Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Night pleasure

Chương 22



Anh thầm nguyền rủa vận mệnh đen đủi của bản thân.

Trong suốt ngần ấy năm làm Kẻ Săn Đêm, chưa bao giờ anh lại phải đối mặt vớitình huống không rõ ràng như thế này.

Anh không thích cảm giác này chút nào. Nhất là khi cuộc sống của Amanda đangbị đe dọa, cách duy nhất là tìm ra con quỷ xấu xa đó và tiêu diệt hắn.

Anh quay trở về nhà mệt mỏi rã rời. Mọi thứ đều tối tăm và tĩnh mịch quá.Amanda đang ở trên lầu. Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, đó là mộtmối dây liên lạc vô hình, nó khiến anh cảm thấy thư thái.

Đó là một cảm giác của vô thức… Chỉ là biết cô đang ở đó…

Hạnh phúc dâng lên trong lòng.

Nhưng anh không định đi tìm cô. Có nhiều thứ đang nhào lộn trong đầu. Anh cầnphải sắp xếp lại mọi chuyện. Phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Anh bước vào phòng giải trí, cầm găng tay và quả bóng chày, ném mạnh vào rổ.Tập trung vào việc ném bóng có thể giải tỏa phần nào những suy nghĩ rối rắmtrong lòng. Cứ để mặc tâm trí đi lang thang vô định là cách hay nhất để xoadịu nỗi đau trong quá khứ vẫn còn mãi luẩn quất trong anh.

Tại sao vợ anh lại không yêu anh ?

Kể từ ngày bị Theone lừa dối, đối với tất cả mọi người bên cạnh, anh đều tỏthái độ nghi ngờ. Anh đã trao cho ả tất cả mọi thứ, nhưng vậy vẫn còn chưa đủ.Nếu không thể có được tình yêu của vợ mình, liệu anh còn có thể chiếm đượctình yêu của ai khác nữa. Anh hiểu điều đó rất rõ ràng.

Hằng bao thế kỷ trôi qua, Kyrian không ngừng tự thuyết phục bản thân rằngchuyện đó không quan trọng. Anh không cần ai cả. Cho đến khi anh gặp Amanda.Cô đã chạm vào lớp bảo vệ của anh, anh cảm thấy bản thân như hoàn tòa bị phơibày trước cô.

Chỉ có cô mới có thể tiến sâu vào bên trong anh, mở cửa con tim rỉ máu. Anhmuốn có cô. Cả tâm trí. Cả cơ thể. Và cả linh hồn. Anh muốn trọn vẹn con ngườicô.

Có cái gì đó đang chuyển động phía bên trái anh.

Anh quay đầu và nhìn thấy Amanda đang bước vào, trên người chỉ mặc bộ áo lenđơn giản. Thật không thể tin được là điều đó lại khiến anh cảm thấy cô thậtgợi cảm. Hai bím tóc xỏa xuống bên mặt. Bộ quần áo đó khiến cô trông cô thậtngây thơ và thánh thiện như trẻ nhỏ. Nhưng nó cũng chẳng có chút nữ tính nàocả.

Vậy mà bản chất đàn ông trong anh lại bị cô làm thức tỉnh, trở về với nguyênthủy và sơ khai.

“Anh về nhà được bao lâu rồi ?” cô hỏi.

Kyrian chưa kịp trả lời thì cô đã lao đến, hôn lên má anh. Một cảm giác kỳ lạchạy dọc khắp cơ thể anh. Hành động đó chính là tình cảm chân thật nhất.

“Em làm gì trên đó thế ?” anh hỏi. “Đã bốn giờ sáng rồi.”

“Em không ngủ được.”

Cô buông anh ra, bước về phía cuối phòng. Khi cô quay trở lại,anh thấy cô đangcầm găng tay của Nick. Như một cầu thủ chuyên nghiệp, cô đeo găng làm động tácbắt bóng.

Anh dịu dàng ném bóng qua.

