Phong Lưu
- Có ý tứ gì vậy?
Đường Tiểu Đông thầm thở ra một hơi.
Trưởng công chúa Ngọc Chân ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói.
- Với tài năng của ngươi, sao không cân nhắc đến việc khảo thủ công danh, đềnđáp quốc gia?
Khảo thủ công danh?
Da đầu Đường Tiểu Đông run lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Lúc trước Lý Lâm Phủ từng khích lệ qua, Hoắc Hàn Yên cũng toàn lực ủng hộ,ngay cả Lôi Mị cũng đã khuyên hắn khảo thủ công danh.
Nếu như bỏ phiếu quyết định... Có lẽ Đường Nhu sẽ bỏ quyền, còn Kha Vân Tiêncó lẽ cho rằng kiếm tiền mới là vương đạo, công danh có hay không cũng khôngquan trọng, có tiền, muốn làm quan, tùy tiện mua lấy một chức gì đó chơi đùalà được rồi.
Không nói tới cái gì mà quan quan thư cưu, tại hà chi châu... Chỉ mấy loại chữphồn thể kia thôi cũng đủ khiến cho hắn khóc bằng tiếng mán rồi, chẳng bằng đimiếu làm hòa thượng tụng kinh a di đà phật còn hứng thú hơn.
- Vì cái gì các nàng đều cho rằng làm quan mới có tiền đồ?
Vẻ mặt hắn khi nói ra những lời này tựa hồ là đang cầu xin.
Làm quan thì có cái gì tốt? Quan trường đen tối? Trên đầu quan còn có mộthoàng đến, cả ngày phải vuốt mông ngựa của hắn, không may là rơi vào kết cụccủa một tên gian thần tru di cửu tộc, tịch biên tài sản, quả thực là chết oanmà!
Quan trường đen tối, suốt ngày mưu tính ám hại nhau, trong ấn tượng của hắn,các vị quan thanh liêm ngoại trừ Bao than đen ra, dường như là không ai có kếtcục tốt lành, chơi không vui chút nào. Ngoại trừ Đường Nhu, trưởng công chúaNgọc Chân, Hoắc Hàn
Yên, Lý Đằng Giao đều gật đầu, tựa hồ sợ hắn không nhìn ra, đều đồng thời dốcsức liều mạng gật đầu.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nhìn hắn không chớp mắt nói.
- Các tài tử kia đều vì khảo thủ công danh mà ngày đêm đèn sách, tại saongươi lại không nghĩ đến chuyện khảo thủ công công danh?
Đường Tiểu Đông chắp tay sau lưng nói.
- Không vì sao cả, ta không có hứng thú với quan trường, thầm nghĩ thừa lúctrẻ tuổi kiếm thật nhiều tiền, sau đó tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, bầubạn với người yêu, bình an thư sướng mà sống nốt nửa đời còn lại.
Tứ nữ động dung, ánh mắt tràn đầy dị sắc.
Hoắc Hàn Yên lần thứ hai nghe được hắn nói những lời này, vẫn kích động đếntoàn thân run rẩy, tú mục long lanh. Còn trưởng công chúa Ngọc Chân là lần đầutiên nghe được.
Lại càng không cần phải nói rồi, cảm động đến rớt nước mắt, ngay cả Đường Nhutừ trước đến giờ đều bình tĩnh như nước, cũng nở một nụ cười tràn đầy hạnhphúc, ngọt ngào.
Nữ nhân, truy cầu cả đời chỉ là một gia đình nhỏ yên bình hòa thuận, mộttrượng phu biết yêu thương mình. Cho dù là nghèo nàn, đói rách nhưng chỉ cầnphu thê yêu thương nhau là đã đủ rồi. Ý tứ của Đường Tiểu Đông, không phải làgiấc mơ hạnh phúc mà các nàng vẫn đang tìm kiếm hay sao?
Trưởng công chúa Ngọc Chân yên lặng nhìn hắn, mặt mày chợt ửng đỏ, trầm tưthực lâu, rốt cục lắc đầu nói.
- Ngọc Chân không có ý ép buộc, với tài hoa của ngươi, không hiệu trung báoquốc, thực sự là đáng tiếc.
Đường Tiểu Đông nghe vậy giật thót mình một cái, thầm hô không ổn, tựa hồtrưởng công chúa Ngọc Chân vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Quả nhiên, trưởng công chúa Ngọc Chân thản nhiên nói.
- Như vậy bỏ đi, ta theo các ngươi quay trở lại Túy Tiên lâu, để ngươi gọitoàn bộ hồng nhan tới thương thảo, ngươi coi được không?
