Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nữ Thần Công Sở

Chương 3



Sáng hôm sau, Hùng thức dậy với một cảm giác mệt mỏi lạ lùng. Dư âm của giấc mơ đêm qua vẫn còn vương vấn, khiến anh có chút bối rối khi đối diện với thực tại. Anh rời giường, bước vào phòng tắm, tự nhủ phải xua tan những hình ảnh ấy ra khỏi đầu để tập trung vào một ngày làm việc mới. Nhưng rồi, chính những khao khát cháy bỏng đó lại càng thôi thúc anh.

Khi Hùng đến công ty, không khí vẫn đặc quánh sự căng thẳng từ cuộc họp hôm qua. Anh ngồi vào bàn làm việc, cố gắng sắp xếp lại những con số và tài liệu theo ghi chú của Phương. Đúng lúc đó, một bóng dáng thanh mảnh lướt qua bàn làm việc của anh. Mùi nước hoa Pháp nồng nàn lan tỏa trong không khí, báo hiệu sự xuất hiện của Nhung.

Nhung bước đi với một phong thái kiêu kỳ, mái tóc dài suôn mượt khẽ đung đưa theo từng bước chân. Hôm nay cô ta mặc một bộ vest công sở màu be nhạt, tôn lên vóc dáng người mẫu cao ráo, đôi chân dài miên man và vòng eo thon gọn. Ánh mắt cô ta lướt qua Hùng với một vẻ khinh thường rõ rệt, dừng lại khi cô thấy anh đang loay hoay với những con số.

“Ồ, anh Hùng à, vẫn còn ‘cố gắng’ với cái báo cáo ‘xuất sắc’ của anh sao?” Nhung cất giọng mỉa mai, đôi môi tô son đỏ khẽ nhếch lên. “Phong đã nói với tôi rồi, dự án này mà thất bại thì đích thị là do năng lực của anh không đủ. Đừng có kéo cả phòng ban xuống nhé.”

Hùng nắm chặt cây bút trong tay, cố nén lại cơn tức giận. Anh ngước nhìn Nhung, thấy cô ta đứng thẳng tắp, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy sự coi thường. “Tôi… tôi đang cố gắng sửa chữa nó đây, Nhung.” Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Nhung bật cười khẩy, tiếng cười chói tai vang lên trong không gian văn phòng. “Cố gắng? Anh nghĩ ‘cố gắng’ là đủ sao? Công ty cần kết quả, không phải những lời biện hộ yếu ớt.” Cô ta tiến lại gần bàn Hùng hơn một chút, cúi người xuống, để lộ khe ngực sâu hun hút trong chiếc áo vest. Một mùi nước hoa đậm đặc xộc vào mũi Hùng. “Anh nên biết vị trí của mình ở đâu. Đừng cố gắng quá sức làm những việc không phải của mình, chỉ làm mất mặt thôi.”

Những lời nói của Nhung như những cái tát thẳng vào mặt Hùng. Anh cảm thấy một sự bất lực và nhục nhã tột cùng dâng lên. Cô ta nói đúng, anh chỉ là một nhân viên quèn, còn cô ta là bạn gái của Phong, một người có quyền lực trong công ty. Nhưng chính cái vẻ kiêu căng, sang chảnh và những lời lẽ châm chọc đó lại càng khơi dậy một ham muốn chiếm hữu, làm nhục trong Hùng. Anh nuốt khan, cố gắng không để lộ ra sự khó chịu của mình.

Nhung thấy Hùng im lặng, cô ta càng được thể. “Thôi được rồi, tôi cũng không có thời gian đôi co với anh. Cứ tiếp tục ‘cố gắng’ đi nhé, Hùng.” Cô ta nói rồi quay gót, bước đi với vẻ tự mãn, để lại Hùng với một nội tâm đang sôi sục.

Cả buổi sáng hôm đó, Hùng làm việc trong một trạng thái bức bối. Hình ảnh Nhung với dáng vẻ cao kiều và những lời lẽ khinh bỉ cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Sự tức giận, kết hợp với những khao khát tình dục bị đè nén, tạo nên một hỗn hợp cảm xúc phức tạp. Anh khao khát được nhìn thấy cô ta bị hạ bệ, bị khuất phục, bị dẫm đạp dưới chân mình.

Giữa buổi chiều, Hùng mang tài liệu lên tầng trên để nộp cho một phòng ban khác. Khi anh bước vào thang máy, một bóng dáng quen thuộc cũng vừa bước vào cùng lúc. Đó là Nhung.