Cô nhanh chóng bắt được và ném trả ngay lập tức. Tay anh tê rần và như cháylên bên dưới lớp găng. “Ow !” anh cười thầm, bàn tay vẫn tê rần. Cô ném tốthơn Nick nhiều. “Ấn tượng đấy.”

Cô nháy mắt. “Em gần như là đứa con trai duy nhất của ba đó. Ông đã dạy emchơi bóng.”

Kyrian ném trả bóng cho cô. “Nếu vậy thì ông đã dạy em rất tốt đó.”

Cô cười tươi tắn. Hai người cứ thế im lặng chuyền bóng qua lại. Lạy chúa, anhkhông sao ngờ rằng sẽ có lúc tìm được một người phụ nữ chịu cùng anh làm nhữngchuyện thế này vào những lúc như thế này. Ngay cả Nick cũng không ngừng làubàu than vãn, nhưng Amanda dường như rất vui vẻ hòa nhập với anh.

“Thế nào rồi ?” cô hỏi. “Anh có tìm được gã không ?”

“Không,” anh thở dài. “Không dấu vết nào hết.”

“Rồi sẽ tìm được thôi.”

Anh hơi bối rối khi nghe thấy sự tự tin trong giọng nói của cô. “Em không nghingờ chút nào sao ?”

“Không. Em biết anh sẽ không để gã làm hại chúng ta.”

“Anh đã không thể giúp Rosa.”

“Em xin lỗi,” cô nói, chụp quả bón rồi ném trả lại. “Có lẽ rất khó để anh chấpnhận chuyện đó, nhưng đó đâu phải lỗi của anh. Anh đã làm mọi thứ có thể đểbảo vệ bác ấy.”

Kyrian nghiến răng. “Chuyện này còn khiến anh đau khổ hơn là anh nghĩ. Thậtkhông tin được gã có thể kiểm soát được bác ấy.”

Cô nhìn anh thông cảm, mỉm cười ấm áp. “Em nghĩ điều đó có thể giải thích đượctại sao gã có thể đốt nhà của bọn em.”

Anh gật đầu. “Có thể gã đã lợi dụng Allison. Anh thấy cô ấy nằm gục trongphòng, hệt như Rosa. Có lẽ tâm trí con người không thể chịu nổi sự căng thẳngđó.”

“Có thể chuyện này sẽ khiến anh thấy khá hơn một chút, Tabitha nói Allison đãhồi phục và sẽ sớm về nhà, Rosa cũng sẽ thế, bà ấy sẽ sớm bình phục mà khôngcó chút di chứng nào.”

“Tốt quá.” Kyrian quan sát cô cùng chơi bóng với mình. Càng chơi, anh cảm thấymình càng lún sâu hơn. Anh biết anh đã yêu cô mất rồi và giờ thì không thể làmgì để cưỡng lại điều đó.

Thật ra, càng chơi, anh lại càng muốn có cô. Anh nhìn chiếc áo sơ mi bó sátkhi cô quay người ném bóng. Anh thích cái cách cô hất mấy lọn tóc lòa xòa trênmặt. Cả đôi môi hé mở và hơi thở dồn dập.

Và anh nhận ra bản thân đang thử ném bóng thật cao rồi thích thú nhìn cô rướnngười bắt lấy. Mỗi khi cô làm thế, chiếc áo sơ mi len lại nhếch lên, lộ ravùng bụng trắng mịn mời gọi ánh mắt thèm muốn điên cuồng. Và mỗi khi đuổi theoquả bóng, bầu ngực cô rung rung, lắc lư trong khi chiếc hông thon thả như đangtrôi bềnh bồng. Nhưng cảnh tượng tuyệt mỹ nhất chính là khi cô uốn gập thânhình cân đối để đón bóng. Một vòng ba tuyệt hảo…

Không thể chịu nổi thêm chút nào nữa, anh vứt chiếc găng xuống sàn.