Bỏ phiếu quyết định tuyệt đối sẽ xong đời, Đường Tiểu Đông liều mạng lắc đầu,tỏ vẻ không đồng ý.
Trưởng công chúa Ngọc Chân trừng mắt, sẵng giọng.
- Ngươi luôn miệng nói là tôn trọng các nàng, chẳng lẽ ý kiến của các nàngngươi hoàn toàn bỏ mặc?
Đường Tiểu Đông bị nói đến á khẩu, khóc không ra nước mắt.
Tựa hồ bị trưởng công chúa Ngọc Chân áp giải lên trên xe, tứ nữ ngồi một cỗ,hắn một người độc chiếm một cỗ.
Dựa vào thành xe, hắn đang tìm cách tránh được một kiếp này, nhưng mà cho tớitận lúc xe ngựa dừng ở trước cửa Túy Tiên lâu hắn vẫn không tìm ra được biệnpháp nào. Đầu óc có chút choáng váng, hắn rầu rĩ bước xuống xe.
Khách quý đến nhà, thân là nửa chủ nhân Kha Vân Tiên mang theo chúng nữ vộivàng ra nghênh đón. Thừa lúc mọi người nghênh tiếp trưởng công chúa Ngọc Chân,Đường Tiểu Đông lặng lẽ kéo Lý Đằng Giao qua một bên, uy hiếp một trận.
Tiểu ny tử bị uy hiếp, ủy khuất, đôi mắt ầng ậc nước.
Cử động lén lút này sớm đã bị trưởng công chúa Ngọc Chân chú ý tới, lập tức đitới kéo Lý Đằng Giao qua một bên, trừng mắt với hắn, sẵng giọng nói.
- Ngươi ăn gian?
- Nào có...
Đường Tiểu Đông chột dạ, yếu ớt nói.
Lôi Mị cùng chúng nữ không rõ là đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy phu quâncó chút lạ lùng, tận cho đến khi trưởng công chúa giải thích, nàng vô cùng caohứng, cười đến híp mắt lại. Giống như là bị chúng nữ áp giải vào trong, ĐườngTiểu Đông ngồi đàng hoàng trên ghế, bất quá tựa hồ như là mặt ghế có cắm câykim, bờ mông uốn éo, đứng ngồi không yên.
Chúng nữ cười toe toét đồng thời ngồi xuống, quả thực tựa hồ đang mở hội nghịgia tộc.
Tọa thất Tổng đường Trung Hoa đường Đường Sương cũng được gọi về, Ngọc NhượcVân cũng được mời tới, có thể nói, toàn bộ hồng nhan của Đường Tiểu Đông đềuđã có mặt đông đủ. Đối với Ngọc Nhược Vân, nội tâm Lôi Mị có chút ghen tức,bất quá mọi người không phản đối, nàng có thể nói cái gì, chỉ trách phu quânmình quá hoa tâm thôi.
Đối với lần hội nghị gia đình này, nàng có chút kinh hỷ kỳ diệu không tên.
Ngay cả trưởng công chúa Ngọc Chân cũng ủng hộ phu quân tham gia thi cử, đâychính là một việc vô cùng vui mừng, bằng vào tài hoa hơn người của phu quân,đề tên bảng vàng là chuyện vô cùng dễ dàng. Nàng không biết được mối quan hệmập mờ giữa
Đường Tiểu Đông cùng trưởng công chúa Ngọc Chân, về phần tại sao trưởng côngchúa Ngọc Chân lại nhiệt tình đến vậy? Chỉ có thể giải thích là do nàng yêuquý nhân
tài, mới cổ vũ hắn tham gia khoa cử, đề tên bảng vàng, vào triều làm quan, vìquốc gia mà xuất lực.
Về phần Hoắc Hàn Yên thì có chút khó nói, hai người đã sớm biết nhau ở LôiChâu, đến Trường An bởi vì quan hệ cùng Lý gia, cơ hội hai người chạm mặt lạinhiều hơn nữa... Trong đó có quan hệ quá mức bình thường hay không thì khôngai biết được, cũng may trưởng công chúa Ngọc Chân chỉ nói nàng đến xem náonhiệt mà thôi.
Biết được nguyên nhân vì sao hôm nay tổ chức hội nghị, chúng nữ tíu tít nghịluận, nhất thời tiếng cười không dứt. Chủ đề các nàng nghị luận hiển nhiên làmười phần tin tưởng việc tương lai phu quân đề tên bảng vàng, ngay cả ĐườngSương, Ngọc Nhược Vân cũng gật đầu đồng ý. Đường Tiểu Đông ngồi riêng một góc,sắc mặt âm tình bất định, con mắt đảo như rang lạc, liều mạng động não tìm cớchuồn đi.
