Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nữ Thần Công Sở

Chương 10



Hùng bước ra khỏi phòng làm việc của Loan, cảm giác thỏa mãn và quyền lực như một dòng điện chạy khắp cơ thể. Anh không còn là gã nhân viên rụt rè, cúi gằm mặt tránh né ánh mắt người khác. Giờ đây, anh ngẩng cao đầu, bước đi đầy tự tin trên hành lang, như một kẻ săn mồi vừa tóm gọn được con mồi đầu tiên. Loan, trưởng phòng kiêu kỳ, sắc sảo ngày nào, giờ đã hoàn toàn bị khuất phục.

Vài ngày sau, Hùng nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trong công việc. Dự án anh đang thực hiện, vốn dĩ bị Trần Thế Phong cố tình làm khó, bỗng nhiên có vẻ thuận lợi hơn một cách bất ngờ. Một số tài liệu quan trọng, những số liệu mà anh đang rất cần, tự nhiên xuất hiện trong hộp thư đến của anh, được gửi ẩn danh. Hùng biết, đây chắc chắn là Loan. Cô ta đã bắt đầu thực hiện “nhiệm vụ” của mình. Nhờ những thông tin này, anh đã kịp thời chỉnh sửa báo cáo, biến nguy thành an, thậm chí còn tìm ra được vài lỗi nhỏ trong phần việc của Phong.

Trong cuộc họp giao ban cuối tuần, khi Phong định giở trò, Hùng đã đưa ra những số liệu chính xác, phân tích sắc bén, khiến Phong phải câm nín. Khuôn mặt Phong biến sắc, ánh mắt lướt qua Loan đầy nghi ngờ, nhưng cô ta chỉ giữ vẻ mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm. Cuộc họp kết thúc, Hùng đã thành công thoát khỏi cái bẫy của Phong.

Tuy nhiên, Loan vẫn không quên “vai diễn” công khai của mình. Khi cuộc họp vừa dứt, cô ta lập tức quay sang Hùng, giọng sắc lạnh, đầy vẻ trịch thượng. “Hùng, bản kế hoạch marketing quý sau của anh còn nhiều chỗ chưa ổn. Tôi cần anh chỉnh sửa lại toàn bộ trước sáng mai. Đừng để tôi thất vọng lần nữa.”

Cô ta nói to, đủ để những đồng nghiệp xung quanh nghe thấy, ánh mắt vẫn đầy vẻ coi thường như thường lệ, nhưng Hùng nhận ra một tia phức tạp lóe lên trong đôi mắt ấy – có chút sợ hãi, chút nhục nhã, và cả một sự miễn cưỡng không thể che giấu. `Diễn xuất cũng khá đấy, trưởng phòng Loan.` Hùng nhếch mép cười thầm. “Vâng, trưởng phòng Loan.” Anh đáp lại một cách ngoan ngoãn, khiến vài đồng nghiệp xung quanh phải ngạc nhiên.

Suốt buổi chiều, Hùng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thậm chí còn hơi thờ ơ trước những lời “chỉ đạo” công khai của Loan. Anh ngồi tại bàn làm việc của mình, ánh mắt lướt qua từng bóng hình quen thuộc. Ánh nhìn của anh dừng lại trên bóng dáng mảnh mai của Phương, cô gái hiền lành luôn lén lút giúp đỡ anh. Sau đó là Huyền, với thân hình mũm mĩm nhưng quyến rũ chết người. Rồi đến Nhung, cô ả sang chảnh, kiêu kỳ, bạn gái của Phong. Cuối cùng là My, cô thư ký lạnh lùng, bí ẩn với khuôn mặt đẹp như tạc tượng. `Sẽ sớm thôi. Tất cả sẽ phải quỳ gối dưới chân mình.` Hùng nghĩ, một nụ cười ẩn hiện trên môi.

Khi đi ngang qua bàn làm việc của Phương, ánh mắt Hùng vô tình chạm phải ánh mắt cô. Phương không còn lén lút né tránh như trước. Cô khẽ mỉm cười với anh, một nụ cười rụt rè nhưng đầy ấm áp, như một tia nắng nhỏ xíu giữa bầu không khí căng thẳng của công ty. Hùng siết nhẹ tay, anh biết, cuộc chinh phục của anh mới chỉ bắt đầu.

Tối đó, Loan phải tăng ca. Cả văn phòng đã vắng tanh, chỉ còn lác đác vài nhân viên ở lại. Loan ngồi trước màn hình máy tính, cố gắng hoàn thành công việc. Cô ta cảm thấy khó chịu, bứt rứt. Mấy ngày qua, cứ mỗi khi ở một mình, cái cảm giác nhục nhã từ hôm đó lại ùa về, và kèm theo đó là một thứ khoái cảm đáng sợ mà cô ta không muốn thừa nhận. Cứ nghĩ đến cái cách Hùng đã khuất phục cô ta trong phòng làm việc, Loan lại cảm thấy toàn thân nóng ran. Cô ta cắn môi, cố gắng xua đi những suy nghĩ dâm đãng.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Loan giật mình, ngẩng đầu lên. Hùng đứng đó, tựa người vào khung cửa, ánh mắt anh nhìn cô ta đầy vẻ trêu ngươi.

