Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Những người mẹ

Chương 73



Ngoài trời mưa vẫn đổ như trút nước , trên chiếc giường cũ kĩ ọp ẹp , ko có chăn êm nệm ấm, chỉ có hai trái tim đang đập lên những nhịp thổn thức yêu thương, áp đầu vào ngực Vũ , hơi ấm tỏa ra từ ***g ngực con trai làm Kiều cảm thấy có gì ấm áp hơn…h thì nàng hiểu , hạnh phúc trên đời này thật giản đơn, tất cả những gì nàng kiếm tìm bấy lâu nay chợt như những ảo ảnh , rực rỡ nhưng vô thực…

Ngước lên nhìn đứa con yêu của mình , Nàng thấy đôi mắt Vũ đã khép ,tự dưng kiều lại cảm thấy giận Vũ vì sự vô tình của con , đã lâu lắm hai mẹ con mới có cơ hội được ôm ấp nhau thoải mái như vậy mà Vũ lại chỉ biết lo ngủ…nhưng Kiều đã lầm, tuy nhắm mắt , nhưng đầu chàng vẫn đầy những nỗi bận tâm, trái với sự lạc quan của kiều , Vũ đang lo sợ rồi ngày mai sẽ ra sao khi ông quang biết hai mẹ con ở đây , rồi chị lan sẽ nghĩ gì ,hoặc nếu ông quang ko phát hiện ra thì chẳng lẽ hai người lại ở lại đây mãi mãi…ko thể được…

Chợt Kiều nghe thấy tiếng thở dài của con trai mình…Ngước lên nhìn Vũ , nàng thì thầm

_ sao…có gì nói mẹ nghe đi…cứ giữ trong lòng làm gì…

_ko…có gì đâu chứ…

_ có phải con đang lo cho chị Lan ko ?

Ko trả lời ,Vũ im lặng, cậu sợ nói ra sẽ làm Kiều buồn nhưng sự thật là nỗi lo dành cho Kiều còn lớn hơn vì dù sao Lan cũng được Quang cưng chiều , còn Kiều thì…

_ Đừng buồn mà , rồi ít hôm nữa mình quay lại tp , chịu ko ?

_ nhưng mà…sẽ ở đâu hả mẹ…chẵng lẽ quay về

_ thì đành vậy , dù sao đó cũng là bố con mà, chắc bố ko giận Vũ đâu mà lo

_ ko phải con lo cho con, mà con lo cho mẹ … bây h nếu về thì chắc gì ổng tha thứ cho mẹ ,mà nếu có chấp nhận thì vài hôm sau ổng lại đuổi đi thì biết làm sao ….

_ cái đó…thật ra mẹ cũng đã nghĩ rồi…

_ mẹ tính làm sao ?

_ con nhớ ngôi nhà ngày xưa mình ở ko , lúc mà chưa chuyển qua biệt thự mới đấy..

_ nhớ chứ …

_mẹ tính sẽ sang đó ở tạm…mà chắc là ở luôn …bây h nhà đó bỏ hoang chứ có làm gì đâu , chắc ba con sẽ cho mẹ ở đó thôi

_ trời…chỗ đó cũ nát gần hết …rồi lấy gì mà sống

_ thì..chắc mẹ kiếm việc đi làm…

_ trời…

Ôm kiều vào lòng , Vũ nghẹn ngào hôn lên má kiều , những lời của Kiều khiến vũ đau lòng đến chừng nào , càng thương Kiều Vũ càng cảm thấy căm giận Quang , ko hiểu Quang Nghĩ gì khi ép một người phụ nữ đã mang nặng đẻ đau 3 đứa con của ông đến đường cùng như thế này , cố kiềm nén ko khóc , vũ nhìn Kiều mỉm cười , cầm bàn tay trắng muốt của mẹ lên, Vũ cắn một cái rồi nói

_ tay yếu vầy mà làm được gì mà đòi đi làm

_ ha…khinh thường người ta quá há…con ko biết trước kia mẹ học đại học đàng hoàng nha

_ thiệt ko …đâu bắng đâu đưa ra đây mới tin…

_ có …tốt nghiệp đâu mà bằng…mới học đươc 2 năm…đã đi cưới chồng rồi… – Kiều phụng phịu…

_hihi..thế mà cũng đòi…bây h đi giữ trẻ cũng cần có bằng đại học đấy nhé

_ trời…vậy h phải làm sao …

_haha…ko biết…mẹ tự nghĩ đi , đâu phải chuyện của con đâu mà con lo …

_ ngứa gan thiệt…ngủ . – Bị Vũ chọc quê , Kiều quay đi giận dỗi, nàng cảm thấy thật thất vọng khi Vũ nói những lời như vậy , nhưng ko để mẹ buồn lâu, vòng tay qua eo kiều, Vũ kéo mẹ vào lòng,vén mái tóc mượt mà của nàng sang một bên , vũ cắn khẽ tai nàng một cái rồi nói

