Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nothings Is Impossible ” My Life “

Chương 54



Nó chìm vào trong giấc ngủ, đâu đó có bàn tay sờ vào má làm nó tỉnh giấc

Nó: em tỉnh rồi à, em nằm nghĩ đi để anh lấy nước cho em

Nó lại bàn rót ly nước lọc cho em, nó dìu lưng em tựa vào gối, sắc mặt em xanh xao nhưng vẫn đẹp trong mắt nó

Mi: em xin lỗi

Nó cười: em khờ quá, anh hiểu em mà, dù em có ra sao thì anh vẫn ở bên em, cho dù em có đuổi anh đi lần nữa

Mi cười với nó, nụ cười dịu dàng mà nó thường nhớ đến

Mi: em muốn ra ngoài

Nó chiều theo ý của em, nó để em ngồi trên chiếc xe lăn rồi đẩy em dọc theo con đường của bệnh viện, em sẽ mau chóng hết bệnh và ở bên nó, niềm tin nó vụt lên, nó đẩy em lại bồn hoa rồi lấy cành hoa giấy tặng cho em

Mi: anh đâu cần phải làm vậy, anh còn cuộc sống của anh mà

Nó: em chính là cuộc sống của anh, anh có thể bỏ tất cả để đc bên em, em sẽ mau chóng hết bệnh thôi

Mi ngậm ngùi: em bị ưng thư chứ ko phải bệnh bình thường, sẽ ko có kết quả đâu

qh4

Nó nắm lấy tay em: bây giờ công nghệ hiện đại hơn trước, sẽ làm em hết bệnh mau thôi, em đừng nghĩ nhiều ảnh hương đến sức khỏe

Em cười rồi nắm lấy tay nó, nó cần cái nắm tay này của em đã từ lâu, nó hạnh phúc ở bên em

Trời se lạnh làm cho người ta dễ chịu, nó đẩy em dạo vòng sân bệnh viện rồi lên phòng nằm nghĩ

3 ngày liền nó điều ở bệnh viện với em, em điều trị liệu trông ốm và gầy, nhưng em lúc nào em cũng cười khi có nó ở bên cạnh

Nó về sài gòn đối diện với chú, chắc chú giânt nó lắm, nó đến nhà chú nhưng ko thấy nên nó vào trong ngồi chờ, lát sau chú bước xuống xe, phía sau là chị và Thắng

Nó: con xin lỗi

Chú ngồi vào ghế: sao con lại bỏ cuộc thi mà về quê, gia đình con có chuyện gì

Nó ko nói gì chỉ cúi đầu

Chú: chú ko trách hay giận gì con, cũng ko phải vì danh tiếng của quán mà ép con đi thi, chú biết con có năng lực và trình độ, chú muốn con chiến thắng trong cuộc thi này để mọi người biết đến con, và con sẽ có chổ đứng trong giới DJ này, nhưng con làm chú thất vọng quá

Nó: con xin lỗi

Chú uống ly rượu rồi đứng lên đi lại vỗ vào vai nó: thôi, chuyện đã qua rồi, còn nhiều cơ hội, con về nghĩ đi để tối đi làm nữa

Nó nghe theo chú về phòng nằm nghĩ rồi tối đi làm, từ lúc Thắng về, lúc nào cũng đi theo chị, nhưng chị ko ngó ngàng gì đến Thắng, mọi người thấy nó vào quán liền cười chào nó

Nó: chúc mừng em

Quyên: cám ơn anh, hôm đó anh ko thi, tiếc quá

Nó: còn nhiều cơ hội mà em

Chị quay sang nói với nó: mai mốt Duy đi đâu nhớ nói mọi người biết, ai cũng lo cho Duy hết á

Nó cười: Duy xin lỗi mọi người

Rồi mọi người chia ra làm việc, Thắng cứ liếc mỗi khi chị quan tâm đến nó, nó ko để ý tới và làm việc của mình

Tuần nào cũng vậy, tối chủ nhật nó làm xong là chạy về thăm em đến tối thứ hai thì chạy về sài gòn

Bễnh của em vẫn ko tiến triển, mái tóc đen dài của em đã ko còn, nhưng trong mắt nó em rất dễ thương khi đôi chiếc nón len kiểu, tuần nào nó về cũng mua hai cái tặng cho em, em rất thích những chiếc nón nó tặng

Mỗi khi em trị liệu thì nét buồn trên gương mặt em lại hiện lên, nó cũng ko đẩy em đi vòng bệnh viện nữa, em chỉ nằm nhìn nó rồi cười, mỗi lần em cười thì tia hy vọng của nó càng bừng sáng, nó hạnh phúc, như thế, nó chỉ cần như thế thôi, rồi nó lại lên sài gòn làm tiếp

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...