Phong Lưu
Lần trước vụng trộm bị Nhu biểu muội ngửi ra được mùi son phấn trên người, lầnnày rút kinh nghiệm, trước tiên tìm một khách điếm nho nhỏ, đến nhà tắm tắmmột cái, rửa sạch tất cả chứng cứ phạm tội, sau đó mua một bầu rượu nhỏ, uốngmấy ngụm, rưới một ít
lên trên người, hắc hắc, lần này thì OK rồi?
Tên tiểu nhị trẻ tuổi há hốc mồm, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.
Đường Tiểu Đông cười híp mắt, vỗ vai hắn:
- Tiểu nhị, ăn vụng bên ngoài thì phải chùi cho sạch mép, tránh cho hậu việnnổi cơn tam bành, người khác thì ta không nói cho biết đâu, tự mình biết làđược, truyền ra ngoài thì sẽ không linh nữa, ha ha.
Lúc tên tiểu nhị trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nghênh ngang bướcra cửa.
Sau khi tắm xong, tinh thần hắn vô cùng sảng khoái, thể lực cũng khôi phụckhông ít, chân cũng không còn mềm nhũn ra nữa, chỉ là thân thể còn có chút hưnhược.
Trước khi mặt trời hoàn toàn khuất núi thì hắn đã trở lại Túy Tiên Lầu, LýĐằng Giao, Đường Nhu cũng ở đấy, đang cùng bọn người Kha Vân Tiên chuẩn bị bữacơm.
- Biểu ca, đã chạy đi đâu? Làm hại chúng ta tìm cả nửa ngày cũng không gặphuynh.
Đường Điềm là người đầu tiên nhảy dựng lên hỏi.
Đường Tiểu Đông liếc Lôi Mị, ho nhẹ một tiếng:
- Ta à, một mình trốn vào trong góc phòng uống rượu.
- Cái gì? Một mình uống rượu giải sầu? Ai chọc giận huynh?
Đường Điềm ngây thơ ngay thẳng, hỏi dồn liên tiếp như pháo liên thanh.
Đường Tiểu Đông cười ha ha:
- Tâm tình tốt thì không thể uống rượu sao?
Lý Đằng Giao thản nhiên gật đầu, hoàn toàn đồng ý quan điểm của hắn.
Đường Nhu thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, tựa hồ muốn tìm kiếm cái gì đó từ trênmặt hoặc trên người hắn.
Lôi Mị cúi đầu, má ngọc trơn bóng như gương thoáng ửng đỏ ngượng ngùng.
Kha Vân Tiên lớn tuổi nhất trong đám đang nhìn hắn, lại nhìn sang Lôi Mị, trênmặt nở nụ cười đầy thâm ý.
Nhìn mỹ vị trên bàn, Đường Tiểu Đông không khỏi nuốt nước bọt:
- Oa, nhiều đồ ăn ngon như vậy, hôm nay có việc vui gì?
Hắn thò tay ra cầm lấy chân vịt nướng, mu bàn tay liền bị chiếc đũa của Lôi Mịgõ một cái.
- Rửa tay trước đã!
Chúng nữ nhìn nhau, cuối cùng đều bậc cười thành tiếng.
Khó được dịp cùng nhau ăn uống, Đường Tiểu Đông mở miệng hết cỡ, một mình ănhết toàn bộ một con vịt nướng.
Kỳ thực, cuộc chiến đấu thảm liệt buổi chiều, tiêu hao năng lượng quá lớn, cơbản là đã rút hết sạch trơn, ruột cũng muốn dính lại với nhau rồi.
Mấy ngày kế tiếp rất tiêu diêu tự tại, mỗi ngày ngoại trừ đi một vòng đến côngtrường xây dựng và Trung Hoa đường, trên công trường có thủ hạ Lý Lâm Phủ toànquyền phụ trách, không cần hắn quản tới.
Trung Hoa đường có Đường Sương, Lôi Mị, Chu Bất Vi, Tần Thiên Bảo tọa trấn,cũng không tới phiên hắn quan tâm. Dù sao hiện nay vẫn còn đang củng cố thựclực hiện có, tin rằng không lâu sau sẽ mở rộng vào trong thành, phân tranhgiữa bang phái giang hồ khẳng định không thể tránh được.
Còn thêm việc trêu đùa với mỹ nữ, hưởng thụ âm thanh réo rắc cầm tiêu hợp tấucủa Nhu biểu muội và Hoắc Hàn Yên, cuộc sống thật vô vùng thoải mái.
Chỉ là, hắn mặt dày mày dạn muốn lần nữa lên giường của Lôi Mị nhưng không cócơ hội thực hiện được, điều này khiến hắn sốt ruột tiến thoái lưỡng nan.
