Phong Lưu
Đường Nhu dựa theo các bài văn đã viết xong để chọn chữ, sau đó theo trình tựbỏ vào khuôn, sắp đầy một khuôn xong thì do Tiểu Như kiểm tra có sai sót haykhông, khối lượng công việc của hai nàng cũng không nhiều lắm, nhưng cần phảicó đủ tính kiên trì và cẩn thận tỉ mỉ.
Vương Lão Thực lại là người bận rộn nhất, cá biệt những chữ chưa có và nhữngchữ dùng nhiều phải khắc bổ sung tại hiện trường, còn phải căn cứ vào bài vănkhác nhau để sắp xếp làm khuôn, bận đến nỗi đầu ướt đẫm mồ hôi, chút nữa cònphải in ấn, quả thực rất khổ
cực.
Bốn cô gái Kha Vân Tiên, Lôi Mị, Hoắc Hàn Yên, Đường Sương đứng trong góc nhàxưởng, lẳng lặng nhìn mọi người đang bận rộn, không cho các nàng giúp đỡ, đây
cũng là yêu cầu của Đường Tiểu Đông, mục đích là để mỗi người được phân côngquen thuộc với công việc của mình.
Người có thể đi vào nhà xưởng quan sát, đều là người mà Đường Tiểu Đông tínnhiệm nhất, nhưng trước đó đã nhiều lần nhấn mạnh là phải bảo mật, bằng khôngsẽ trở mặt.
Đường Điềm và Lý Đằng Giao thích náo nhiệt nhất lại không có mặt, là do ĐườngSương mượn cớ dẫn đi chỗ khác, bên ngoài thạch phòng có cao thủ tinh anh củahai nhà Đường, Lôi canh gác, không có mệnh lệnh của Đường Tiểu Đông, bất luậnkẻ nào cũng không cho phép ra vào, kẻ vi phạm giết không tha!
Để phòng ngừa bí mật bị lộ, Đường Tiểu Đông tinh tuyển ra mỗi nhà ba ngườitrong các cao thủ tinh anh của hai nhà Đường Lôi, hai người thành một tổ, chiaba ca, bảo vệ hai mươi bốn giờ quanh in nhà xưởng ấn.
Nhìn trang báo lá cải đầu tiên được in ra, tất cả mọi người đều kích độngkhông thôi, tranh nhau đọc.
Tuy còn kém xa so với báo chí hiện đại, nhưng đây là thời cổ đại với khoa họckỹ thuật lạc hậu, hiệu quả in ấn thế này cũng đủ để Đường Tiểu Đông rất thoảmãn, dặn dò cha con Vương gia tiếp tục in ấn số lượng lớn.
Nhìn cha con Vương gia bận rộn đến nỗi toát đầy mồ hôi, Đường Tiểu Đông xoaxoa mặt, in ấn một tờ báo, thủ công rườm rà, tốn rất nhiều thời gian, nếu muốnin mười mấy nghìn tờ, cha con Vương gia không mệt phờ râu mới là lạ.
Đó là một vấn đề lớn, cần phải giải quyết ngay!
Đường Tiểu Đông xoay người, quay sang nói với Lôi Mị:
- Mị nhi, đến tổng đường chọn bốn người trung thành tuyệt đối đến đây, nhớkỹ, trung thành hàng đầu!
- Ừm.
Lôi Mị cười tươi như hoa, ánh mắt thâm tình nhìn hắn một cái, xoay người rờiđi.
Nhớ tới với ánh mắt đầy nhu tình của Hoắc Hàn Yên, và cả sự vui sướng, hưngphấn, sùng bái trên gương mặt xinh đẹp, ôn nhu ấy, trái tim Đường Tiểu Đôngđập rộn lên.
Hắn biết lần ăn cắp thuật in ấn của lão Tất phát minh này lại lần nữa khiếncho trái tim Hoắc Hàn Yên phải rung động, khó có thể che giấu sự hưng phấn,vui sướng, sùng bái, ái mộ biểu hiện ra ngoài mặt.
Kha Vân Tiên tất nhiên là không cần phải nói, Đường Sương vẫn mặt lạnh nhưsương, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng khiếp người có thêm chút tiếu ý và tánthưởng nhàn nhạt, còn có chút hiếu kỳ và bội phục.
Trong lòng Đường Tiểu Đông ngứa ngáy không chịu được, nhưng vẫn không tìm đượccơ hội đơn độc với Hoắc Hàn Yên để bày tỏ hết nỗi lòng.
Hoắc Hàn Yên ra ngoài vốn cũng rất phiền phức, chỉ mỗi thị nữ đi theo cũng cóđến hai người, còn có bốn lão già diện mạo âm trầm nữa.