“Trưởng phòng Loan còn làm việc à?” Hùng hỏi, giọng anh trầm khàn, mang theo chút gì đó ám muội.

Loan nuốt khan, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Có chút việc.”

Hùng mỉm cười. “Có vẻ cô đang rất căng thẳng. Hay là… chúng ta đi giải tỏa một chút nhỉ?”

Loan giật mình, cô ta biết Hùng muốn gì. Khuôn mặt cô ta thoáng đỏ bừng. “Anh… anh muốn gì?”

“Cô biết tôi muốn gì mà,” Hùng nói, giọng anh trầm thấp, đầy uy quyền. “Đi nào. Tôi nghĩ cô cần được thư giãn.”

Loan nhìn anh, đôi mắt cô ta ánh lên sự kháng cự yếu ớt. Cô ta muốn từ chối, nhưng rồi lại nhớ đến đoạn video, nhớ đến cái cảm giác bất lực khi bị anh ta chiếm hữu. Cuối cùng, cô ta thở dài, đứng dậy. “Được rồi.” Giọng cô ta yếu ớt như tiếng gió thoảng.

Hùng mỉm cười đắc thắng. Anh không đưa cô ta đi đâu xa. Anh chỉ đi thẳng đến nhà vệ sinh dành cho nhân viên nam ở cuối hành lang. Đây là giờ tan tầm, vắng người qua lại. Hùng đẩy cánh cửa vào, kéo Loan theo. Cửa đóng lại, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, nhốt hai người vào trong không gian chật hẹp, ám mùi chất tẩy rửa và mùi amoniac còn sót lại.

“Anh… anh định làm gì ở đây?” Loan thì thầm, cô ta hoảng loạn nhìn xung quanh. Nơi này không hề riêng tư như phòng làm việc của cô ta.

“Cô sợ sao?” Hùng nhếch mép, ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi run rẩy của cô ta. “Sợ bị người khác phát hiện ư?” Anh bước lại gần Loan, ép sát cô ta vào bức tường lạnh lẽo. “Cảm giác sợ hãi đó… có làm cô thêm kích thích không?”

Hùng không chờ đợi câu trả lời của cô ta. Anh đưa tay lên, thô bạo xé toạc chiếc áo sơ mi của Loan. Tiếng “xoạt” vang lên chói tai, Loan giật mình rên khẽ. Chiếc áo rớt xuống sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu. Giờ đây, cô ta chỉ còn mặc chiếc chân váy bút chì màu xanh than ôm sát, và chiếc áo ngực ren đen đã bị rách một nửa, để lộ hai bầu ngực đồ sộ đang căng tràn. Hai núm vú sẫm màu, cương cứng vì sợ hãi và một chút kích thích không mong muốn, nhô ra đầy mời gọi.

Hùng cúi xuống, ánh mắt anh dán chặt vào cặp vú khủng của cô ta. “Bộ ngực này… thật đẹp.” Anh nói, giọng anh trầm khàn, đầy sự chiếm hữu. Anh đưa tay lên, không một chút dịu dàng, nắn bóp mạnh bạo hai bầu ngực trĩu nặng của cô ta. Loan rên lên một tiếng “ưm… ưm!” khe khẽ, toàn thân run rẩy.

“Cô biết phải làm gì rồi chứ, trưởng phòng Loan?” Hùng thì thầm vào tai cô ta, giọng anh đầy uy quyền. “Quỳ xuống đi. Cho tôi thấy sự phục tùng của cô.”

Loan mở to mắt, gương mặt cô ta trắng bệch vì nhục nhã. `Không… không thể nào…` Cô ta muốn chống cự, muốn đẩy anh ta ra, nhưng cơ thể cô ta như đông cứng lại. Ánh mắt Hùng như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thấu vào sâu trong tâm can cô ta, khiến cô ta không dám phản kháng.

Cuối cùng, Loan chậm rãi quỳ sụp xuống sàn nhà vệ sinh lạnh lẽo và ẩm ướt, chiếc váy bút chì của cô ta bị dồn lên, để lộ cặp đùi trắng nõn và vùng kín ẩn sau lớp quần lót. Hùng đứng thẳng, dương vật của anh đã cương cứng đến cực điểm, trướng to và nóng rẫy, được che bởi lớp vải quần tây.

“Tự cởi ra đi,” Hùng ra lệnh, giọng anh lạnh lùng. “Chính tay cô.”

