lòng hắn cũng đã cóchút lo lắng. Nếu Đường Tiểu Đông gặp chuyện không may, Lý Lâm Phủ là ngườithứ nhất không tha cho hắn, hơn nữa hắn đã cho rằng Đường Tiểu Đông là một vịlão đại có thể bán mạng, tự nhiên muốn dốc hết sức bảo vệ an toàn cho lão đại.

Hắn dẫn người đi thẳng vào hậu viện lại không gặp được lão đại, chỉ thấyTrương Lãng đứng yên bất động, tuyết phủ đầy người, tựa hồ sắp biến thành mộtbức tượng bằng băng. Lý Ngạo lập tức biến sắc, hét lên một tiếng kinh thiên.Trên mặt đất vẫn lưu lại hai dấu chân, một nông, một sâu. Dấu chân sâu hẳn làdấu vết do người bình thường hành tẩu lưu lại, dấu chân còn lại, dấu giày ngắnnhỏ, nhất định là dấu vết do một nữ tử thi triển khinh công lưu lại.

Đại sự không ổn.

- Truy! Phát hiện mục tiêu lập tức hô lớn làm tín hiệu.

Mấy cao thủ bên người hắn lập tức bay vút lên, dọc theo vết chân lưu lại trênmặt tuyết điên cuồng đuổi theo. Lý Ngạo sẵng giọng, ánh mắt hiện lên một vòngsát cơ âm lãnh, tiến đến giải huyệt cho Trương Lãng, sau đó túm lấy vạt áotrước ngực hắn, quát hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Không biết Trương Lãng bởi vì quá rét hay là do cỗ sát khí âm trầm tản mát ratừ trên người Lý Ngạo, run rẩy, lắp bắp nói:

- Không... Không biết... Bảo ca đi vào nhà vệ sinh quá lâu... Không có...không có trở ra... Lão đại sai tiểu nhân đi xem... Vừa mới đến đây… Thân thểđã tê rần.

Sắc mặt Lý Ngạo trắng bệch, đẩy hắn ra, hai vai nhoáng lên một cái, lao thẳngvào trong nhà nhà xí.

Trong nhà xí xú khí xung thiên, Tần Thiên Bảo ngoẹo đầu vào góc tường ngáy oo, tựa hồ đang mơ một xuân mộng, trên mặt dớt dãi dỏ ra, kết thành những khốibăng nho nhỏ.

Lý Ngạo lôi hắn ra khỏi nhà xí, dúi mặt hắn xuống mặt tuyết. Tần Thiên Bảorùng mình một cái, rất nhanh lập tức tỉnh táo trở lại, đột nhiên nhảy dựng lêntừ trên mặt đất, thất thanh hô.

- Mê hương!

Chứng kiến sắc mặt vô cùng xấu của Lý Ngạo, khẳng định là đã xảy ra chuyện lớnrồi, sắc mặt Tần Thiên Bảo đại biến, trong hoảng sợ còn ẩn chứa sự xấu hổ. Đệtử Bảo định Tần gia đều là tông sư chơi mê hương, giờ phút này lại để chongười khác dùng mê hương phổ

thông gây mê, lật thuyền trong mương, quá mất mặt rồi.

Sau khi đối phương gây mê hắn cũng không giết hắn hoặc là mang hắn đi, điềunày chứng tỏ đối phương chỉ nhằm vào đại ca, nhìn sắc mặt Lý Ngạo hiển nhiênđại ca đã xảy ra chuyện, sao hắn không sợ đến mức hồn phi phách tán cho được.

Trong khuê phòng của Hà Hiểu Nguyệt, Đường Tiểu Đông thành thành thật thậtđứng nguyên một chỗ.

Những lời của Lý Ngạo, hắn đều nghe thấy rõ ràng. Bất quá hắn không dám lêntiếng. Giây phút này phi thường vi diệu, hắn mà hô lên một tiếng, rất có khảnăng sẽ ép cho Phượng cô cô đang lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan rơi vàotuyệt lộ mà động sát cơ. Nghe được thanh âm của Lý Ngạo dần dần khuất xa, vẻmặt Lôi Vân Phượng có chút khẩn trương rốt cục cũng thả lỏng. Mặc dù chưa thấyđược diện mục Lý Ngạo, nhưng sát khí âm trầm tản mát ra từ trên người hắn thẩmthấu vào trong phòng, quả thực khiến người ta cảm thấy rét run. Hơn nữa, mấyngười bên cạnh hắn đồng

dạng trên người cũng tràn đầy sát khí.

Đây là một đám sát thủ vô cùng đáng sợ!

- Còn chờ cái gì nữa? Nhanh nghĩ biện pháp đi!

