Nô Lệ Vú Bự Mông To Của Tôi
Chương 10 : Dùng Tài Lực và Tài Ăn Nói
Chương 9: Dùng Tài Lực và Tài Ăn Nói
Tiếng rên rỉ đầy mê hoặc vang lên từ sân vườn, người phụ nữ xinh đẹp ngoan ngoãn chổng cao cặp mông tròn đầy, đôi tay ngọc bị tôi nắm chặt, cặp nhũ hoa căng mọng lắc lư dữ dội, khiến những chiếc chuông nhỏ rung lên loạn xạ. Bụng tôi va vào cặp mông ấy, tạo ra những tiếng “bốp bốp” giòn tan, chất lỏng dâm mỹ bắn tung tóe, tưới đẫm cả hoa cỏ trong sân.
Đến trưa, tôi ngồi thưởng thức món ngon, mắt dán vào trận bóng rổ NBA trên tivi. Ngụy Trinh, hoàn toàn trần trụi, đang quỳ giữa hai chân tôi, miệng nhỏ của cô bị cây gậy của tôi lấp đầy, phát ra những âm thanh “chụt chụt” khi nước bọt trơn tru mơn trớn nó.
Mỗi khi quảng cáo xuất hiện, tôi lại cúi xuống nhìn Ngụy Trinh ở dưới bàn. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ngẩng lên, đôi mắt đẹp mang theo một vẻ oán trách. Vẻ bất lực ấy càng kích thích tôi, khiến tôi giữ chặt gáy cô, đẩy mạnh cây gậy vào sâu tận cổ họng. Người phụ nữ lần đầu trải qua chuyện này buộc phải thích nghi một cách nhanh chóng, phát ra những tiếng “ư ư” nghèn nghẹt, suýt nữa thì ngạt thở, mắt trắng dã, làm tôi khoái chí cười lớn.
Ngụy Trinh cuối cùng cũng đã khuất phục hoàn toàn. Nhiệm vụ tiếp theo là biến người vợ hiền thục này thành một công cụ làm vui lòng đàn ông. Từ đó, cây gậy của tôi và những nơi kín đáo của cô không bao giờ rời nhau. Tôi mạnh mẽ chinh phục cô, khiến cô hoàn toàn bị khuất phục bởi sức mạnh và năng lượng của tôi.
Tôi còn dạy cô nhiều tư thế mới, đặc biệt là rèn luyện kỹ năng miệng. Dưới sự hướng dẫn của tôi và những đoạn phim tham khảo, kỹ thuật của Ngụy Trinh đã tiến bộ vượt bậc. Ngày thứ ba, tôi không kìm được nữa, đã bùng nổ trong miệng cô, và ra lệnh cho cô phải nuốt trọn dòng tinh nóng.
Hai ngày sau, tôi nghĩ ra một trò tinh quái. Tôi để cô ngậm tinh dịch trong miệng, bắt cô há miệng ra cho tôi ngắm nhìn dòng chất lỏng trắng đục đang lấp lánh. Rồi tôi ra lệnh không được nuốt, khiến Ngụy Trinh sợ hãi, suốt cả ngày cứ ngậm chặt miệng, chỉ dám “ù ù” đáp lời mỗi khi tôi bắt chuyện, vì sợ lỡ nuốt mất sẽ bị trừng phạt.
Dù say mê trong khoái lạc, Ngụy Trinh đôi lúc vẫn cảm thấy bất ổn, ôm tôi khóc nức nở. Tôi luôn dịu dàng an ủi cô, nhưng điều quan trọng hơn là tôi đã có sự giúp đỡ từ lão Lữ. Tôi nói với cô rằng để tránh ảnh hưởng đến gia đình, tôi sẽ cho cô uống thuốc tránh thai mỗi lần chúng tôi quan hệ. Thực tế, đó không phải là thuốc tránh thai, mà là thuốc thúc đẩy mang thai do lão Lữ cung cấp, nghe nói nó còn có thể làm tăng ham muốn và thay đổi cơ thể.
