Những người mẹ
Chiều về , những tia nắng ấm áp khẽ len lõi qua những tầng mây lạnh phủ xuống những góc vườn xanh biếc dây bầu dây mướp , xa xa tiếng loa phóng thanh vọng về rồi chợt mất hút , đó là thứ âm thanh cuối cùng trong ngày mà người ta có thể nghe thấy ở vùng quê hẻo lánh này .
Ngồi chờ Kiều về , trong lòng vũ ko khỏi bồn chồn lo lắng , cậu như một đứa trẻ chờ mẹ đi chợ về để đòi quà đòi bánh , cứ chốc chốc chàng lại ra ngoài ngõ đi đi lại lại qua những thửa ruộng giả vờ nhòm ngó xung quanh nhưng thật ra mắt chàng vẫn hướng về đằng xa nơi con đường lớn để chờ kiều xuất hiện , đã gần nữa ngày kể từ khi Tiến chở Kiều đi “công chuyện “ công chuyện ở đây ko gì khác ngoài mua sắm đồ cho ông bà ngoại , rồi đi thăm họ hàng xa gần …biết là vậy nhưng vũ vẫn cứ bồn chồn ko yên , từ lúc trưa trong mâm cơm , cậu đã thấy có gì đó thật bất thường giữa hai người…”chỉ sợ..mẹ lại sa vào con đường cũ…” – Vũ nhủ thầm, rồi cậu …nhưng ko phải chỉ có mình vũ là đang trong tâm trạng bối bời…bên trong nhà , Vân cũng đang đứng ngồi ko yên …”ko biết đi cái vụ gì mà h vẫn chưa thấy về nhỉ …”
_ Vũ ơi ra bê đồ giúp mẹ cái …- Cái giọng trong trẻo của Kiều cất lên làm vũ mừng như mở cờ , chạy vội ra ngoài sân , chàng lườm mẹ một cái rồi kéo nàng ra góc sân
_ đi đâu mà cả buổi chiều thế hả !
_ trời…đi công chuyện mà..phải đi thăm này nọ rồi đi mua đồ cho ông bà nữa chứ
_ thôi. Ko phải giải thích …về là tốt rồi , cứ tưởng gặp chuyện gì
_ hihi…có phải sợ má gặp chuyện như hôm qua ko, có chú tiến của con rồi mà
_chú nào của con , ai quen biết gì …
_trời…nói hay quá há,con lại bê giúp đồ vào đi …
Từ ngoài sân cậu đã thấy Tiến khệ nệ bưng vào trong chiếc TV , cậu vội chạy lại phụ một tay , Kiều cũng khiêng vào trong một đống thứ lặt vặt khác …
Dưới bàn tay dọn dẹp của của Kiều Vũ và Tiến , căn nhà cũ kĩ bừa bộn đã chẳng mấy chốc trở nên gọn gàng sạch sẽ , cộng thêm những đồ đạc kiều vừa sắm, h đây trông nó khá tiện nghi với cặp vợ chống già , ông tám thì liên tục suýt xoa những thứ đồ mà con mua còn vợ thì cứ trách móc kiều bày vẽ tốn kém , vì 30 năm nay có cần dt hay tv gì đâu mà ông bà vẫn sống tốt…ai cũng niềm nở vui vẻ …chỉ có một mình vân là ngồi thu lu trong góc phòng buồn thiu…nàng cảm thấy như ko còn được quan tâm đến dù cho còn đang “bị đau “ …cả ngày nay ông bà tám mở miệng ra là kiều rồi vũ chứ có ai thèm để ý gì đến người con gái lặn lội đêm hôm giông tố đến thăm bố mẹ mình đâu …còn gã chồng vô tình kia nữa cả ngày nay cứ bám riết lấy kiều ko rời…đúng là tình cũ ko rủ cũng tới…
Sau bữa cơm , cả nhà lại quây quần bên chén trà ngồi cùng trò chuyện , ngồi sau lưng xoa vai cho ông bà , nhưng vũ lại đóng thế liên tục cho kiều , chàng phải giúp mẹ bày biện ko biết bao nhiêu lý do để lý giải cho cuộc sống của kiều những năm qua , nào là bận phụ ba kinh doanh rồi bận lo cho 3 đứa con ko có thời gian rảnh …kiều chỉ còn biết vâng vâng dạ dạ , trong lòng nàng thầm cảm ơn Vũ ko biết nhường nào…ngồi bên cạnh Kiều , Tiến vẫn trầm ngâm nhấp từng ngụm trà…chàng ko biết trên đó kiều sống như thế nào nhưng cứ nghĩ đến cảnh lúc chiều khi tiến chở nàng tới tiệm vàng , kiều phải tháo chiếc vòng trên cổ và chiếc đồng hồ đeo tay thụy sỹ để bán lấy tiền…tự dưng tiến lại thấy có điều gì đó thật uẩn khuất..
