Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nữ Thần Công Sở

Chương 8



Hùng bước ra khỏi phòng làm việc, cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh, nuốt chửng bóng tối và những ảo ảnh cuồng loạn. Tiếng bước chân anh vang vọng trên hành lang vắng ngắt của tầng 10, mỗi nhịp đi đều mang theo một sự tự tin mới mẻ, lạnh lẽo. Anh biết mình đang nắm giữ một quân bài tẩy có thể lật đổ cả một ván cờ, và cảm giác đó thật say đắm.

Anh không về nhà ngay. Đêm nay sẽ là đêm của sự tính toán. Hùng đi thẳng đến một quán bar quen thuộc gần công ty, ngồi vào một góc khuất, gọi một ly whiskey. Từng ngụm rượu trôi qua cổ họng, nóng bỏng như ngọn lửa tham vọng đang bùng cháy trong anh. Anh mở điện thoại, nhìn lại đoạn video lần nữa. Ánh mắt Loan, sự hoảng loạn, và cái cách cô ta để gã đàn ông kia vuốt ve… Máu trong người Hùng lại sôi lên. `Tốt. Mày sẽ phải nếm trải cảm giác này, Loan. Cảm giác bị người khác thao túng.`

Sáng hôm sau, Hùng đến văn phòng sớm hơn thường lệ. Anh không vội vàng làm việc, chỉ ngồi đó, nhâm nhi ly trà nóng, chờ đợi. Khoảng chín giờ sáng, Loan xuất hiện. Cô ta vẫn lộng lẫy trong chiếc váy công sở màu xanh than, chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy bộ ngực khủng, tôn lên thân hình đồng hồ cát bốc lửa. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh của cô ta phất phơ theo từng bước đi, và cái cách cô ta lướt qua mọi người vẫn đầy kiêu kỳ như mọi khi. Nhưng Hùng nhận ra một điểm khác biệt. Ánh mắt cô ta có chút mệt mỏi, và thoảng qua một nét gì đó khó gọi tên. Có lẽ là do đêm qua…

“Trưởng phòng Loan,” Hùng cất tiếng gọi khi cô ta vừa đi qua bàn anh. Giọng anh trầm khàn, không quá lớn, nhưng đủ để khiến cô ta giật mình quay lại.

Loan nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu. “Có chuyện gì, Hùng?” Giọng cô ta sắc lạnh như thường lệ, nhưng có vẻ yếu đi một chút so với hôm qua.

“Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô. Chuyện quan trọng.” Hùng không hề né tránh ánh mắt cô ta. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo ấy, gằn nhẹ từng chữ. “Rất quan trọng.”

Loan thoáng rùng mình. Có vẻ như cô ta đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Hùng. Cô ta đứng đó vài giây, ánh mắt dò xét, rồi thở dài. “Được rồi. Lát nữa đến phòng tôi.” Cô ta quay người, sải bước về phía phòng làm việc riêng của mình.

Hùng nhếch mép cười đắc thắng. `Đúng rồi, cứ thế đi. Mày không thể thoát được đâu.`

Một lát sau, Hùng gõ cửa phòng làm việc của Loan. “Vào đi!” Giọng cô ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Hùng đẩy cửa bước vào. Căn phòng gọn gàng, sang trọng, với chiếc bàn làm việc lớn và một chiếc sofa nhỏ đặt ở góc phòng. Loan đang ngồi trên ghế làm việc, gương mặt không chút biểu cảm, hai tay khoanh trước ngực. “Có chuyện gì mà anh thần thần bí bí vậy, Hùng?” Cô ta hỏi, giọng đầy vẻ hờ hững.

Hùng không nói gì, chỉ từ từ đóng cửa lại, khóa chốt bên trong. Tiếng “cạch” khô khốc vang lên, khiến Loan hơi giật mình. Cô ta nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. “Anh làm gì vậy?”

“Chỉ là muốn đảm bảo chúng ta có một cuộc nói chuyện riêng tư thôi, trưởng phòng Loan,” Hùng nói, giọng anh trầm thấp, đầy ám chỉ. Anh không hề vội vàng, từ từ đi đến ghế đối diện bàn làm việc của cô ta, ngồi xuống. Anh đặt điện thoại lên bàn, màn hình tối đen.

Loan nhíu mày. “Có gì thì nói nhanh đi. Tôi còn nhiều việc.”

“Ồ, tôi nghĩ chuyện này sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu,” Hùng mỉm cười, một nụ cười không hề có chút ấm áp. Anh lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, rồi quay nó về phía Loan. Màn hình sáng lên, và đoạn video bắt đầu phát.

Khuôn mặt Loan đang nói chuyện với gã đàn ông lạ mặt. Sau đó là cảnh gã ta vuốt ve hông cô ta. Loan giật mình. Đôi mắt cô ta mở to, trừng trừng nhìn vào màn hình. Hô hấp của cô ta trở nên gấp gáp. Sau đó, cảnh gã đàn ông đưa tay luồn vào trong áo cô ta, vuốt ve bầu ngực đồ sộ của cô ta hiện lên rõ mồn một. Loan cứng đờ người, môi cô ta run rẩy. Cô ta cố gắng với tay tắt điện thoại, nhưng Hùng đã nhanh hơn. Anh giữ chặt lấy điện thoại, không cho cô ta chạm vào.

