Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 101 : Động Tâm, Động Tình
Đọc truyện Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi! – Chương 101: Động Tâm, Động Tình
Đợi đến khi Lăng Nhược Tịch hoàn thành mười mẫu vẽ thì cũng đã hơn mười hai giờ đêm, cô mệt mỏi vùi đầu ngủ.
Nhưng ngủ chưa được bao lâu thì đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, Lăng Nhược Tịch mơ mơ màng màng ra mở cửa: “Ai vậy?”
Cô vừa hỏi vừa xoa xoa đôi mắt.
Mạc Viễn đứng ở cửa cười cười nhìn cô, Lập tức, Lăng Nhược Tịch giật mình,cơn mê ngủ nhanh chóng bay đi mất, cô nghĩ mình đã muộn, vội nói.”Xinlỗi, xin lỗi, tôi dậy trễ, anh cho tôi năm phút, tôi lập tức xong ngay”Nói xong cô đóng cửa lại, chân như gắn tên lửa bay ngay vào nhà tắmchải đầu, rửa mặt.
Đợi khi cô rửa mặt xong, thay đổi quần áo, lấy túi xách, lúc chạy đến cửa thì chợt thấy bên ngoài còn tối đen, trời còn chưa sáng, sao hôm nay anh ta dậy sớm như vậy, sáng nay cô nhớ đâu có lịch làm việc.
Lăng Nhược Tịch mang thắc mắc đầyđầu ra cửa, Mạc Viễn thấy cô đang nhăn mặt nhíu mày, bộ dáng đang nghingờ điều gì đó, ngốc ngốc thật sự rất đáng yêu, không khỏi muốn trêuchọc cô, vì thế tạo ra dáng vẻ vô cùng thất vọng nói: “Hôm qua đã đồng ý đưa tôi đi nhìn mặt trời mọc, chẳng lẽ cô quên rồi?”“Úi…” Lăng Nhược Tịch đột nhiên nhớ ra hình như là có chuyện như vậy, lạithấy thái độ thất vọng của Mạc Viễn, liền cảm thấy áy náy, mình sao lạicó thể hứa với người ta rồi lại quên, ngây ngốc không nhớ gì.
Cô vội vàng đi đến: “Không có, không có, tôi vẫn nhớ mà, tại tối hôm quangủ trễ, nên không dậy nổi. Đi, đi, đi, chúng ta phải nhanh, nếu khôngsẽ không kịp đâu.” Lăng Nhược Tịch nói xong bèn túm tay áo Mạc Viễn kéođi ra ngoài. Trong lòng cô đang suy nghĩ trăm ngàn lần không thể vì sựchậm trễ của mình mà để anh lỡ thời gian ngắm mặt trời mọc, cho nên côhoàn toàn không để ý hành động của bản thân có chút thân mật.
Mạc Viễn bị Lăng Nhược Tịch lôi kéo về phía trước, ánh mắt anh dừng trênbàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy tay áo của mình, có chút hoảng hốtnhớ đến trước đây mẹ anh thường nắm tay anh đi trên đường, trong lòngkhông khỏi ấm áp, khóe miệng khẽ kéo lên một độ cong tuyệt đẹp, ánh mắtđen nhánh có chút lấp lánh.
Hai người rất nhanh đến bãibiển xem mặt trời mọc, lúc này Lăng Nhược Tịch nhẹ nhõm thở phào, thờigian vừa kịp, phía chân trời hiện lên một ánh sáng hồng, mặt trời có lẽsắp lên rồi.
Lăng Nhược Tịch ngồi xuống bậc thang, sau đó quay về phía Mạc Viễn hô to: “Đến đây ngồi đi.”
Mạc Viễn nghe lời đi qua ngồi cạnh cô, đón lấy gió biển đang ùa vào, cảmthấy cả người rất thoải mái. Mặt trời chầm chậm treo cao, không bao lâuliền lộ ra một nửa, cả mặt biển đều nhuộm thành màu vàng óng, hai ngườiđều không nói gì, tựa như cất lời sẽ làm hỏng mất cảnh đẹp này.
Theo thời gian, mặt trời cũng đã nhô lên khỏi mặt biển, Mạc Viễn như muốntán thưởng câu gì đó, đột nhiên cảm thấy bên vai nặng trĩu, sửng sốtquay sang thì thấy Lăng Nhược Tịch không biết đã ngủ khi nào, cái đầunhỏ lệch hẳn sang một bên tựa lên vai của anh, xem ra cô đã rất mệt mỏi, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ do anh giao tối qua cô thật sự đã ngủ rấtmuộn, lại bị anh gọi dậy sớm như vậy, cô ấy hẳn ngủ chưa được bao nhiêu, trong lòng anh bỗng mềm nhũn, cánh tay vòng ra sau lưng cô, lại vònglên vai khẽ vỗ, khẽ gọi: “Đi về thôi, trở về rồi ngủ, cẩn thận cảm lạnh”“Ây, không được ầm ĩ, buồn ngủ quá, anh để em ngủ thêm đi” Lăng Nhược Tịchngủ mê cho nên nghĩ mình đang ở nhà, mà người bên cạnh chính là CungThụy Thần, cho nên lại ngủ tiếp, tiến vào lòng anh, ôm lấy thắt lưng của anh thì thào làm nũng.
