Phong Lưu
Cúi đầu nhìn xuống ngực, đưa tay sờ sờ, đau tới mức nhe răng nhếch miệng, vẻmặt quái dị.
Lão già chết tiệt này, hạ thủ ngoan độc như vậy, nếu chọc vào lão tử một lầnnữa, nhất định thưởng cho hắn một quả lựu đạn.
- Người luyện võ, một chút ngoại thương cũng không chịu nổi?
Lôi Mị cau này, vẻ không đồng ý trên mặt càng thêm nồng đậm.
- Người luyện võ cái rắm, lão tử không biết rõ công chó má gì đó!
Đường Tiểu Đông vốn không thoải mái trong lòng, đột nhiên rống lên, ảnh hưởngtới bộ ngực, không khỏi hít sâu mấy hơi.
- Ngươi…
Cái miệng nhỏ nhắn của Lôi Mị trương lên, đôi mắt đẹp ửng đỏ, ẩn ẩn có chútnước mắt lưng tròng.
Trong lòng Đường Tiểu Đông mềm nhũn, ôn nhu nói:
- Xin lỗi, a… Thực sự ta không có võ công!
Lôi Mị tức giận trừng mắt nhìn hắn, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay hắn, hai ngóntay như ngọc trực tiếp đặt vào mệnh môn cổ tay.
Người luyện võ mặc kệ là tu luyện nội công hay ngoại công, trong cơ thể nhấtđịnh có cơ sở khí công, thử một lần là biết, muốn lừa đối người khác cũngkhông được, trừ phi là cao thủ thần tiêu siêu cấp mới có thể ẩn giấu được toànbộ công lực của bản thân tu luyện thành.
Nhìn biểu tình cổ quái của nàng, Đường Tiểu Đông ha hả cười:
- Thế nào, lần này tin rồi sao?
- Lẽ nào… Lẽ nào bá mẫu không truyền thụ cho ngươi nửa điểm công phu?
Biểu tình của Lôi Mị phi thường cổ quái, nàng không hề cảm nhận được một chútdấu hiệu tồn tại của công lực, nói muốn ẩn dấu công lực của bản thân, lấy tuổitác của hắn, tuyệt đối không thể có loại cảnh giới thần tiên siêu cấp như thếnày.
Đường Tiểu Đông nhíu mày:
- Nàng nói mẫu thân ta là một cao thủ võ lâm?
Từ trong lời nói của nàng phỏng đoán, lão nương trên danh nghĩa của hắn dườngnhư là một cao thủ võ lâm.
Điều này có khả năng sao?
Khuôn mặt của lão nương xanh xao vàng vọt, thân thể yếu đuối nhiều bệnh, đimột bước ho một ngụm, thấy thế nào cũng không giống như người luyện võ.
- Lẽ nào nàng… Thực sự muốn thoát ly Thục trung Đường Môn…
Lôi Mị giống như đang hỏi hắn, lại giống như đang lẩm bẩm, trên mặt Đường TiểuĐông hiện rõ biểu tình mờ mịt, mà nàng càng thêm mê man không giải thích được.
Trầm mặc một lúc lâu, Lôi Mị mới yếu ớt thở dài một tiếng, từ trong người lấyra một bình bạch ngọc nho nhỏ, đỏ bốn viên dược hoàn màu hồng, một cho ĐườngTiểu Đông ăn vào, ba viên còn lại nghiền nát, không ngờ chỉ cho thêm một chútnước trong liền biến thành dịch thể như keo dán, nhẹ nhang bôi lên ngực hắn.
Từng đợt cảm giác mát mẻ truyền khắp cơ thể, cảm giác sảng khoái nói không nênlời, đau đớn trước ngực chốc lát đã biến mất không còn tung tích. Đường TiểuĐông mừng rỡ không ngớt, khuôn mặt đỏ bừng của Lôi Mị giống như con chim nhỏnép vào người khiến hắn mạnh mẽ nuốt nước bọt, ngón tay như ngọc bôi thuốc vàoda thịt càng khiến hắn sảng khoái hít thở không thông.
Lôi Mị đỏ bừng mặt không dám tiếp xúc tới ánh mắt nóng cháy của hắn, liều mạngcúi đầu, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nửa thân trần của nam nhân, hơnnữa lại gần như gậy, càng khiến lòng nàng khẩn trương giống như con nai nhảyloạn, hô hấp gấp gáp, toàn bộ thân thể căng thẳng tới run lên từng đợt.