“Đủ rồi!” Loan thì thầm, giọng cô ta yếu ớt, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn Hùng. “Anh… anh lấy cái này từ đâu ra?”

“Cô không cần biết,” Hùng nói, giọng anh lạnh tanh. “Điều cô cần biết là nó đang nằm trong tay tôi. Và nó có thể khiến cô mất tất cả.”

Loan sững sờ. Gương mặt cô ta từ từ trắng bệch, không còn chút máu. Cái vẻ kiêu kỳ, sắc sảo hàng ngày giờ tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ. “Anh… anh định làm gì?” Giọng cô ta run rẩy, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Hùng nhếch mép. “Cô nghĩ tôi định làm gì? Một đoạn video như thế này, nếu nó bị rò rỉ ra ngoài…” Anh ngừng lại, để lời nói của mình lơ lửng trong không trung, như một lời đe dọa vô hình. “Sự nghiệp của cô, danh tiếng của cô, tất cả sẽ tan thành mây khói. Cô sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Sếp tổng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”

Loan thở dốc, hai tay cô ta nắm chặt vào nhau đến trắng bóc. “Anh… anh muốn gì?” Đôi mắt cô ta ngấn lệ, nhìn anh đầy tuyệt vọng. “Tiền? Anh muốn bao nhiêu?”

Hùng bật cười khẩy, lắc đầu. “Tiền ư? Cô đánh giá thấp tôi rồi, trưởng phòng Loan.” Anh đứng dậy, từ từ đi về phía cô ta, mỗi bước đi đều nặng nề như một lời tuyên bố về quyền lực. “Cái tôi muốn… lớn hơn thế nhiều.” Anh dừng lại trước mặt cô ta, ánh mắt anh như muốn xuyên thấu tâm can cô ta. “Cái tôi muốn là cô phải trả giá cho những gì cô đã làm. Và cô phải phục tùng.”

Loan lùi ghế lại, cố gắng giữ khoảng cách. “Phục tùng?” Cô ta thì thầm, gương mặt vẫn còn trắng bệch.

“Phục tùng tôi. Hoàn toàn.” Hùng ghì chặt ánh mắt vào cô ta. “Trong công việc, cô sẽ phải giúp tôi. Cô sẽ phải cung cấp cho tôi mọi thông tin tôi cần. Cô sẽ phải trở thành công cụ của tôi để chống lại Phong.”

Loan nuốt khan, cô ta vẫn đang run rẩy. “Không… tôi không thể…”

“Cô có thể,” Hùng cắt ngang, giọng anh lạnh băng. “Hoặc là tất cả mọi người sẽ biết được bí mật nhỏ bé này của cô.” Anh chỉ vào điện thoại. “Cô chọn đi.”

Loan nhìn anh, đôi mắt cô ta đảo nhanh, tìm kiếm một lối thoát vô vọng. Cô ta biết mình đã bị dồn vào đường cùng. Khuôn mặt cô ta ửng đỏ lên, một sự nhục nhã tột độ hiện rõ trong đôi mắt đã mờ đi vì nước mắt. Đột nhiên, Loan chậm rãi đưa tay lên. Những ngón tay thon dài của cô ta run rẩy cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trắng.

Hùng nheo mắt nhìn. `Cô ta đang làm gì thế này?`

Chiếc cúc đầu tiên, thứ hai, thứ ba… Lớp vải trắng từ từ hé mở, để lộ ra chiếc áo ngực ren màu đen mỏng manh bên trong. Hơi thở Hùng thoáng gấp gáp. Qua lớp ren mỏng, anh có thể thấy rõ bầu ngực đồ sộ của Loan đang phập phồng, và đôi núm vú sẫm màu đã cương cứng, nổi rõ dưới lớp vải. Cô ta vẫn nhìn anh, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng giờ đây lại pha lẫn một chút gì đó thách thức, hoặc là một sự tuyệt vọng cuối cùng.

Khi chiếc cúc cuối cùng được mở ra, Loan cởi hẳn chiếc áo sơ mi, để nó rơi xuống ghế. Giờ đây, cô ta chỉ còn mặc chiếc váy bút chì ôm sát và chiếc áo ngực ren đen, để lộ hoàn toàn phần thân trên bốc lửa. Bộ ngực khủng của cô ta trĩu nặng, căng tràn, gần như muốn xé toạc lớp ren mỏng manh. Hai núm vú sẫm màu, cương cứng như hai hạt đậu, nhô ra đầy mời gọi. `Cô ta đang dùng thân thể để thương lượng sao?`

“Anh Hùng… anh muốn tôi phục tùng anh… vậy thì…” Loan thì thầm, giọng cô ta trở nên khàn đặc, đầy sự quyến rũ chết người. “Anh cứ lấy những gì anh muốn…” Cô ta đứng dậy, từ từ tiến lại gần anh, mỗi bước đi đều khiến bộ ngực đồ sộ của cô ta rung rinh, hấp dẫn một cách chết người.