Amanda đứng im như hóa đá nhìn Kyrian sải từng bước dài tiến về phía mình. Côvẫn còn chưa kịp nhận ra anh định làm gì thì đã phát hiện ra bản thân nằm gọntrong vòng tay anh, đôi môi bị môi anh ngấu nghiến.

Cơ bắp rắn rỏi, cuồn cuộn thít chặt lấy quanh người, nhấc bổng cô lên. Vócngười dong dỏng cao nên từ trước đến giờ chưa từng có người đàn ông nào có thểbế cô lên, ấy vậy mà Kyrian lại nhẹ nhàng làm cái công việc tưởng chừng khôngthể đó, tim cô đập rộn ràng trong lòng ngực. Cô thích cái cảm giác đó. Cô cảmthấy mình đúng là một nữ nhân chân chính. Và bé bỏng.

Cô uốn chân ôm trọn eo anh trong khi chiếc lưỡi anh không ngừng trêu đùa trongmiệng cô. Cô cảm nhận được cái thiên đường rắn rỏi đang căng lên giữa hai đùimình … Một người đàn ông hoàn hảo.

Anh gầm gừ, xoắn chặt đôi môi cô trong khi tay luồn xuống áp chặt phần bêndưới cơ thể.

Môi anh rời khỏi môi cô, tiến dần xuống cổ rồi vướng vít nơi cằm. Cơ thể cônhư mềm nhũn cảm nhận hơi nóng từ anh tỏa ra trên da thịt. Đây đúng là cảmgiác mà cô mong đợi suốt cả ngày hôm nay. Cảm nhận vòng tay anh ôm chặt lấymình. Cảm nhận anh đang nằm gọn trong vòng tay mình, cảm nhận được tất cả tìnhyêu dành tặng cho anh.

Cô hồi hợp, mong đợi cảm giác anh một lần nữa lấp đầy trong cô.

Cả cơ thể anh rung lên. Anh vẫn còn nhớ cảm giác đưa bản thân vào sâu tận bêntrong cô. Nhớ gương mặt cô đắm chìm trong vòng tay mình.

Anh như muốn cháy bùng lên cùng với cô nhưng anh không dám. Không phải lúcnày. Giờ là lúc anh cần có sức mạnh để chống lại Desiderius.

Nhưng cơ thể anh không chút nghe lời. Tất cả những gì anh muốn là chạm vào cô,cảm nhận làn da cô.

Lý trí chưa kịp lên tiếng thì anh đã nhận ra bản thân đang quỳ trên sàn, còncô thì dịu dàng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.

Amanda hút lấy toàn bộ đam mê cuồng dại trên gương mặt anh. Bàn tay anh thoănthoắt cởi phăng quần áo trên người cô trước khi cô kịp nhận ra những ngón tayvân vê trên da thịt. Đối diện với cơ thể khỏa thân trần trụi lại là một chuyệnkhác.

Động tác anh chậm dần.

Vẫn ăn vận đàng hoàng, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt lên cái cơ thể đang phơibày một cách trọng vẹn dưới ánh trăng, bàn tay không ngừng chu du khám phákhuôn ngực đầy đặn, nắn bóp, đùa giỡn với đầu vú đã cương cứng. “Em là ngườiphụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp,” giọng nói anh vang lên trầm trầm.

Amanda biết còn nhiều hơn thế. Cô đã được nhìn thấy vẻ đẹp của vợ anh, nhưngcảm nhận đó của anh với cô lại khiến cô rùng mình. Anh rõ ràng chính là ngườiđàn ông điển trai nhất mà cô từng gặp.

Khi anh cúi người, nồng nàn hôn cô, cô đưa tay lần mở từng chiếc cúc áo trênngười anh.

Kyrian nắm chặt bàn tay không yên phận của cô, lắc đầu ra hiệu không được. Nếuanh để điều đó xảy ra, chỉ cần chạm vào làn da mềm mại đó, anh biết anh sẽkhông cách nào kiềm nén được nữa.