Tôi cười thầm khi thấy Ngụy Trinh cảm kích trước sự “chu đáo” của tôi, ngoan ngoãn nuốt những viên thuốc sẽ khiến cô sớm mang thai. Không lâu sau đó, nhờ vào một thương vụ làm ăn với Nhật Bản, một khách hàng cũ đã tặng tôi hai vé máy bay hạng nhất đi Nhật.
Tôi nảy ra ý định đưa Ngụy Trinh đi cùng và đã nói với cô điều đó. Cô vừa bất ngờ lại vừa tự ti, sợ rằng mình là một người quê mùa sẽ làm tôi mất mặt. Tôi ôm cô đang trần trụi trong lòng, tay vuốt ve nơi ướt át của cô, cười nói: “Hóa ra chị Ngụy còn biết xấu hổ à?” Cô rên rỉ khe khẽ, và chuyện đi Nhật cứ thế được quyết định.
Trước khi đi, tôi đề nghị mời hai cô con gái của Ngụy Trinh ăn một bữa. Cô liên tục từ chối, nhưng tôi bảo rằng để cho các con biết rõ về chuyện chuyến đi này sẽ tốt hơn là giấu giếm. Ngụy Trinh đành phải nghe theo.
Hôm đó, tôi lái xe đến nhà cô. Từ xa, tôi đã thấy Ngụy Trinh đang đứng cùng hai cô con gái ở trước cửa. Theo lời dặn, cô đã mặc bộ đồ mà tôi mua, và chỉ cần thoáng nhìn cùng với hai tiếng “anh ơi” ngọt ngào, cây gậy của tôi đã cương cứng. Hai cô con gái đúng là xinh đẹp như hoa.
Tôi để Ngụy Trinh ngồi ở ghế phụ, còn hai cô con gái thì ngồi ở phía sau. Về đến nhà, tôi bước vào, ngồi xuống sofa, lúc này mới có thể nhìn rõ hai cô gái.
Đầu tiên là cô chị Hà Huệ, học sinh lớp mười, cao ít nhất một mét bảy. Cô mặc một bộ váy ren xanh trắng ngắn tay, cổ áo đeo một chiếc khăn lụa màu vàng – đó là đồng phục của trường trung học danh tiếng nhất thành phố, và có lẽ cũng là bộ đồ duy nhất mà cô có thể mặc ra ngoài. Nhưng tôi dám chắc rằng, chẳng có ai mặc bộ đồng phục này đẹp hơn cô. Hà Huệ sở hữu một vẻ đẹp thanh thuần, gương mặt trái xoan trắng ngần, đôi mắt to long lanh, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hồng căng mọng, toát lên khí chất của một học sinh ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Ánh mắt tôi lướt xuống, cô quả nhiên đã thừa hưởng gen của mẹ mình, bộ ngực áo căng tròn, tuy không bằng mẹ nhưng cũng phải cỡ G, đủ để khiến bạn bè cùng lứa phải ganh tỵ. Vòng eo thon săn chắc, rõ ràng là một người năng vận động. Đôi chân dài trắng muốt, chiếc váy chỉ che đến nửa đùi trên, khép chặt, toát lên một vẻ thuần khiết chưa từng bị ai chạm đến. Đôi tất trắng dài càng làm nổi bật thêm sức hút thanh xuân.
Khi Hà Huệ vô tình xoay người, tôi đã phải sững sờ. Dù thân hình cô rất đẹp, nhưng so với mẹ thì vẫn còn khá non nớt. Ai ngờ được, dưới chiếc váy ấy lại là một cặp mông tròn trịa hiếm có, chỉ nhỏ hơn mẹ cô một chút mà thôi. Ở độ tuổi này, đó đúng là một kỳ tích. Không chỉ to, cặp mông ấy còn rất săn chắc, vươn cao đầy kiêu hãnh, như đang thách thức mọi quy luật vật lý, lắc lư đầy mê hoặc dưới ánh mắt của tôi.