Lôi Vân Phượng Đường liếc Tiểu Đông một cái, thúc dục hắn. Đường Tiểu Đôngkhông ngừng cười khổ, chuyện này quả thực vô cùng đau đầu, tựa hồ căn bảnkhông có biện pháp giải quyết toàn vẹn nào.

Đột nhiên Lôi Vân Phượng biến sắc, mắt phượng tràn ra sát cơ, khiến trái timĐường Tiểu Đông đập ầm ầm. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, còncó tiếng thở dài của Hà Hiểu Nguyệt.

- Ai, tại sao có thể như vậy, là ta hại Đường công tử...

Sát cơ trong mắt Phượng cô cô càng ngày càng dày thêm, Đường Tiểu Đông cả kinhhồn phi phách tán. Nếu Hà Hiểu Nguyệt đẩy cửa, rất có khả năng Phượng cô cô sẽđộng thủ giết người, tự sát. Tiểu mỹ nhân tu hoa bế nguyệt như thế cứ mơ mơ hồhồ chết đi, thực là khiến người ta đau lòng...

Đầu óc phát sốt, Đường Tiểu Đông chợt làm ra cử động kinh người.

Hắn đột nhiên duỗi tay ra, ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Phượng cô cô, kéo thẳngnàng vào trong ngực, bờ môi của hắn lập tức áp sát, phong bế cái miệng anh đàonhỏ nhắn mê người của nàng.

- A...

Đột nhiên bị tập kích, Lôi Vân Phượng cả kinh hoa dung thất sắc, dưới sự xấuhổ, tay phải của nàng giơ lên cao. Có lẽ do thiệt công (công phu miệng lưỡi)của Đường Tiểu Đông quá mức lợi hại, hoặc là do nguyên nhân nào khác, tay phảicủa Lôi Vân Phượng đình trệ

ở trên không trung, rất lâu vẫn không có hạ xuống.

- A... A...

Trong hương khuê ôn hòa ấm áp như mùa xuân, chỉ có tiếng tiếng thở dốc dàyđặc, ngẫu nhiên lại vang lên một vài tiếng rên rỉ trầm thấp.

Cánh tay giơ lên cao của Lôi Vân Phượng rốt cục cũng đánh xuống, bất quá chỉlà nhẹ nhàng vỗ xuống vai Đường Tiểu Đông, sau đó uốn éo như rắn quấn lên trêncổ hắn.

Hà Hiểu Nguyệt vừa đẩy cửa vào chợt bị cảnh tượng quỷ dị, hương diễm trước mặtdọa cho sợ ngây người. Cái miệng nhỏ nhắn, mê người há hết cỡ, may mà nàngphản ứng nhanh, lấy bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng lại mới không phát ratiếng kinh hô.

Tiếp xúc với ánh mắt quái dị của Đường Tiểu Đông, khuôn mặt tái nhợt không cònchút máu vì sợ của nàng bắt đầu biến thành hồng rực, nàng ngượng ngùng gật đầutỏ vẻ đã hiểu ý, nhẹ nhấc chân lùi lại rời khỏi phòng, sau đó khép cửa lại.

Đường Tiểu Đông đánh ra thủ thế, ý bảo nàng ra ngoài không nên tiết lộ ra.

Trước đó nghe ngữ khí của Lý tổng quản, dường như Đường công tử đã xảy rachuyện, thì ra là trốn ở nơi này vụng trộm với tình nhân, khiến mọi người sợbóng sợ gió một hồi.

Nàng tựa lưng vào vách tường, bàn tay nhỏ bé đè lên trái tim đang không ngừngnhảy loạn, khuôn mặt đỏ hồng lên, tràn đầy ngượng ngùng. Không hiểu tại sao,trái tim nàng lại đập loạn như nai nhảy, tựa hồ muốn vọt ra khỏi ***g ngực,hai chân cũng không hiểu lý do mềm nhũn ra, thậm chí thân thể khẽ run rẩy.

Tuy rằng mấy vị tỷ muội cũng đã từng nhắc qua chuyện khiến người ta đỏ cả mặtnày, nhưng dù sao mới chỉ là nghe người khác nói mà thôi, hiện tại tận mắtchứng kiến đôi tình nhân ôm ấp, vuốt ve nhau. Sao nàng có thể không ngượngngùng được?

Tựa hồ hai người vẫn còn đang triền miên, thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanhrên rỉ dường như rất thống khổ, lại rất hưởng thụ, khiến nàng mắc cỡ liều mạnglấy tay bịt kín hai lỗ tai nhỏ bé lại.

Nàng muốn chạy trốn, nhưng hai chân mềm nhũn, không có lấy một tia khí lực,hai gò má nóng đến phát sốt, tim đập nhanh tựa hồ sắp nghẹt thở, hạ thân khônghiểu sao lại xuất hiện một cỗ nhiệt triều.

