Nô Lệ Văn Phòng
Chương 3 : Ánh Sáng Trong Sự Khuất Phục
CHƯƠNG 2: ÁNH SÁNG TRONG SỰ KHUẤT PHỤC
Sau khi Ngọc đã cam kết với mối quan hệ chủ nhân nô lệ, Tuấn biết đã đến lúc thiết lập nền móng đầu tiên của mối quan hệ dẫn dắt.
Tuấn nhìn thẳng vào màn hình, giọng anh chậm rãi và dứt khoát:
“Ngọc. Tôi đánh giá cao sự trung thực của cô. Cô muốn học cách tin tưởng và được hướng dẫn. Việc này đòi hỏi một sự thay đổi cơ bản trong cách cô nhận thức về bản thân và tôi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu thay đổi về cách xưng hô.”
Ngọc, người đang nín thở lắng nghe, gật đầu nhẹ.
Tuấn nghiêng người tới trước một chút, ánh mắt tập trung hoàn toàn.
“Từ nay, tôi không còn là ‘K’ hay ‘Tuấn’ đơn thuần nữa. Tôi là người nắm giữ quyền kiểm soát mà cô tự nguyện trao cho. Cô sẽ gọi tôi là ‘Cậu Chủ’. Cô hiểu chứ?”
Ngọc cảm thấy hơi choáng váng. Danh xưng này nặng nề hơn cô tưởng, nhưng nó lại mang lại một cảm giác giải thoát kỳ lạ khỏi gánh nặng của việc phải là người ra quyết định.
“Vâng, thưa Cậu Chủ,” Ngọc đáp lại, giọng hơi run.
Tuấn hài lòng với sự tuân thủ nhanh chóng. “Tốt. Còn cô, cô đã tự nguyện trở thành người phục tùng sự hướng dẫn và kỷ luật của tôi. Vì sự chân thật đó, tôi sẽ ban cho cô một dang xưng là “Nô Lệ” khi báo cáo hoặc trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi. Cô sẽ nói ‘dạ thưa’ thay vì ‘trả lời như 1 sếp với nhân viên’ hay ‘tôi hiểu’ trong mọi cam kết.”
“Ngọc, cô đã sẵn sàng để trở thành ‘nô lệ’ của tôi trong hành trình này, tuân thủ kỷ luật và báo cáo trung thực mà không có bất kỳ ngoại lệ nào chưa?”
Ngọc nhắm mắt lại một khoảnh khắc, hít sâu. Đây là khoảnh khắc cô chính thức từ bỏ quyền kiểm soát cao nhất của mình.
“Dạ Nô xin vâng lời, thưa Cậu Chủ,” cô cam kết.
Tuấn gật đầu. “Tốt. Nhiệm vụ ‘Nhật Ký Tám Giờ’ vẫn giữ nguyên. Nhưng tôi sẽ thêm hai nhiệm vụ khác để kiểm tra sự tập trung và mức độ trao quyền kiểm soát của nô.”
“Trong 24 giờ tới, mày sẽ tiếp tục công việc của mình. Tao muốn mày mang theo một cuốn sổ nhỏ và một chiếc bút mọi lúc mọi nơi. Nhiệm vụ của mày là ghi lại bất cứ khi nào mày cảm thấy mệt mỏi và muốn người khác gánh vác việc mày phải làm. nhớ là phải ghi rõ: Chuyện gì đã xảy ra, và mày đã làm gì để tự ép mình quay lại công việc. Và những lúc mày cảm thấy bị đánh giá, bị gọi bằng một danh xưng tiêu cực (dù là trong tâm trí hay ngoài đời). mày phải ghi rõ: là đã bị đánh giá về điều gì, và cách mày phản ứng với nó. Nếu mày vượt qua được những trường hợp đó cũng phải ghi lại rồi tổng hợp và gửi báo cáo này cùng với Nhật Ký Tám Giờ trước 7 giờ sáng hôm sau. Không được phép chỉnh sửa ngôn từ thô thiển hay cảm xúc thật.”
“Nô xin vâng lời, Cậu Chủ.”
Tuấn lấy ra một chiếc khăn tay màu đen đơn giản trước camera.
“Về trang phục,” Tuấn nói. “Nô không cần phải mặc những thứ phục vụ sự đánh giá hời hợt của người khác. Kỷ luật của nô là bên trong. Tuy nhiên, nô cần một biểu tượng nhắc nhở nô về sự cam kết này.”