Không gian nhỏ hẹp của thang máy bỗng trở nên ngột ngạt. Nhung đứng tựa lưng vào thành thang, ánh mắt thờ ơ nhìn lên bảng đèn số tầng. Mùi nước hoa của cô ta lại vương vấn trong không khí. Hùng đứng cách xa cô ta một chút, cố gắng giữ khoảng cách.

Thang máy từ từ đi lên. Bỗng nhiên, nó khựng lại một cái, rồi những ánh đèn bên trong chớp nháy liên tục, cuối cùng tắt hẳn. Thang máy dừng lại giữa hai tầng, chìm vào bóng tối. Một tiếng “leng” nhỏ vang lên, báo hiệu thang máy đã bị kẹt.

Hùng hơi giật mình. “Cái gì thế này?”

Nhung khẽ nhíu mày. “Chắc lại hỏng hóc rồi. Công ty này ngày càng tệ.” Giọng cô ta vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng Hùng cảm nhận được một chút lo lắng trong đó.

Trong bóng tối và sự im lặng, một ý nghĩ đen tối chợt lóe lên trong đầu Hùng. Đây là cơ hội duy nhất. Anh nhắm mắt lại, mặc cho trí tưởng tượng dẫn lối.

Trong khoảnh khắc đó, thang máy tối om bỗng biến thành một không gian khác trong tâm trí Hùng. Nó không còn là một cái hộp kim loại lạnh lẽo nữa, mà là một căn phòng bí mật, nơi anh có thể thực hiện những ham muốn sâu thẳm nhất. Nhung vẫn đứng đó, đôi mắt đẹp nhìn anh đầy vẻ coi thường, nhưng trong ảo ảnh của Hùng, sự khinh miệt đó nhanh chóng tan biến.

“Cô vừa nói gì cơ, Nhung?” Hùng cất giọng trầm thấp, bước lại gần.

Nhung hơi giật mình, lùi lại một bước, lưng chạm vào thành thang máy. “Anh Hùng, anh làm gì vậy? Sợ hãi à?”

Hùng nhếch mép cười khẩy, một nụ cười mà Nhung chưa bao giờ thấy. “Sợ hãi? Cô sẽ biết thế nào là sợ hãi.” Anh vươn tay ra, giữ chặt lấy vai Nhung, ép cô ta vào góc tường. Dáng người mẫu cao ráo của cô ta bỗng trở nên yếu ớt trong vòng tay anh. “Cô ta kiêu ngạo thế nào, mình phải làm cô ta khuất phục gấp đôi.”

Nhung cố gắng đẩy anh ra, nhưng Hùng giữ chặt. Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô ta. “Cô nghĩ mình có thể coi thường tôi mãi sao, hả Nhung?” Giọng anh trầm thấp, đầy ám ảnh. Anh luồn một tay xuống, giữ chặt vòng eo thon gọn của cô, tay kia vuốt nhẹ lên đôi chân dài miên man qua lớp vải vest. “Tôi sẽ dạy cô biết thế nào là phục tùng.”

Nhung cố giãy giụa, ánh mắt hoảng sợ. “Buông ra! Anh điên rồi!”

Hùng không nói gì, anh đột ngột cúi thấp người xuống, dùng sức mạnh kéo Nhung quỳ rạp xuống sàn thang máy lạnh lẽo. Cô ta kêu lên một tiếng thất thanh, đầu gối đập mạnh xuống đất. “Anh Hùng! Anh… anh dám làm gì vậy?”

Anh ghì chặt đầu cô ta, kéo mái tóc dài suôn mượt của cô, ép gương mặt xinh đẹp, kiêu kỳ của Nhung hướng về phía hạ thân anh. Hùng kéo khóa quần tây xuống, giải phóng dương vật đã cương cứng đến đau nhức. Nó nóng rẫy, đập giật từng hồi trước ánh mắt hoảng loạn của Nhung. “Ngậm lấy nó đi, con điếm kiêu ngạo.” Hùng gằn giọng, giọng nói đầy sự chiếm hữu.

Nhung trợn mắt nhìn dương vật to lớn của Hùng, đôi môi cô ta run rẩy. “Không! Không đời nào!”

Hùng cười khẩy. “À, vậy sao? Để xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu.” Anh siết chặt tóc Nhung, ép cô ta mở miệng. Dáng cao ráo của cô ta giờ đây chỉ càng khiến tư thế quỳ gối này thêm nhục nhã. Anh không cho cô ta cơ hội phản kháng, đẩy thẳng đầu dương vật vào miệng cô.