_ hehe…con giỡn mà , mẹ đi đâu thì con theo đó …ko để mẹ bơ vơ đâu mà lo …

Ngước lên nhìn Vũ , kiều tỏ ra còn “nghi ngờ “

_ thiệt ko…nhưng mà…mẹ làm sao có tiền lo cho con được…

_ai cần tiền của mẹ …con tự kiếm cũng được mà…à ko , mẹ con mình phải cùng kiếm chứ , chẳng lẽ bắt mình con làm…_ uhm…hihi…xạo quá …chừng đó sống với tui thấy khổ cũng ráng chịu nghe chưa…cấm bỏ tui đi nghe chưa !

_biết rồi mà…

Những lời lạc quan của Vũ dù ko thể làm tương lai trước mặt của hai mẹ con tươi sáng hơn nhưng ít ra nó cũng làm những niềm hy vọng nảy nở trong kiều…

_vũ à…thật ra …thì mẹ ko giận Vũ chút nào hết…

_ thiệt ko …h con bỏ mặc mẹ thì mẹ cũng ko giận à

_ uhm…lúc bị ba con đuổi ra khoi nhà….mẹ buồn lắm cũng định gói gém đồ đạc rồi về quê ở luôn ko bao h quay lại nữa ,dù sao thì bố con nói cũng đúng…có mẹ ở đó chỉ làm cản trở thêm tương lai của mấy đưa thôi …

_trời..ông ba nói vậy hả , ổng nghĩ sao vậy , mặc kệ đi ,mẹ đừng bận tâm , mẹ con thì phải ở bên nhau chứ , làm sao mà mỗi người một nơi mà có hạnh phúc được – vũ vội xua đi những ý nghĩ đó trong đầu kiều _ mẹ biết , chính cái lúc mà con từ đâu xuất hiện bên cạnh mẹ để bảo vệ cho mẹ …mẹ biết là mẹ ko thể sống thiếu con được nữa vũ à…lúc đó mẹ tự hứa với lòng mình sau này con có đối xử với mẹ như thế nào hay con có làm gì với mẹ đi nữa thì mẹ cũng chấp nhận ko oán giận con thêm lần nào nữa, thế nên mẹ muốn quay lại thành phố để được ở bên cạnh con dù ko cùng một mái nhà…

_ thôi…mẹ ko phải nói nữa..con hiểu hết mà… – cuồi cùng thì những dòng nước mắt của Vũ cũng phải lăn dài trên má…ôm xiết kiều vào lòng , vũ ko biết nói thêm được gì trước những ý nghĩ cao cả của mẹ

Đưa tay lên gạc nước mắt cho con , Kiều mỉm cười rồi hôn lên mặt Vũ những nụ hôn thật nhẹ nhàng ngọt ngào..

Ko ai nói thêm lời nào nữa vì hai trái tim h đã cùng chung nhịp đập …chỉ cần nhìn vào mắt nhau , họ cũng hiểu thấu tận trong những suy nghĩ của nhau…_ mẹ…hứa rồi đó nhen …sau này con làm gì thì mẹ cũng đừng trách con nhen…

_ thì ngươi ta đã nói vậy rồi mà…nhưng mà..mẹ biết vũ ko làm gì làm mẹ buồn…phải ko ?

_ haha …ko biết được…để con suy nghĩ đã…nhưng mà..trước mắt là hun thêm 10 cái liền đi…nhanh lên !

_trời..lợi dụng ko hà…

_ sao…mới nói là làm gì cũng chịu mà …h muốn nuốt lời hả…

_ nhưng mà…đàn ông phải chủ động chứ…

_nhắm mắt lại…

Mỉm cười thẹn thùng…kiều đưa đôi mấy đang đỏ hây hây vì ngượng ra , bên dưới tay nàng run run nắm chặc vạc áo vũ …ko ngờ mệnh lệnh đầu tiên mà Vũ bắt nàng làm lại…làm nàng hồi hộp đến vậy …đưa tay kéo đùi kiều lên đặt lên đùi mình , Vũ làm kiều thêm bối rối , khẽ mở mắt ra lườm con một cái , áp mặt lại gần vũ , kiều vẫn đang chờ đợi những nụ hôn ngọt ngào từ đứa con trai yêu dấu….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...