“Ngày mai, mày sẽ chọn một bộ trang phục công sở chuyên nghiệp nhất của mình – thể hiện sự thành công và năng lực của mày tại văn phòng. Nhưng sẽ mang theo một vật phẩm mà chỉ hai ta biết ý nghĩa của nó. Mày phải giữ nó ở nơi nô có thể nhìn thấy, có thể là buộc quanh cổ tay, hoặc buộc vào túi xách.”
“đừng nghĩ đây là hình phạt, đây là một lời nhắc nhở rằng nô lệ như mày đang chịu một Kỷ Luật Bí Mật, một cam kết phục vụ cậu chủ. Khi mày nhìn thấy nó, phải ngay lập tức đứng thẳng lưng và tập trung lại vào nhiệm vụ đang làm, bất kể đang cảm thấy mệt mỏi hay bị cám dỗ rời bỏ công việc.”
“Về giày cao gót, tao nghĩ mày nên chọn đôi nào khiến nô cảm thấy quyền lực và tự tin nhất trong văn phòng. và mày sẽ mang nó suốt 8 giờ làm việc và báo cáo chi tiết về sự tập trung của con con điếm nô lệ, không phải sự khó chịu của chân mà là sự hạnh phúc của mày khi làm tốt công việc của cậu chủ giao cho”
“con đĩ chó, mày hiểu rõ nhiệm vụ và mục tiêu của mày chứ?”
Ngọc hoảng hốt khi phía đối diện đổi cách xưng hô, bình thường ở công ty cô luôn được đồng nghiệp và nhân viên gọi bằng những danh xưng tôn kính, mà giờ lại bị một người lạ mặt mới gặp lần đầu sỉ vã, hạ thấp mình như vậy. Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh:
“Dạ Nô Lệ xin vâng lời, thưa Cậu Chủ. Nô Lệ hiểu rằng đây là lời nhắc nhở về Kỷ Luật và sự cam kết của nô lệ dành cho cậu chủ ạ.”
Tuấn mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy uy quyền. “Tốt”
Ngọc cảm thấy cả người nhẹ bẫng, khi Tuấn đã tắt video call. Bổng một cảm giác lạ thường ập đến, cô có một chút gì đó vui vẻ vì cô đã được Tuấn chấp nhận, cô đã có danh xưng mới, và cô đã có nhiệm vụ. Gánh nặng kiểm soát của cả thế giới đã được chuyển giao an toàn cho người đàn ông này. Cô cúi đầu nhẹ trước màn hình, một cử chỉ tự nhiên không cần Tuấn ra lệnh, rồi nhìn về hướng xa xăm.
Sáng sớm, lúc 6 giờ sáng, Ngọc thức dậy với một cảm giác căng thẳng nhưng đầy hứng khởi. Ánh nắng mai yếu ớt len lỏi qua rèm cửa, chiếu sáng căn phòng nhỏ của cô, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh nhưng đầy áp lực. Cô ngồi dậy, lưng thẳng, hít một hơi sâu, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chạy đua quan trọng. Hôm nay không phải là một ngày bình thường; đây là ngày đầu tiên của một cam kết mới, một thử thách mà cô đã tự nguyện bước vào.
Ngọc cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn khi cô bước xuống giường, chân trần chạm vào sàn gỗ lạnh. Mỗi bước đi đều có chủ đích, như thể cô đang di chuyển trên một sân khấu, nơi mỗi cử động đều được tính toán kỹ lưỡng. Cô đi về phía tủ quần áo, dừng lại một lúc, nhìn vào những chiếc váy, áo sơ mi và quần tây treo gọn gàng. Hôm nay, cô không thể chọn quần áo một cách tùy tiện. Mọi thứ phải khác biệt, phải phản ánh sự cam kết mới của cô.