“Ưm… ưm…” Nhung ú ớ, tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng khi dương vật nóng rẫy của Hùng lấp đầy khoang miệng cô. Cô ta cố gắng đẩy anh ra, nhưng Hùng ghì chặt. Hắn không nói gì, chỉ thúc nhẹ từng cú, bắt cô ta phải nuốt trọn đầu dương vật hắn. `Cái miệng sắc bén của cô ta giờ đây lại đang ngậm lấy thứ này của mình.` Anh cảm thấy một sự thỏa mãn bệnh hoạn.

Hùng thúc mạnh hơn, bắt đầu nhấp sâu hơn. Dương vật hắn ra vào trong khoang miệng ấm nóng của Nhung, tạo ra những tiếng “chụt chụt” dâm đãng. Anh nắm lấy mái tóc cô, điều khiển đầu cô nhấp nhô theo từng cú thúc. Nhung nhắm chặt mắt, nước mắt chảy dài trên má, cơ thể cô ta run rẩy từng đợt. Cô không ngừng rên rỉ, nhưng tiếng rên ấy bị nuốt chửng bởi dương vật đang di chuyển trong miệng.

“Ư… ưm… anh Hùng… dừng lại…” Nhung khó khăn lắm mới thốt ra được vài tiếng cầu xin yếu ớt khi Hùng rút dương vật ra một chút, rồi lại đẩy mạnh vào sâu hơn.

Hùng cười khẩy. “Dừng lại sao? Cô nghĩ mọi chuyện dễ dàng thế à?” Anh nắm chặt tóc cô, kéo mạnh lên một chút để cô ta phải ngẩng đầu. “Nhìn tôi đây, Nhung. Cô có thấy mình giờ thảm hại thế nào không?”

Rồi Hùng lại đẩy dương vật vào sâu hơn, ép cô ta ngậm lấy toàn bộ thân dương vật nóng rẫy của hắn. Nhung ho sặc sụa, cổ họng cô ta nghẹn ứ, nhưng Hùng không buông tha. Hắn tiếp tục thúc mạnh, tận hưởng cảm giác chinh phục.

Sau vài phút, Hùng cảm thấy dương vật mình đã căng cứng đến cực điểm. Anh gầm gừ một tiếng, thúc mạnh cú cuối cùng, bắn tất cả dòng tinh dịch trắng đục, nóng hổi vào sâu trong khoang miệng của Nhung. Cô ta giật mình, nuốt chửng toàn bộ dòng tinh dịch ấm nóng ấy. Hùng vẫn giữ chặt đầu cô, bắt cô ta phải nuốt sạch, không sót một giọt.

Nhung ho sặc sụa, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, nước mắt giàn giụa. Cô ta cố gắng phun ra, nhưng Hùng đã rút dương vật ra. Anh nhìn xuống, thấy môi cô ta dính đầy tinh dịch trắng đục của mình.

“Nhớ kỹ những gì vừa xảy ra, Nhung.” Hùng thì thầm, giọng nói đầy sự hăm dọa và thỏa mãn. “Đây chỉ là khởi đầu thôi.”

Anh kéo khóa quần lên, phủi nhẹ tay. Nhung vẫn quỳ rạp trên sàn, thở dốc, đôi mắt nhìn anh đầy căm hận và nhục nhã.

“Keng!”

Tiếng thang máy hoạt động trở lại vang lên, kéo Hùng trở về với thực tại. Ánh đèn bên trong thang máy bật sáng trở lại. Hùng giật mình, mở mắt ra. Nhung vẫn đứng ở góc thang máy, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thờ ơ nhìn lên bảng đèn số tầng. Không có gì xảy ra cả. Chỉ là một ảo ảnh.

Hùng hít một hơi thật sâu, cảm thấy dương vật mình vẫn còn nhói lên sau cơn tưởng tượng mãnh liệt. Anh nhìn trộm Nhung một lần nữa. Cô ta vẫn vậy, kiêu sa và lạnh lùng. Nhưng trong tâm trí Hùng, hình ảnh cô ta quỳ gối, ngậm lấy dương vật của anh đã in sâu vào. Cảm giác chinh phục, dù chỉ là trong tưởng tượng, cũng đủ để xoa dịu phần nào sự bất mãn và nhục nhã mà anh phải chịu đựng.

“Đến tầng rồi, thưa cô.” Giọng thang máy tự động vang lên.

Nhung không nói gì, cô ta bước ra ngoài, đi thẳng về phía phòng ban của mình. Hùng theo sau, cảm thấy một luồng năng lượng mới len lỏi trong người. Giấc mơ và ảo ảnh đang dần trở thành những mục tiêu cụ thể.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...