Hùng đứng im, đôi mắt anh dán chặt vào thân hình bốc lửa của cô ta. Dục vọng trong anh dâng trào, nóng bỏng như lửa đốt. Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ta, rồi lướt xuống đôi môi sưng mọng. “Ưm…” Loan khẽ rên lên một tiếng, tiếng rên nhẹ nhàng nhưng đầy gợi cảm.

Anh luồn tay vào mái tóc xoăn bồng bềnh của cô ta, kéo nhẹ khiến đầu cô ta ngửa ra sau. Anh cúi xuống, đôi môi nóng bỏng của anh áp chặt lên môi cô ta, cắn mút ngấu nghiến. Nụ hôn thô bạo, đầy sự chiếm hữu, không một chút dịu dàng hay lãng mạn. Loan rên rỉ, cô ta cố gắng đáp lại nụ hôn của anh, nhưng Hùng không cho cô ta cơ hội. Anh nghiền nát đôi môi cô ta, lưỡi anh càn quét trong khoang miệng cô ta, đầy quyền lực.

Một tay anh vuốt dọc sống lưng cô ta, rồi từ từ luồn xuống dưới lớp váy bút chì, nắn bóp cặp mông siêu khủng của cô ta. Chúng mềm mại, đầy đặn, căng tròn đến mức khiến anh phát điên. Tay kia, anh đưa lên, xoa nắn bộ ngực đồ sộ của cô ta qua lớp áo ngực ren. “A… ưm…” Loan rên rỉ, cô ta ưỡn người lên, chủ động hơn, hai núm vú cương cứng cọ sát vào ngón tay anh.

Hùng rút đôi môi anh ra khỏi cô ta, để lại đôi môi Loan sưng mọng, ướt át. Anh cúi xuống, ngấu nghiến bú mút đầu ti đã cương cứng của cô ta qua lớp ren mỏng manh, tay kia không ngừng nắn bóp mạnh bạo bầu vú còn lại. “A… Hùng… ưmm…” Loan rên rỉ, tiếng rên của cô ta đã trở nên dâm đãng hơn, hòa lẫn sự sợ hãi và khoái cảm tột độ. Cô ta nhắm nghiền mắt lại, đầu ngửa ra sau, toàn thân run rẩy, chìm đắm trong cơn khoái lạc đang dâng trào.

Hùng ngẩng đầu lên, nhếch mép cười khẩy. Loan đang thở dốc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt ửng hồng, bộ ngực phập phồng. Cô ta hoàn toàn bị khoái cảm khống chế. Nhưng Hùng không muốn như vậy. Anh muốn cô ta tỉnh táo, nhận ra ai đang là chủ.

Anh buông cô ta ra một cách dứt khoát.

Loan mở bừng mắt, đôi mắt cô ta vẫn còn dại đi vì khoái cảm, nhìn anh đầy bối rối. “Anh… anh sao vậy?”

Hùng lùi lại một bước, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, đầy chế giễu. “Dâm đãng thật đấy, trưởng phòng Loan,” Anh nói, giọng anh trầm khàn, mang theo sự hả hê. “Nhưng cô nghĩ chỉ thế này là đủ sao?” Anh chỉ vào chiếc áo sơ mi đang nằm trên ghế, rồi lại chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn. “Tôi nói rồi, tôi muốn cô phục tùng. Không phải dùng thân thể để dụ dỗ. Cái đó, tôi có thể lấy bất cứ lúc nào tôi muốn.”

Khuôn mặt Loan từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, sau đó lại đỏ sậm lên vì nhục nhã. Cô ta ôm lấy ngực, vội vàng cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi. Cái ánh mắt vừa rồi của Hùng đã thức tỉnh cô ta. Anh không phải là gã đối tác dễ dãi, cũng không phải là tên nhân viên quèn mà cô ta có thể giẫm đạp lên nữa. Anh ta là một con quái vật, đang muốn nuốt chửng tất cả.

“Vậy… anh muốn tôi làm gì?” Loan thì thầm, giọng cô ta yếu ớt, ánh mắt không còn chút kiêu kỳ nào, chỉ còn lại sự nhục nhã và sợ hãi. Cô ta đã hoàn toàn đầu hàng.

Hùng mỉm cười đắc thắng. “Tốt. Như vậy mới đúng.” Anh bước lại gần Loan, cúi xuống, thì thầm vào tai cô ta, giọng anh đầy uy quyền và chiếm hữu. “Ngồi xuống đi, trưởng phòng Loan. Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc về kế hoạch của tôi.”

Anh quay lưng bước về phía bàn làm việc, ánh mắt lướt qua đoạn video trên điện thoại. Hùng biết, đây mới chỉ là khởi đầu của sự chiếm hữu. Loan đã khuất phục, và cô ta sẽ là quân bài đầu tiên trong ván cờ lớn của anh.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...