Cô lấy ra chiếc váy bút chì màu xanh navy nghiêm nghị, kết hợp với áo sơ mi lụa trắng. Trang phục này không chỉ tạo nên một hình ảnh chuyên nghiệp mà còn toát lên sự quyền lực, không dễ gần. Đây không chỉ là quần áo; đây là một tuyên ngôn, một lời nhắc nhở về sự tập trung và tách biệt khỏi những đánh giá hời hợt. Ngọc mặc vào, cảm nhận vải lụa mượt mà ôm lấy cơ thể, và điều chỉnh lại chiếc váy cho thẳng. Mỗi cử động đều mang một ý nghĩa, một sự chuẩn bị cho ngày dài phía trước.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Ngọc dừng lại trước chiếc hộp trang sức nhỏ đặt trên bàn trang điểm. Cô mở nắp hộp, lấy ra chiếc dây buộc tóc satin màu đen trơn, và buộc nó vào cổ tay phải. Đây không chỉ là một phụ kiện; đây là một dấu ấn bí mật, một lời nhắc nhở liên tục về cam kết của cô với Cậu Chủ. Cô thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm: “Nô Lệ xin vâng lời Cậu Chủ. Kỷ luật là sự giải thoát.”
Mỗi từ ngữ cô nói ra đều mang một trọng lượng, một ý nghĩa sâu sắc. “Nô Lệ” – từ này không chỉ là một cách xưng hô; nó là sự thừa nhận về vị trí của cô, về sự tự nguyện đầu hàng trước quyền lực của Cậu Chủ. “Vâng lời” – đó là lời cam kết tuân theo mọi quy tắc, mọi mệnh lệnh, dù khó khăn đến đâu. “Kỷ luật là sự giải thoát” – đây là niềm tin của cô, rằng trong sự ràng buộc, trong khuôn khổ của kỷ luật, cô sẽ tìm thấy sự tự do thực sự.
Ngọc đi đôi giày cao gót đen mũi nhọn, buộc cô phải giữ thẳng lưng, mỗi bước đi đều có chủ đích, không thể lững thững hoặc lười biếng. Mỗi bước chân là một lời nhắc nhở về sự cam kết, về việc cô đang bước đi trên con đường mà Cậu Chủ đã vạch ra. Cô nhìn vào gương, điều chỉnh lại chiếc váy, vuốt nhẹ tóc, và hít một hơi sâu trước khi bước ra khỏi cửa.
Khi Ngọc bước vào văn phòng marketing, sự im lặng bao trùm không gian. Thường ngày, nơi đây tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện phiếm, nhưng hôm nay, sự xuất hiện của cô tạo ra một sự im lặng nhỏ. Vài đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt tò mò, một số khác thì thì thầm to nhỏ. Cô đi qua họ, giữ vững bước chân, không để ý đến những ánh nhìn đó. Vài người đến chào, cố gắng bắt chuyện, nhưng Ngọc chỉ mỉm cười điềm tĩnh, không cho thấy sự nồng nhiệt thường thấy.
“Ngọc hôm nay như thể đang đi dự họp hội đồng quản trị vậy,” Hạnh, một đồng nghiệp thân thiết, cười trêu.
Ngọc mỉm cười, giọng điềm tĩnh, không cho thấy sự nồng nhiệt thường thấy: “Chỉ là muốn tập trung hơn thôi.” Cô không giải thích, không tìm kiếm sự chú ý, đảm bảo không để lộ quá nhiều về cảm xúc hoặc suy nghĩ của mình. Nhanh chóng quay lại màn hình.
Ngọc cảm thấy tự hào cô nhanh chóng ghi nhận vào sổ tay nhỏ mà cô luôn mang theo: Lần 1 chiến thắng: Từ chối chi tiết hoá cuộc trò chuyện. Mỗi lần cô thành công trong việc tuân theo quy tắc, cô ghi lại như một chiến thắng nhỏ, một bước tiến trên con đường phục tùng.
Tuy nhiên, cuộc đấu tranh trở nên căng thẳng vào giữa trưa.
Đến giữa trưa, Ngọc ngồi ăn nhanh tại bàn làm việc, một hộp cơm đơn giản mà cô đã chuẩn bị từ tối hôm qua. Mùi thơm của cơm nóng và rau củ xào lan tỏa trong không khí, nhưng cô không để ý đến nó. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng một phần tâm trí cô vẫn bị cuốn hút vào những tiếng thì thầm từ nhóm đồng nghiệp tụ tập ở căn tin.
“…Nhìn cô ta kìa, cái kiểu nghiêm trọng đó làm gì?” một giọng nói vang lên, kèm theo tiếng cười khẽ.
“…Chắc là đang cố gây ấn tượng với ai đó, có vẻ hơi quá đà nhỉ” giọng khác đáp lại, mang theo một sự mỉa mai nhẹ nhàng.