Nàng là tiểu thiếp sủng ái nhất của Lý Lâm Phủ, khi trở lại Lôi Châu liên tiếpxảy ra chuyện, Lý Lâm Phủ nào dám để nàng ra ngoài nhiều nữa, phái bốn cao thủlúc nào cũng theo sát bên cũng là rất bình thường, nói không chừng bốn tên kialà xuất hiện ngoài chỗ sáng, trong bóng tối có lẽ còn cao thủ lợi hại hơn ẩnnáo, âm thầm bảo hộ nàng.
Đường Điềm, Lý Đằng Giao giống như hai cục kẹo dẻo dính sát người, muốn rứtcũng không rứt ra được, khiến đầu hắn căng lên gấp mấy lần.
Lôi Mị rất nhanh liền dẫn đến bốn người thanh niên, Đường Tiểu Đông nghiêm túcnói rõ tầm quan trọng của việc phải bảo mật, rồi cho bọn họ theo cha con Vươnggia học in ấn.
Kỳ thực khâu in ấn không khó, đứng bên cạnh nhìn cha con Vương gia thao tácvài lần là có thể bắt tay vào làm rồi, chỗ nào thao tác chưa chính xác, VươngLão Thực đều nhất nhất chỉnh lại.
Có bốn người gia nhập, cha con Vương gia lau mồ hôi trên trán, ngồi sang mộtbên nghỉ ngơi, Kha Vân Tiên bưng nước trà tới, còn có một bầu rượu, hai chacon một người uống trà, một người uống rượu.
Mặc dù có hai bộ khuôn thay phiên in ấn, nhưng tất cả đều là thao tác thuầnthủ công, căn bản không thể so sánh với in ấn cơ khí thời hiện đại hóa, trongmột ngày có thể in mấy nghìn bản đã là rất lợi hại rồi.
Thành Trường An to lớn thế này, quốc đô của vương triều Đại Đường là trung tâmchính trị, văn hóa, kinh tế, người có tiền nhiều không đếm xuể, in thêm trămnghìn
bản cũng còn chê ít, chí ít còn phải tăng thêm bốn bộ khuôn và mấy công nhânthì mới miễn cưỡng in ra được mấy chục nghìn tờ báo.
Tăng thêm thiết bị và nhân công, nhà xưởng in ấn cũng phải mở rộng mới được,xem ra vẫn chưa suy nghĩ chu toàn, chuẩn bị không đầy đủ.
Đường Tiểu Đông mới vừa nói với Vương Lão Thực, Vương Lão Thực lập tức nhảydựng lên làm tiếp, sự liều mạng làm việc hết sức này, quả thực làm cho ngườita phải lo lắng cho thân thể lão.
Biết tính tình lão nhân quật cường, ai cũng thuyết phục không được, Đường TiểuĐông chỉ có thể khuyên bảo vài câu, nhắc nhở lão phải chú ý nghỉ ngơi, thânthể là vốn liếng của cách mạng, lỡ như quỵ ngã, toàn bộ công việc in ấn đềuphải dừng lại.
Vương Lão Thật ha hả cười nói:
- Công tử yên tâm, xương cốt lão già này còn cứng rắn lắm, một khi rảnh rỗilà toàn thân liền thấy khó chịu, ha ha.
Đường Tiểu Đông cười khổ, phân phó thủ hạ in đủ năm sáu trăm bản thì ngừnglại. Báo chí tin tức đối với Đường triều mà nói là một sự vật mới mẻ, phải cómột quá trình để người ta làm quen và tiếp thu, lúc đầu bị lỗ vốn là điều chắcchắn.
Dù sao điêu khắc bốn bộ khuôn thì phỏng chừng ít nhất cũng cần thời gian mộttháng, hiện nay in ấn ít một chút, trước hết để cho người ta làm quen với báochí tin tức, cũng nhân tiện bồi dưỡng trình độ thao tác thành thạo cho côngnhân, mười “ký giả” phụ trách thu
thập tin tức cũng cần rèn luyện, Tiểu Như đang chỉnh lý lại phương diện sángtác cũng cần nhiều nỗ lực hơn.
Nói tóm lại, lúc đầu coi như luyện tập, sau khi thành thạo rồi thì trong lúcchính thức in ấn sẽ không nhốn nháo luống cuống tay chân.
Năm trăm tờ báo, tốn thời gian hơn nửa ngày, sau đó từ tổng đường điều đến mộtsố thủ hạ, phân công cho họ đi phân phát trên đường phố, đối tượng là kẻ cótiền.
Bởi vì cỡ chữ in ấn khá lớn, cho nên giấy cũng cần tăng thêm tương ứng, giáthành cũng sẽ tăng theo, giá cả sẽ hơi đắt một chút, cho nên đối tượng tiêuthụ phải là kẻ có tiền.
