Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nothings Is Impossible ” My Life “

Chương 29



Nó về nhà nằm trên giường thao thức ko ngủ đc, nó gọi cho chị để hỏi con đường về quê của Mi nhưng chị ko nói cụ thể, mấy ngày nó chạy theo con đường chị nói rồi hỏo thăm nhà bác Tư làm gạo nhưng ko ai biết, rồi nó chạy về, mỗi ngày nó chạy xa hơm một chút để hỏi thăm nhưng vẫn ko có kết quả, chỉ còn cách đợi điện thoại của chị

Tháng 3 đã đến, ngày nào nó cũng gọi hỏi thăm tin tức của Mi. mỗi khi chị cúp máy ngang thì nó đã hiểu, rồi 1 hôm, nó chạy qua cầu Mũ Thuận thì nó nhận đc 2 cuộc gọo nhỡ của chị và mẹ nó, nó liền gọi cho chị

Chi: Duy hả, em chạy lại nhà Mi đi, nhanh lên

Nó cúp máy rồi quay đầu xe lại chạy thật nhanh về nhà Mi. 30′ nó đến đầu hẽm, vào khoảng 1km có chiếc xe 4 chổ màu trắng chạy đối diện nó, vỉ chạy nhanh nên khi lách qua chiếc 4 chổ nó ngã xuống mặt đường, chiếc xe màu trắng thắng lại, nó ko quan tâm, đứng dậy và nó chạy tiếp, gần đến nhà Mi nó thấy chị đang đứng ngoài trước chờ

Nó: Mi đâu rồi chị

Chị lúng túng nói: em bị sao vậy, em lại trễ quá bé Mi đi rồi, em chạy vào có thấy chiếc xe màu trắng chạy ra ko

Nó nge đến đây rồi liền quay xe lại chạy nhanh theo chiếc xe 4 chổ đó. mong là sẽ đuổi kịp, đt trong túi nó rung lên, mẹ nó đang gọi, mọi chuyện bay giờ đã ko quan trọng với nó ngoài bé Mi nữa. Nó cứ lao về phía trước, xuống cầu Mỹ Thuận nó thấy bóng dáng chiếc xe đang lăn bánh ở trạm thu phí, nó lại tăng ga và chạy phía sau chiếc xe cách nó khoảng 50m, nó cứ chạy thẳng theo chiếc xe, rồi xe cũng dừng lại trước ngôi nhà cổ

Nó thắng lại nhìn thấy một người đàn ông khoảng 30t bước ra đi vòng qua bên phải mở cửa, bóng dáng bé Mi bước xuống, tiếp theo đó là ba của Mi, cả ba người đi vào ngôi nhà cổ rồi người đàn ông 30t bước ra lên xe lùi vào cổng, hôm nay nó sẽ ko trèo qua bức tường chắn nữa, chiếc xe lùi vào trong thì xe nó cũng đã vào

Nó đi vào trong thấy bác và Mi ngồi trêm bộ ghế cổ, thấy nó Mi giật mình ngạc nhiên, khuôn mặt của một thiếu nữ mà nó luôn nhớ đến, ánh mắt của Mi như muốn nói cho nó biết Mi rất nhớ nó còn vẻ mặt của ba Mi thì ngược lại, tức giận và đứng dậy nói

Bác: sao mầy đến đc đây, tao đã nói mầy đừng tìm con gái tao nữa rồi mầy ko nhớ sao, cút ra khỏi nhà tao ngay

Nó quì xuống: con xin bác, con bà Mi yêu nhau thật lòng, con ko muốn rời xa Mi

Bác: mầy muốn tao lấy chổi đánh mầy rồi mầy mới chịu đi phải ko

Nó cứ quì, ko đứng dậy và cũng ko lên tiếng rồi gã đàn ông đi vào

– Có chuyện gì vậy bác trai

Bác: Tuấn, con đuổi thằng này đi cho bác, nó nhiều lần đeo bám vợ tương lai của con đó

" Vợ tương lai " nó mghe như sét đánh vào tim, nó gụt đầu xuống, " Tuấn " lại là cài tên này, giọt nước mắt đầu tiên của nó đã rơi xuống miêngt, mặn và tanh như máu ở trong tim vừa bị dao lam cắt

Tuấn: cậu ngồi lên ghế đi rồi nói chuyện, đừng quì trước nhà, hàng xóm nhìn vào thì ko hay

Thân xác nó rã rời, làm sao nó có thể đứng dậy

Nó: nếu bác ko chấp thuận con sẽ quì ở đây mãi

Nó biết khi nói ra câu này là vô dụng, nhưng nó vẫn hy vọng, tâm trí nó trống rỗng, ước gì nó có đôi cánh để ôm Mi bay thật xa, xa khỏi căn nhà này

Tuấn: cậu vừa mới tốt nghiệp, chưa làm gì ra tiền thì làm sao lo cho Mi đc, cậu về đi, tôi sẽ thay cau6 chăm sóc Mi

Nó: nhà tôi ko thiếu tiền, tôi có thể lo cho Mi đến suốt đời

Mặt tuấn cười đểu: haha, được, mầy về nói với ba mầy thống kê tài sản, nếu nhiều hơn tao thì tao sẽ nhường Mi lại cho mầy, tao cho mầy 7 ngày

Bác: Tuấn, con…

Bác vừa lên tiếng thì thằng Tuấn cắt ngang: Bác trai yên tâm, thằng ranh con này sẽ ko thắng con đâu

Mi ko phải là món hàng để cho thằng Tuấn làm chủ, Mi cưới hắn sẽ ko đc hạnh phúc, nhất định nó sẽ tìm cách để Mi về bên cạnh nó

Nó: anh sẽ ko để mất em đâu Mi, hãy chờ anh. Mi rưng rưng nước mắt muốn chạy lại ôm nó thâtt lâu, nhưng ko thể

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...