Thay vào đó, anh hôn lên đôi tay cô, rồi hôn lên cổ, rồi chuyển dần xuốngngực. Anh nhấm nháp cơ thể cô bằng môi, bằng lưỡi và bằng cả những chiếc răngnanh bén nhọn.

Tận hưởng cơ thể tuyệt mỹ đó khiến anh cảm thấy như năng lực đang tăng lênnhanh chóng. Càng lúc càng nóng, và càng lúc càng tuyệt vọng, miệng anh lướtnhẹ xuống vùng ngực diễm lệ, rồi chuyển dần xuống vùng bụng thon thả, rồixuống đến phần đùi. Anh nghe tiếng cô thở hổn hển trong hoan lạc khi cô mởrộng chân chào đón.

Ham muốn có được cô mãnh liệt dâng lên trong anh. Đó là bản năng nguyên thủyvà hoàn toàn chi phối tất cả mọi cảm giác khác. Tất cả những gì anh có thểnghĩ đến chỉ toàn là Amanda.

Anh có thể nghe tiếng đập của mạch máu dội lên bên tai.

Bằng tất cả nỗ lực bản thân, anh nhắm chặt mắt, ngấu nghiến tận hưởng cơ thểngọt ngào mà anh luôn thèm khát.

Amanda rên lên khi cô cảm nhận đầu lưỡi của anh đang tiến sâu vào bên trongmình. Cô luồn tay vào tóc anh, nâng người lên cao phối hợp cùng anh. Anh đangtrở về với con người nguyên thủy đầy hoang dã của mình. Hành động của anh đầybạo ngược và chiếm hữu, nó khiến cô rên lên cảm nhận những rung động bên trongcơ thể khi đầu lưỡi không ngừng khuấy trộn. Anh đang làm tình với cô bằngmiệng.

Anh vẫn gay gắt tiến sâu vào, và cô thực sự đã lên tới đỉnh. Cơ thể như muốnnổ tung, cô chỉ muốn hét toáng lên, cả cơ thể vặn vẹo hưởng thụ khoái lạc mớimẻ cô chưa từng cảm thấy.

Anh vẫn không buông tha cô. Cứ vần vũ trên cơ thể đó hết lần này đến lần khác.Miệng anh, lưỡi anh không ngừng khuấy đảo, xoắn xít quấn lấy ngon ngọt dụ dỗcho đến khi cô lại một lần nữa bị nhấn chìm trong làn sóng của khoái lạc. Đầucô quay mòng mòng, từng tế bào não gần như đều bị buộc chặt vào bên trong cơthể đó.

Kyrian bỗng đẩy cô sang một bên, đứng bật dậy như thể cơ thể cô là một conmãnh thú. Mắt anh càng trở nên đen hơn khi anh rời khỏi cơ thể cô, đôi mắtthèm khát dán chặt vào chiếc cổ xinh xắn.

“Kyrian ?”

Đầu óc anh vẫn còn mơ màng, anh hầu như không nghe thấy cô đang gọi. Mũi anhvẫn vương vất mùi hương của cô. Cả cơ thể cô áp sát vào anh khiến anh cảm thấyvừa hồi hộp lại cũng vừa đau đớn.

Hãy tiến đến đi. Hưởng thụ cô. Tận hưởng đi.

Biến cô trở thành người phụ nữ của mày…

Anh nghiến răng nhìn tĩnh mạch nơi cổ cô phập phồng. Chỉ một cái thôi…

Một cái thôi.

Nhưng làm vậy là trái với ước nguyện của cô.

“Có chuyện gì sao ?” cô hỏi

Anh nhún vai không dám thừa nhận là anh muốn cô. Lửa tình hừng hực. Gần nhưkhông thể tự mình kiểm soát.

Mùi hương của cô như bủa vây khắp cơ thể. Tất cả chuyện anh có thể nghĩ đếnđều chỉ có mình cô.

Chính vì thế tình cảnh của anh lại càng thêm nguy hiểm. Một nguy hiểm chếtngười.