Ngọc cảm thấy một luồng cảm xúc hỗn tạp. Sự tò mò trộn lẫn với nỗi sợ bị đánh giá tạo thành một áp lực nghẹt thở. Năng lượng kiểm soát cũ của cô trỗi dậy nó muốn cô đứng lên, đối chất hoặc ít nhất là nghe rõ họ nói gì để có thể phản biện. Cô muốn dừng lại việc vâng lời Tuấn, muốn xả vai Nô lệ và trở lại là Ngọc mạnh mẽ, phản ứng của cô dần trở nên quyết liệt, một luồng cảm xúc hỗn tạp, sự tò mò trộn lẫn với nỗi sợ bị đánh giá tạo thành một áp lực nghẹt thở
Cô cúi đầu, bàn tay siết chặt. Ánh mắt cô vô tình chạm vào chiếc dây buộc tóc đen ở cổ tay. Nó là một lời nhắc nhở sắc lạnh.
Không. Nô đã tự nguyện trao quyền kiểm soát. Sự khó chịu này là một phần của sự trưởng thành.
Cô hít một hơi sâu, trấn an bản thân sau đó mở điện thoại đọc đi đọc lại báo cáo tài chính khô khan. Mỗi từ ngữ, mỗi con số đều trở thành một cách để cô tập trung, để đẩy lùi những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng càng cố gắng, cô càng cảm thấy sự cám dỗ của những lời xì xào. Chúng như những con dao nhỏ, đâm vào tâm trí cô, khiến cô muốn buông xuôi.
Mọi sự bàn tán được duy trì tận đến lúc họp, mọi người vì sự thay đổi của cô mà mất đi một phần tập trung, sự tò mò kèm đố kỵ làm cho một ý tưởng của cô bị nhóm từ chối, cô cảm thấy một cơn tức giận nhẹ nhàng trỗi dậy. Mình kém cỏi quá, cô tự trách bản thân, nhưng rồi nhớ đến Cậu Chủ, đến lời cam kết của mình, cô nhận ra sự cần thiết của một khuôn khổ bên ngoài. Nô cần một cấu trúc, cô nghĩ, một cấu trúc để biến thất bại thành sự phục vụ.
Đúng 7 giờ tối, Ngọc trở về căn hộ nhỏ của mình, đôi chân đau nhức nhưng tâm trí cô lại minh mẫn một cách kỳ lạ. Cô cởi đôi giày cao gót, đặt chúng gọn gàng bên cạnh cửa, và đi vào phòng khách, nơi cô đã chuẩn bị sẵn một chiếc bàn làm việc nhỏ. Cô ngồi xuống, mở laptop, và bắt đầu soạn Báo cáo Đặc biệt gửi cho Cậu Chủ. Mỗi từ ngữ cô gõ ra đều mang một sự trung thực tột cùng, một sự cam kết sâu sắc. Cô miêu tả chi tiết từng khoảnh khắc trong ngày, từ việc thức dậy sớm, chọn trang phục, đến những lần cô phải chiến đấu với bản thân để tuân theo quy tắc. Cô không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.
Gửi Cậu Chủ kính mến,
Báo cáo chi tiết của nô về Ngày Kỷ Luật đầu tiên.
Nô lệ đã xưng hô với Cậu Chủ bằng ‘Cậu Chủ’ và tự xưng là ‘nô lệ’ trong suốt quá trình huấn luyện của ngày hôm nay.
Nô lệ đã đeo dây buộc tóc đen ở cổ tay phải từ 6 giờ 30 sáng đến hiện tại.