Loan nuốt khan, đôi tay cô ta run rẩy đưa lên cởi khóa quần Hùng. Tiếng khóa kéo “xoẹt” vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô ta từ từ kéo quần anh xuống, để lộ chiếc quần lót sẫm màu, và cuối cùng là dương vật của Hùng. Nó to lớn, màu sắc hơi sẫm, những đường gân nổi lên cuồn cuộn, phần đầu nấm căng bóng, mọng nước. Loan nhìn nó, cảm giác sợ hãi và một chút tò mò lẫn lộn.

`Dâm đãng thật đấy, Loan.` Cô ta nghĩ thầm. `Mình ghê tởm bản thân.`

“Ngậm lấy nó đi,” Hùng ra lệnh, giọng anh đầy sự thúc giục và chiếm hữu.

Loan nhắm chặt mắt lại, đôi môi run rẩy từ từ tiến đến gần dương vật của Hùng. Cô ta không muốn, nhưng cô ta không thể từ chối. Hơi thở nóng hổi của Hùng phả vào mặt cô ta, khiến cô ta không thể trốn thoát. Cô ta hé môi, ngậm lấy phần đầu nấm to lớn của hắn.

“A…!” Hùng rên lên một tiếng thỏa mãn khi cảm nhận sự ấm nóng và mềm mại của khoang miệng cô ta bao bọc lấy dương vật mình. “Mút đi, Loan. Mút nó thật mạnh vào.”

Loan ngập một cách miễn cưỡng, lưỡi cô ta khẽ chạm vào đầu nấm nóng hổi, nhưng cô ta không hề di chuyển. `Mình ghê tởm cái cảm giác này.`

Hùng nắm chặt lấy mái tóc xoăn của cô ta, kéo mạnh khiến đầu cô ta ngửa ra sau, sau đó lại đẩy mạnh vào. “Mút đi! Không được lười biếng!” Hắn ra lệnh, giọng đầy sự trừng phạt.

Loan rên lên một tiếng đau đớn, nhưng cô ta không dám chống cự. Cô ta bắt đầu mút mạnh hơn, lưỡi cô ta quấn quanh dương vật Hùng, mút từ gốc đến ngọn, tạo ra những tiếng “chùn chụt” nhớp nháp vang vọng trong nhà vệ sinh. Môi cô ta bao lấy toàn bộ dương vật, hai má hóp vào, đôi mắt nhắm nghiền, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

`Không… mình không muốn… nhưng sao… sao nó lại… kích thích thế này?` Loan cảm nhận dương vật Hùng ngày càng trướng to hơn trong miệng mình, những cú mút của cô ta ngày càng sâu và mạnh hơn, không còn là sự miễn cưỡng nữa mà là một sự phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Hùng cảm thấy dương vật mình sưng trướng đến cực điểm, khoái cảm dâng trào. “Đúng rồi… giỏi lắm, con chó cái,” Hắn thì thầm, giọng đầy sự hả hê. “Mút mạnh nữa đi… mút cho hết nước của tao ra ngoài đi…”

Loan không ngừng mút, cổ họng cô ta nghẹn lại, một dòng nước bọt dâm đãng chảy xuống khóe miệng. Cô ta hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn biết phục tùng theo bản năng, mút lấy dương vật Hùng một cách điên cuồng.

`Nhanh lên… ra đi… mình không chịu nổi nữa…` Cô ta nghĩ thầm, cơ thể cô ta co giật từng hồi.

Hùng gầm lên một tiếng thỏa mãn, ghì chặt lấy đầu Loan, thúc mạnh dương vật mình vào sâu nhất trong khoang miệng cô ta. Một dòng tinh dịch ấm nóng, đặc sánh tuôn trào ra, tràn ngập trong miệng Loan. Cô ta ho sặc sụa, cảm thấy vị tanh nồng của tinh dịch tràn vào cổ họng. Hùng không buông tha, hắn tiếp tục bắn ra những dòng cuối cùng, sau đó mới từ từ rút dương vật đã mềm nhũn ra khỏi miệng cô ta.

Loan ngã rạp xuống sàn, nằm sấp, cả người cô ta ướt đẫm mồ hôi, gương mặt ửng đỏ, đôi môi sưng mọng, miệng vẫn còn mùi tanh của tinh dịch. Cô ta thở hổn hển, cố gắng hít thở từng ngụm không khí, đôi mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà. `Mình… mình đã làm gì thế này?`

Hùng sửa lại quần áo, nhìn xuống thân hình tiều tụy của Loan. “Dậy đi, trưởng phòng Loan,” Anh nói, giọng anh trầm khàn, không còn chút thô tục nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và uy quyền. “Cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Loan run rẩy đứng dậy, lảo đảo mặc lại chiếc áo sơ mi rách nát. Khuôn mặt cô ta tái nhợt vì nhục nhã, nhưng không còn chút giận dữ nào. Cô ta chỉ còn là một con rối trong tay anh. Hùng biết, đây mới chỉ là khởi đầu của sự chiếm hữu. Loan đã khuất phục, và cô ta sẽ là quân bài đầu tiên trong ván cờ lớn của anh.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...