Mặc dù còn tỏ ra quyến luyến ko muốn rới xa “chị kiều “ nhưng trước thái độ khó chịu hạch sách của vân , Tiến đành phải xin phép ông bà ra về , tiễn Tiến ra ngõ , nét buồn chợt đến trên gương mặt kiều
_ thôi…tiến về đi…cảm ơn tiến chiều nay đã giúp tui nghen
_ cảm ơn gì…có gì mà phải cảm ơn…
_ Có điều này …chiều h tui cũng muốn nói …nhưng chắc để hôm khác vậy
_ có gì cứ nói đi , ngại gì , tần này tuổi rồi, có gì mà tiến chưa trải qua mà kiều còn sợ tiến bị shock nữa hả
_ hihi..sock gì…chỉ là…kiều muốn xin lỗi chuyện ngày xưa …cái cách mà Quang đối xử với tiến…
_thôi ! đã nói là đừng nhắc lại chuyện cũ nữa mà , chuyện đã qua rồi thì cho qua đi , tôi quên lâu rồi …kiều cũng đừng nghĩ nhiều nữa .thôi kiều đi vào đi , chăm sóc vân dùm tui nha …
_Mà…hai người đang giận nhau hay sao vậy !
_ Thôi để hôm khác nói , h muộn rồi, tiến về đây …
Không muốn làm Tiến khó xử them,nàng chào từ biệt rồi quay vào trong …
Đêm…bầu không khí chợt lạnh lẽo lạ thường, những cơn gió lại xào xạc quét qua khu vườn làm những bụi tre cứ phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt đến rợn người , bước ra sân , ôn g tám ngước lên nhìn bầu trời tối mịt ko một ánh trăng ánh sao rồi lắc đầu ngán ngẩm _ Đêm nay lại giông nữa rồi …mấy đưa đóng kín lại cửa nẻo hết đi , cài then hết lại cho kĩ càng
_ dạ , con b iết rồi …
Đúng như ông tám nghĩ , chỉ chốc lát , mưa lại trút xuống ầm ầm trên mái , ngoài vườn bà tám chăm chuồng bò xong cũng vội chạy vào trong phụ con cái dọn dẹp phòng ốc để nghỉ ngơi…ngồi trên tấm phản Vũ đoán đêm nay lại là một đêm mình phải ngủ ở một chỗ vừa cứng vừa lạnh như thế này vì nhà chỉ có 2 buồng , mà ông bà đã ngủ 1 buồng , 1 buồng thì dành cho Vân và Kiều , nhưng may cho chàng , bà ngoại quyết ko để cho đứa cháu đích tôn chịu khổ thêm .
_Mấy đứa làm sao làm cho thằng vũ vào buồn ngủ đi , cứ bắt nó ngủ ngoài phản hoài vậy ,tội nghiệp nó chứ ! – Bà Tám nói
_ ko sao đâu bà , con ngủ chỗ nào ko được – Vũ tỏ ra mạnh mẽ nhưng chợt mặt cậu tái xanh vì lời đề nghị của ông ngoại _ hay là tối nay bà ngủ với mấy đứa đi, để thằng vũ lên nhà thờ ngủ với tui !
_ ấy..ấy..ko cần đầu ông ơi …con ngủ đâu cũng được
_ hay là để nó ngủ với con đi , tại…nó quen ngủ có người đấm lưng gãi lưng rồi .với lại để cái vân ngủ một mình cho thoải mái. – từ phía sau , kiều đã nghe thấy tất cả, nhìn nét mặt méo mó của vũ , nàng biết con sợ nơi đó như thế nào .
_ Trời ! nghĩ sao vậy trời , sắp cưới vợ rồi mà còn bắt gãi lưng đấm lưng à , thiệt hay giỡn vậy chị hai ,thế đúng là con nhà giàu có khác !
Lời trêu chọc của Vân làm Vũ ngượng chín cả mặt ,cậu vội giải thích với dì
_ ko có , ý mẹ là …
_ hihi…nó còn nhỏ mà em…đi vào đây với mẹ .- Kéo Vũ vào trong phòng , nàng đẩy Vũ nằm xuống giường , kéo mẹ nằm xuống theo , chàng lườm kiều một cái :_ hay quá há…đấm lưng cho người ta lần nào chưa mà dám nói…
_ hihi…vậy h lên phòng thờ ngủ nha…