Nô lệ đã nhìn vào Biểu Tượng này ít nhất 22 lần trong ngày làm việc. Mỗi lần như vậy, nó hoạt động như một cú sốc điện: làm cho nô lệ lập tức đứng thẳng lưng, hít thở sâu, và tập trung trở lại công việc đang làm, nó đã nhắc nhở nô về sự phục tùng
trong lúc ăn cơm trưa, nô lệ đã nghe thấy đồng nghiệp xì xào, và cảm thấy một mong muốn mạnh mẽ là bỏ cuộc, tháo chiếc dây đen, hoặc phản ứng gay gắt. Nô đã phải sử dụng toàn bộ ý chí để giữ bản thân tại chỗ. Nô đã thành công trong việc quay lại báo cáo. Nô viết điều này chi tiết để Cậu Chủ nhận thấy mức độ kháng cự của nô lệ, nó dường như rất khó khăn. Nô lệ cần sự xác nhận từ Cậu Chủ rằng việc chống lại cám dỗ này là đúng. Nô lệ có một cuộc họp vào buổi chiều, khi một ý tưởng của em đã bị bị sếp gạch bỏ. Nô lệ đã tự trách mình “thật kém cỏi, không đủ năng lực”. Em đã ngồi yên, nhìn vào chiếc dây, và tự hỏi: Nếu Cậu Chủ ở đây, Người sẽ nói gì? Nô lệ nhận ra sự cần thiết của một khuôn khổ bên ngoài để kỷ luật suy nghĩ này. Nô lệ mong Cậu Chủ đặt ra hình phạt cụ thể cho khuyết điểm này nô lệ. Việc giữ thẳng lưng và đi trên đôi giày cao gót đã tạo ra sự mệt mỏi về thể chất, nhưng đó là một sự mệt mỏi có ý nghĩa. Nó giúp Nô lệ tập trung hơn. Nô lệ đã chiến đấu với phiên bản Ngọc của trước kia cả ngày.
Nô xin lỗi nếu báo cáo này quá dài dòng, nhưng Nô muốn Cậu Chủ thấy rõ từng chút nỗ lực và đấu tranh tâm lý này để chứng minh sự trung thực tuyệt đối và mong muốn được chấp nhận sự hướng dẫn sâu hơn.
Nô đã hoàn thành báo cáo. Nô xin vâng lời Cậu Chủ.
Ngọc kết thúc báo cáo, ngón tay dừng lại trên bàn phím. Cô nhắm mắt lại, nhớ về hình ảnh Cậu Chủ, về quyền lực và sự kiểm soát mà Người mang lại. Cô tự hỏi liệu Người có tự hào về những gì cô đã làm hôm nay không. Sự kỷ luật tự nguyện không phải là sự dễ dàng; đó là sự khó khăn được chấp nhận, là sự đau đớn được biến thành sức mạnh.
Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, trước khi nhấn nút gửi báo cáo. Trong khoảnh khắc đó, Ngọc nhận ra rằng sự giải thoát thực sự không phải là thoát khỏi xiềng xích, mà là tìm thấy sức mạnh trong việc tự nguyện mang chúng. Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn ra thành phố về đêm, nơi ánh đèn lung linh như những vì sao nhỏ.
Nhưng tâm trí cô không hoàn toàn bình yên. Cô nhớ lại những lời xì xào, những ánh nhìn tò mò, và cả sự cám dỗ của việc buông xuôi. Cô biết rằng ngày mai, và những ngày tiếp theo, sẽ còn nhiều thử thách hơn. Nhưng cô cũng biết rằng mỗi lần chiến thắng, mỗi lần tuân theo quy tắc, cô sẽ tiến gần hơn đến sự tự do thực sự.
Ngọc quay lại bàn làm việc, mở một tài liệu mới. Cô bắt đầu viết, không phải báo cáo, mà là một bức thư gửi cho chính mình. “Hôm nay, mày đã làm tốt. Nhưng ngày mai, mày phải làm tốt hơn. Kỷ luật là sự giải thoát, và mày đã chọn con đường này. Đừng bao giờ quên điều đó.”
Cô lưu lại bức thư, đóng laptop, và đi vào phòng ngủ. Trước khi đi ngủ, cô nhìn vào chiếc dây buộc tóc đen trên cổ tay, mỉm cười. Đây không chỉ là một phụ kiện; đây là một lời nhắc nhở, một cam kết. Và cô biết rằng, dù ngày mai có khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ tiếp tục bước đi, tiếp tục phục tùng, vì đó là con đường dẫn đến sự tự do của cô.
Ngọc nằm xuống giường, nhắm mắt lại, và để cho giấc ngủ đến. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang đứng trước Cậu Chủ, người mỉm cười và gật đầu. Cô biết rằng mình đang trên đúng con đường, và điều đó mang lại cho cô một sự bình yên sâu sắc.
Sáng hôm sau, lúc 6 giờ sáng, Ngọc lại thức dậy, sẵn sàng cho một ngày mới, một thử thách mới. Cô biết rằng con đường phía trước còn dài, nhưng cô cũng biết rằng mình không đơn độc. Cậu Chủ luôn ở đó, và sự kỷ luật mà cô tự nguyện chấp nhận sẽ dẫn dắt cô đến với sự giải thoát thực sự.