Thiên hạ đồn đại Đường công tử có không ít hồng nhan tri kỷ, xem ra lời nàykhông giả.

Phát minh băng vệ sinh cùng giấy vệ sinh mang đến tin mừng lớn nao đối với tấtcả nữ tử trong thiên hạ, hiện tại toàn bộ nữ tử Đại Đường, ai lại không cảmkích, ai lại không kính trọng Đường công tử? Thậm chí còn sinh ra sùng bái,thậm chí là ái mộ?

Âm thanh quái dị khiến nàng mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập thình thịch, thânthể nhũn ra thỉnh thoảng vẫn không ngừng truyền vào hai lỗ tai vốn đã bịt kíncủa nàng, càng khiến nàng khẩn trương, ngượng ngùng hơn chính là không hiểusao trong lòng nàng lại không hiểu ra sao ra một tia hiếu kỳ cùng khát khao...

Ôi, cửa phòng của ta luôn khóa chặt, bọn họ đi vào bằng cách nào?

Vạn nhất bọn họ thực sự làm chuyện ấy trên giường của mình… Như vậy… Như vậynên làm như thế nào bây giờ?

Dưới mông truyền đến cảm giác lạnh như băng khiến Hà Hiểu Nguyệt rùng mình mộtcái, lúc này nàng mới phát hiện ra không hiểu từ khi nào bản thân đã ngã quỵxuống nền nhà lạnh như băng. Nàng vội vàng vịn vách tường giãy dụa đứng dậy.Hai gò má vẫn nóng như lửa, hô hấp vẫn dồn dập, tim vẫn đập thình thịch, dườngnhư sắp nhảy khỏi ***g ngực, toàn thân mềm nhũn, cỗ nhiệt triều trong thân thểvẫn không ngừng khuấy động, khiến nàng cảm thấy vừa ngượng ngùng, khẩn trương,hiếu kỳ lại pha một chút khát vọng..

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vẫn đang không ngừng truyền đến. Nàng muốn bỏchạy, nhưng dường như đôi bàn chân nhỏ bé của nàng đã bị dính chặt xuống dướisàn nhà.

Trong phòng một mảnh xuân quang, Lôi Vân Phượng vốn đã hoàn toàn mê đắm lạichợt bừng tỉnh vì cảm giác lạnh buốt đột nhiên lan tỏa khắp người nàng. Khôngbiết từ lúc nào, bản thân nàng đã nằm xuống giường, xiêm y trên người cũng đãbị cởi hết, khỏa

thân hoàn toàn. Trong thân thể lại không hiểu ra sao xuất hiện một cỗ nhiệttriều như một cơn sóng dữ trùng kích khắp thân thể nàng, đánh thẳng vào linhhồn nàng, khiến toàn thân nàng run rẩy, tê dại, căng cứng, cong lên, khát vọngđạt được giải thoát.

- Ah... Không...

Có lẽ bởi vì cặp ma thủ tràn ngập thần kỳ kia? Hoặc là do chiếc lưỡi mềm mạihữu lực, thân thể nàng rã rời vô lực, trong giây lát tấm thân vệ nữ cong lên,run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng thét đầy thống khổ.

Dưới cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, tâm thần nàng trầm mê trong một loại cảmgiác kỳ dị mà bản thân chưa bảo giờ cảm thụ qua. Đau đớn khiến nàng dãy dụa,thét lên chói tai, thở dốc, rên rỉ, cho đến khi bản thân hoàn toàn bị nhấnchìm trong địa ngục.

Hoặc có thể là rơi vào thiên đường, lạc vào tiên cảnh mỹ lệ hư ảo.

Trong phòng đủ loại tiếng động dần dần cũng lắng đọng. Tựa hồ, Hà Hiểu Nguyệtcũng đã tỉnh táo lại, phát hiện ra chẳng biết từ lúc này, bàn tay của mình đãthò vào trong áo.

Mắc cỡ khiến nàng ưm lên một tiếng, vội rút tay ra, hai gò má nóng như lửađốt.

Tại sao có thể như vậy?

Bất quá... Quả thực nàng cảm thấy bộ ngực rất khó chịu, pha lẫn một chút cảmgiác quái dị, khi ngón tay chạm vào, cảm giác quái dị này lại càng thêm mãnhliệt.

Còn có cỗ nhiệt triều giữa hai chân, khiến nàng giống như là bị điện giật,kích thích truyền thẳng vào linh hồn nàng, làm cho nàng gần như muốn điên lên.Thật vất vả mới đứng dậy được, chỉ là hai đùi mềm nhũn, không có một tia khílực, nàng phải vịn vào vách tường mới có thể đứng vững.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...