Buồn bực nhất chính là bị Đường Điềm và Lý Đằng Giao kẹp vào giữa dắt đi dạophố, đi dạo phố với nữ nhân là chuyện thống khổ nhất thiên hạ.
Thỉnh thoảng cùng Lý Đằng Giao về thăm nhà, trò chuyện Lý Lâm Phủ, trông cóchút giống đi làm việc công, chỉ là Lý Lâm Phủ nhìn vẻ mặt của hắn, hoàn toàngiống như trượng mẫu (mẹ vợ) nhìn nữ tế (nữ tế), càng nhìn càng thích.
Kỳ thực cũng không thể trách Lý Lâm Phủ, Lý Đằng Giao là hòn ngọc quý trên taycủa lão, ở nhà ngang ngược kiêu ngạo quen rồi, có tiếng là kẻ hay gây sự, màĐường Tiểu Đông xuất hiện, khiến Lý Đằng Giao hoàn toàn thay đổi, chí ít nàngta như bây giờ tuyệt đối
đạt tiêu chuẩn thục nữ, đương nhiên, tiền đề là lúc có Đường Tiểu Đông bêncạnh nàng.
Điều khiến cho hắn sốt ruột chính là vẫn không tìm được cơ hội gặp riêng HoắcHàn Yên, thời gian kéo dài càng lâu, trong lòng hắn càng thêm hổ thẹn.
Thời gian cứ thế trôi qua hết nửa tháng, ngày mai, chính là ngày đầu tiên tờbáo lá cải của hắn được in ấn.
Mấy ngày nay, hai cha con Vương gia vì muốn báo đáp ân cứu mạng, nên gần nhưlấy mạng ra làm việc, cố sức điêu khắc được rất nhiều khuôn chữ, gần như bàyđầy toàn bộ công xưởng nhỏ này rồi.
Biết sao được, Vương Lão Thực đã tận hết khả năng để khắc chữ đến mức nhỏnhất, nhưng vẫn còn to hơn mấy lần so với chữ bút chì tiêu chuẩn thời hiệnđại, chiếm không gian lớn hơn rất nhiều.
Những tờ giấy cắt theo yêu cầu của Đường Tiểu Đông sớm đã được vận chuyển đếntừ cửa hàng của Đường lục thúc, chất giấy không bằng giấy chuyên dụng cho báochí thời hiện đại, chẳng qua chất lượng giấy của Đường triều đã là tốt nhấtrồi.
Còn về tiền bạc, đã khiến Đường Tiểu Đông đau đầu không thôi, Đường lục thúcthà chết không chịu nhận, cuối cùng vẫn là Lôi Mị suy nghĩ ra một biện pháp,mở một tài khoản ở Đại Thông Tiền Trang, gửi hết tiền của mỗi lô giấy vào, sauđó sẽ giao tài khoản cho Đường lục thúc.
Mười thủ hạ yêu thích tin lá cải sau một thời gian ngắn học chữ đã được pháiđi thu thập tin lá cải vào ngày hôm trước, sáng sớm hôm nay cũng đã đi rangoài, nghe được tin tức gì liền lập tức ghi lại, rồi quay trở lại Túy TiênLầu.
Đường Nhu và Tiểu Như thì căn cứ vào ghi chép và thuật miệng của bọn họ đểchỉnh lý biên soạn thành những bài văn nhỏ, sau đó dựa vào các bài văn để sắpxếp bảng chữ.
Văn chương phải ngắn gọn chặt chẽ, đây là yêu cầu của Đường Tiểu Đông.
Hắn kiểm tra văn chương của hai nàng sáng tác, về tài văn chương, Tiểu Như cònkém xa Đường Nhu, nhưng về phương diện tin lá cải thì lại mạnh hơn Đường Nhu,rất có tiềm chất của người viết lách tự do.
Tin lá cải không giống văn chương chính thống, chỉ cần ngắn nhỏ giản lược,giúp cho người đọc nhìn vào hiểu ngay là được, quan trọng là giữa những hàngchữ văn chương cần thêm chút ý vị hài hước nhẹ nhàng, có khi cần nói phóng đạilên, thậm chí nói mập mờ, làm cho khi nhìn vào thấy thú vị, chân chính trởthành thú tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu.
Đường Nhu rất chính thống, cho nên về phương diện này kém hơn Tiểu Như, ĐườngTiểu Đông để Tiểu Như phụ trách sáng tác văn chương, hắn xem qua một lần liềnvô cùng thoả mãn, đồng thời cũng chỉ ra chỗ sai trong mấy bài văn, kêu TiểuNhư viết lại.
Chọn tìm chữ trong đống khuôn chữ chồng chất như núi, quả thực là một vấn đềrất đau đầu, cũng may những khuôn chữ này đều là do Vương Cường đích thân sắpxếp, ít nhiều cũng có chút ấn tượng, công việc này liền giao cho hắn.