- Khụ khụ…
Hai tiếng ho khan truyền tới, Lôi Mị vốn khẩn trương tới mức toàn thân cănthẳng lập tức giống như con thỏ nhỏ nhảy vọt sang một bên, giương mười ngóntay dính đầy thuốc cao, co quắp bất an đứng thẳng, hai gò má giống như ánh mặttrời vừa mới mọc.
Thấy biểu tình cổ quái của Kha Vân Tiên đứng ngoài cửa, Đường Tiểu Đông vội homột tiếng:
- Đã trở về…
- A, chàng… Vì sao lại bị thương?
Kha Vân Tiên hô thấp một tiếng, bước nhanh tới bên người Đường Tiểu Đông, biểutình kia, giống hệt như thê tử ôn nhu hiền lành hầu hạ phu quân của chínhmình, khiến Lôi Mị một bên cảm thấy rất không tư vị.
- Xảy ra chuyện gì?
Kha Vân Tiên vẻ mặt lo lắng ôn nhu giúp hắn thay nội y, trộm liếc mắt nhìnsang Lôi Mị, trong lòng vui vẻ, may là bản cô nương tiên hạ thủ vi cường, hìhì, tiểu nha đầu muốn đấu với ta, còn kém một chút.
- Không có gì, chỉ là ***ng phải vài tên lưu manh mà thôi…
Hiện tại là thời kỳ phi thường, khoảng cách Di Tình Viện khai trương một lầnnữa còn có ba ngày, Đường Tiểu Đông không muốn nàng phân tâm, hời hợt nói mộtcâu cho qua.
Kha Vân Tiên vô cùng đau lòng, ôn nhu nói:
- Sau này rời khỏi nhà, nhớ kỹ dẫn theo đám người lão Trương, Tiểu Lục.
Lão Trương, Tiểu Lục chính là bảo tiêu hộ viện của Di Tình Viện, là hai ngườicó võ công cao nhất trong sáu tay chân hộ viện, côn đồ bình thường, năm sáungười cùng tới cũng không thành vấn đề, có bọn họ cùng đi, một là bảo hộ, hailà có phái đoàn, một đại lão gia rời khỏi nhà, bên người làm sao có thể khôngcó một hai người cùng đi.
Lôi Mị đứng một bên giật giật khóe môi, cuối cùng không nói ra, Đường TiểuĐông thụ trọng thương, nàng nhất định có trách nhiệm, chỉ là không thể tráchđược nàng, Đường Tiểu Đông lúc đó giằng co với gã thanh niên, hoàn toàn là khíphái của một đại tông sư ám khí, ai lại nghĩ tới hắn không hề có nửa điểm võcông?
Người không có võ công, sử dụng ám khí bình thường đều dựa vào cơ quan bắn ra,Đường Tiểu Đông sử dụng chính là ám khí loại hỏa dược, lúc phóng ra, trongkhông khí tràn ngập mùi vị khói thuốc súng, uy lực so với ám khí độc môn KinhThiên Lôi của Lôi ga nàng không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần.
Cùng là dùng hỏa dược giết người, Kinh Thiên Lôi là loại ném đi, không thể quáxa, sau khi bạo tạc xong tạo thành lửa hoặc sóng xung kích giết người. Ám khícủa Đường Tiểu Đông tựa hồ là lấy lực lượng cực mạnh trong nháy mắt hỏa dượcnổ ra đẩy viên đạn nào đó, cuối cùng đạt tới hiệu quả kinh người, về phần tầmmắt xa hay không, nàng không thể phán đoán được.
Lúc đó nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông xuất thủ như thế nào, lỗtai chỉ nghe được tiếng sét đánh kinh thiên động địa, người thanh niên kia gãvào trong vũng máu, tốc độ bắn của viên đan kia nhanh tới mức mắt của cao thủvõ lâm như nàng cũng không nhìn thấy, ngẫm lại uy lực và tầm mắt của nó, thựclà nghe mà rợn người.
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện cấu tạo đồ của một bộ hỏa khí, Lôi Mị kíchđộng tới mức nhảy dựng lên, giống như điên cuồng chạy vội lên lầu.
- Nàng… Thế nào?
Đường Tiểu Đông nhất thời mờ mịt không giải thích được.
Kha Vân Tiên ha ha cười nói:
- Hay là… Chịu kích thích chăng…
Đường Tiểu Đông không rõ ý tứ của nàng, vội ho một tiếng:
- Nàng nghìn vạn lần không nên chọc vào nàng ta, nàng ta vô cùng lợi hại.