Tiếp đến là cô em Hà Nhụy, đang học lớp chín, nhưng gương mặt lại tròn trịa, non nớt như một học sinh tiểu học. Đôi mắt to tròn, long lanh, nhìn quanh đầy rụt rè, đôi môi nhỏ hồng hào khép chặt. Làn da cô mịn màng như của trẻ sơ sinh, nhưng chiều cao đã gần một mét sáu lăm, khá nổi bật ở tuổi này. Cô mặc một chiếc áo hai dây màu vàng và một chiếc váy trắng, kiểu dáng có phần quê mùa, rõ ràng là đồ cũ của mẹ cô.
Nhưng cơ thể cô lại thừa hưởng và phát huy được nét quyến rũ của mẹ mình. Chiếc áo hai dây bị cặp nhũ hoa đồ sộ nâng cao lên, ít nhất cũng phải cỡ J, chỉ thua mẹ cô hai cỡ mà thôi. Cặp nhũ hoa ấy, khi kết hợp với gương mặt trẻ thơ, đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải ngẩn ngơ. Cơ thể cô mũm mĩm nhưng không hề béo, mà là kiểu mũm mĩm đầy quyến rũ, với những đường cong tròn trịa như của trẻ sơ sinh. Vòng eo thon, cặp mông dù không khủng khiếp như của mẹ hay chị, nhưng vẫn rất đầy đặn. Đôi chân thon dài, đầu gối còn vương lại những dấu hồng nhạt đặc trưng của trẻ nhỏ.
So sánh cả ba người, Ngụy Trinh giống như thịt cừu béo ngậy, tràn đầy mê hoặc. Hà Huệ là thịt cừu dai, săn chắc, đầy sức sống. Còn Hà Nhụy lại là thịt cừu non, mềm mại, tan chảy ngay khi chạm vào.
Hai cô gái ngây thơ không hề biết rằng cơ thể mình đã bị tôi săm soi từ đầu đến chân. Họ bị ngôi nhà xa hoa của tôi làm cho choáng ngợp, nó vượt xa căn phòng mười lăm mét vuông quen thuộc của họ. Tôi mời họ ngồi lên chiếc sofa da cao cấp, và qua cử chỉ, tôi thấy rằng họ chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác xa xỉ này.
“Yên tâm,” tôi thầm nghĩ, “ta sẽ cho các nàng và mẹ các nàng thử những thứ mà các nàng chưa từng biết đến, nhưng nó sẽ khiến các nàng phải đau đớn, và hối hận vì đã sở hữu một cơ thể quyến rũ như vậy.”
Ngụy Trinh vào bếp nấu ăn. Thấy hai cô gái tò mò, tôi liền dẫn họ đi tham quan nhà. Trong lúc trò chuyện, tôi nhận ra cô chị rất thanh thuần, hiểu chuyện, còn cô em thì nhút nhát, ngây ngô như một con thú nhỏ, nhưng thỉnh thoảng lại bật cười một cách hồn nhiên.
Về mặt tinh thần, cô chị thừa hưởng sự hiền thục của mẹ, cô em lại thừa hưởng sự thật thà, cả hai đều rất ngây thơ, đức hạnh, chỉ khác nhau ở sắc thái. Về mặt cơ thể, cả hai đều có cặp nhũ hoa và vòng mông tròn hiếm có, nhưng cô chị nổi bật ở cặp mông, còn cô em lại nổi bật ở cặp nhũ hoa.
Chỉ trong một chốc lát, bằng tài sản và tài ăn nói của mình, tôi đã khiến hai chị em ngưỡng mộ tôi đến mức không nói nên lời. Căn phòng ngập tràn tiếng cười trong trẻo của hai cô gái trẻ.