Mạc Viễn bị cô cọ cả người lậptức căng thẳng, nơi cô dán chặt lấy anh, cách lớp quần áo giống như cólửa nóng, muốn dùng tay đẩy cô ra, nhưng lại có chút tiếc nuối.
Do dự mãi, lại thấy nhiều người chuẩn bị trở về, cũng sợ cô ngây ngốc ởđây lâu quá sẽ bị cảm lạnh, cắn răng vòng tay ngang eo ôm cô lên.
Lăng Nhược Tịch “Uhm” nhẹ một tiếng, liền ở trong lòng anh cọ cọ, tìm lấy vị trí tốt nhất rồi ngủ tiếp.
Mạc Viễn bắt đắt dĩ cưng chìu lắc đầu, bế cô lên sau đó quay về.
Trở lại khách sạn, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên mở cửa cho mình, Mạc Viễnôm Lăng Nhược Tịch về phòng, anh vốn định mang cô về phòng của cô, nhưng lại không biết cô để chìa khóa phòng ở đâu, lại không tiện tìm nên đành thôi.
Anh cẩn thận ôm cô đặt lên giường, sau đó giúp côcởi giấy, lại ôm lấy cô, định sẽ cởi áo khoác ra cho cô thoải mái hơn.Lăng Nhược Tịch, mơ màng nghĩ do Cung Thụy Thần đang ôm mình, nên đưatay lên ôm cổ anh kéo xuống giường, miệng còn lẩm bẩm nói: “Ngoan, đừngchọc em nữa.”Mạc Viễn bị ôm gần như là sát vào người cô, hơi thở nóng nóng của cô dính lên cổ của anh, khiến cả người tê dạigiống như bị điện giật.
Anh liền mất bình tĩnh, nhịnkhông được cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cô. Vừa mềmmại, hương vị lại ngọt ngào, làm cho anh hoàn toàn mất lý trí, bất kể cô tỉnh hay mơ cũng dùng sức cạy mở hàm răng của cô, đem đầu lưỡi tham lam vói vào cái miệng nhỏ nhắn đó, tùy ý bùa giỡn với cái lưỡi nhỏ của cô,mãi đến khi người dưới thân phát ra tiếng rên rĩ kháng nghị, anh mớibừng tỉnh lại, anh đã lợi dụng người khác trong lúc khó khăn, chiếm lấytiện nghi của cấp dưới, nhận thức này làm cho anh vội nhảy bắn ra xanhư bị điện giật.
May là Lăng Nhược Tịch vẫn nhắm nghiền hai mắt, chỉ thoáng cau mày mắng nhỏ một câu “Đáng ghét…” Sau đó lại ngủ tiếp.
Mạc Viễn cảm thấy may mắn thở dài, may mà cô không thức dậy, nói khôngchừng cô sẽ mang anh nhập hội cùng sói xám, sau đó liền bỏ mặc không để ý đến anh nữa. May mắn, may mắn…
(Mạc Viễn không biếtđược, động tác anh mạnh đến vậy cô còn không tỉnh là vì cô có anh chồngsói đói ham ăn thịt, thường xuyên nhân lúc cô mơ màng nửa mê nửa tỉnh mà đánh lén, còn cô vừa rồi đã xem anh thành chồng mình, cho nên mới yêntâm không thức dậy, nếu như anh biết được e rằng sẽ thất vọng và đaulòng, chính lúc ấy anh không cảm kích nhưng lại cảm thấy may mắn.)
Mạc viễn ổn định lại trái tim đang sợ hãi không thôi, không tự chủ được đưa tay lên môi mình, nơi đó còn lưu lại hương vị ngọt ngào của cô, hươngvị đó thật tuyệt, làm cho anh muốn ngừng mà không được, thậm chí thiếuchút nữa hóa cầm thú chiếm đoạt lấy cô. Thật không nghĩ rằng cô đối vớimình lại có ảnh hưởng đến như vậy, xem ra mình thật sự đã phải lòng côấy.
Không phải anh chưa từng có phụ nữ, mà là rất ít khiđộng lòng với ai, cho nên cần một khoảng thời gian để hiểu xem tronglòng mình thế nào, nếu như một khi anh đã xác định được lòng mình, sẽlập tức hành động, nếu anh đã nhìn trúng thì tuyệt đối không để bất cứai đoạt mất, Mạc Viễn âm thầm quyết định.
Lăng Nhược Tịch, ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, lại càng không biết được có người ngập tràn tình ý đối với cô.