Gầm gừ, anh cố đem hết toàn bộ ý chí buộc bản thân phải tránh xa cô ra. “Chạyđi, Amanda,” anh rống lên.

Amanda không hề do dự. Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với anh. Cô vội ôm hếtquần áo, chạy ào về phòng.

Kyrian nghe thấy tiếng bước chân cô dồn dập càng lúc càng xa, anh gục ngườitrên nền đất lạnh. Anh dùng tay ôm chặt cái bộ phân cương cứng đang muốn bùngcháy trong cơ thể, nhấn mình trong cơn đau quằn quại.

Chưa bao giờ anh lại có cảm giác này. Thần Dớt thương xót, chỉ chút nữa thôi,anh đã cấm phập răng vào cổ cô rồi.

Anh nhắm mắt, lắc đầu cố chống lại con dã thú đang gầm rú bên trong cơ thể.Con thú đó điều khiển anh chiếm lấy cô, không cần biết hậu quả sẽ thế nào.

Amanda vẫn còn run rẩy cho đến khi về tới phòng. Cô sẽ không thể quên đượcgương mặt hoang dại của Kyrian khi anh kêu cô chạy đi.

Trước đây, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ anh, nhưng ngay chính giờ phút đó, côđã thực sự nhìn thấy Kẻ Săn Đêm bên trong anh trỗi dậy và cô biết, chứng kiếncảnh đó cũng sẽ khiến bọn Daimon sợ chết khiếp.

Cố hít thở thật sâu, tự giữ bình tĩnh, tất cả những gì cô muốn chỉ là một mốiquan hệ bình thường. Nhưng hình như yêu cầu bình thường với một con ma cà rồnglà một yêu cầu quá đáng.

Tim cô đập rộn lên, cô dừng lại, nhìn mình trong gương. Môi cô sưng phồng vìnụ hôn của anh, cổ hơi ửng đỏ lưu lại dấu vết của những sợi râu thô cứng.

“Amanda ?”

Cô khựng lại lắng nghe tiếng Kyrian vọng ra từ bên kia cửa. “Vâng ?” cô do dựlên tiếng.

Anh huých nhẹ mở cửa nhưng không bước vào trong. “Anh có làm em sợ không ?”

“Muốn em nói thật không ?”

Anh gật đầu.

“Có.”

Anh nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt. “Anh xin lỗi.”

Cô biết anh thật tâm nói lời đó. Cô có thể nhìn thấy sự ăn năn trong mắt anh.

“Sao em không bảo anh để em?” Kyrian hỏi, giọng nói trầm trầm phá tan khôngkhí tĩnh lặng của căn phòng.

Câu hỏi đó khiến cô căng thẳng. “Anh muốn em đi sao ?”

Anh im lặng thật lâu đến nỗi cô tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi đó.“Không, anh không muốn.”

Chỉ ba từ nhưng chứa đựng biết bao tâm sự và tình cảm, cô choáng váng nhận ra,đó cũng chính là lời tỏ tình của anh.

Cô đứng im nhìn chằm chằm vào anh trong khi anh bước lui về sau một bước. Cônhận ra anh vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được bản thân. Nhưng dù là vậy, côvẫn muốn anh.

“Vậy thì em sẽ không đi đâu hết cho đến khi nào anh đuổi em đi thì thôi.”

Kyrian đứng im bất động lắng nghe những lời đó. Anh biết chắc rằng chỉ khi nàotrái đất không còn tồn tại nữa thì Amanda mới không còn được chào đón ở nơinày. Và tiếp theo đó, anh cũng nhận ra một điều, nếu quả có một ngày trái đấtkhông còn tồn tại nữa thì anh cũng vẫn còn sống, nhưng còn Amanda thì…

Anh nhăn mặt nghĩ đến ý nghĩa của sự bất tử và đau đớn nhận ra cả hai sẽ khôngthể có được kết cuộc hạnh phúc mãi mãi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...