Nothings Is Impossible ” My Life “
Mi đi ra mở cửa cho nó, nhìn nó Mi cười nhẹ, ko phấn ko son, nước da trắng hồng, mái tóc dài, nét đẹp của người con gái miền tây. Nó vào trong Mi dẫn nó vào căn nhà phía sau, mọi thứ đã đc dọn lên bàn sẵn, nhiều món và nhiều màu sắc, nó ngồi vào chiếc ghế đẩu, lát sau thị mẹ Mi bước ra với trang phục giản dị
– Nó: con chào cô
– Mi: đây là anh Duy mà con thường kể với mẹ đó
Cô nhìn nó từ trêm xuống rồi nói: cũng được, giống nghệ sĩ quá ha
Nó cười gượng ko biết nói gì
– Cô: thôi, vào trong đi, ba con sắp xuống rồi đó
Nó vào bàn ngồi, lát sau thì thấy cô và bé Mi đứng lên, nó ko biết gì cũng đứng lên theo. Từ cầu thang người đàn ông khoảng gần 50t bước xuống, vẻ mặt ông nghiêm, thấy nó khuôn mặt ông vẫn vậy, ômg lại ghế ngồi xuống thì cả 3 người mới ngồi theo sau
– Nó: con chào bác
Ông vẫn ko nói gì, chỉ gật đầu nhẹ rồi mọi người dùng cơm, đến món tráng miệng thì giọng ông mới cất lên
– Bác: ba mẹ con làm gì
– Nó: ba com làm xây dựng còn mẹ con thì nội trợ
Vẫn sắc mặt đó, ông nói: làm xây dựng chắc vất vả lắm, vậy còn con
-Nó: dạ, con đang học 12
– Bác: vậy là vẫn còn ở nhà
– Nó: dạ
Nói xong ông đứng dậy bước lên lầu còn bé Mi thì dẫn nó ra băng ghế đá ngoài khu vườn nhà Mi dưới gốc cây xoài nói chuyện
– Mi: ba em hơi khó, anh thông cảm
-Nó cười: ko có gì đâu em, ba khó như vậy mà vẫn cho em đi nhãy à
-Mi: đâu có, em nói đi học anh văn, trong balo em lúc nào cũng có để một bộ đồ hết
Nó cười: lỡ ba em biết rồi sao
– Mi: em cũng ko biết, em muốn làm những gì mình thích thôi, em cũng ko nghĩ đến hậu quả và em đã gặp anh
Nó ko nói gì, lấy tách trà để trên bàn hóp 1 ngụm, gió lạnh lại thổi vào khu vườn, tay bé Mi cứ chà chà vào vai của mình
– Mi: anh ko có gì nói với em à
Nó suy nghĩ một hồi rồi nói: trời lạnh thật, em mặc thêm áo ấm vào đi
– Mi: em lạnh quen rồi anh
