Những người mẹ
_Vũ …dậy rồi hả con ? – từ bên ngoài , Kiều bước vào trên tay khệ nệ xách hai túi đồ ăn , trông thấy gương mặt thất thần của vũ ko khỏi khiến nàng ngạc nhiên
_ MA ! ..mẹ ơi…nhà có ma…- Nắm chặc tay Kiều , vũ run lên vì sợ
_cái gì…ma gì con…con nói gì mẹ ko hiểu ? Kiều ngơ ngác nhìn đứa con trai lớn xác của mình , lần đầu nàng thấy vũ hoảng sợ đến vậy .
_ trong chỗ bàn thờ…có người ngồi chải tóc…
_Bàn thờ hả..đâu đưa mẹ coi nào …
Vừa định đẩy cánh cửa bước vào trong thì một giọng nói cất lên
_ đi chợ về rồi hả chị hai !
Từ bên trong , “bóng ma “ tóc dài đi ra , ko ai khác đó chính là Vân , em gái của Kiều . Nhìn nét mặt thất kinh của Vũ và đôi mắt trố lên nhìn mình , Vân hỏi
_ sao thế vũ , mặt dì dính gì à, làm gì mà nhìn tui ko chớp mắt vậy ?
H thì Vũ biết là mình đã nhầm , quả đúng là gì hai thật , dù sao cảnh tượng kinh hãi lúc nãy cũng vẫn còn để lại những dư âm đáng sợ trong chàng…
_ đâu..có dính gì đâu…đâu…
Nhìn cái điệu bộ ngượng ngùng bối rối của con , Kiều ko thể nhịn được cười , một dịp hiếm có để chọc quê Vũ
_hihi…nó bảo vừa rồi thấy có một con…ứm..
Ko để mẹ nói hết câu , vũ vội đưa tay lên che miệng kiều rồi kéo nàng ra xa
_trời…nhầm…đừng có nói ra nha !
_hihi…
_hai mẹ con sao vậy , có gì nói em nghe với chứ….- Vân vẫn ngơ ngác ko hiểu chút gì …
Ngồi bên bếp lửa hồng bên cạnh mẹ trong buổi sương sớm , một cảm giác ấm áp lân lân cứ dâng lên trong lòng Vũ , đó là cái cảm giác của thời thơ ấu vốn đã tan biến đâu mất … nhớ một buổi sớm nào đó , cũng trong hơi sương rét mướt như buổi sớm hôm nay , cũng chính tại nơi này , 4 mẹ con cùng nhau ngồi quây quần bên mâm khoai lang mà bà mới luộc , những củ khoai nóng bỏng tay cứ được chuyền qua chuyền lại , thời gian khó nhưng hạnh phúc ấy đã qua đi , h thì chỉ còn có hai mẹ con nhưng vũ biết nếu như cùng nhau cố gắng thì quá khứ hạnh phúc sẽ lại quay về…
_chị hai , đưa em phụ một tay cho nhanh nhé !
Từ nhà trong , Vân vừa bước ra vừa đưa tay buộc mái tóc dài mềm mại của mình lại cho thật gọn gàng
_Trời..ko cần đâu , em vào nghỉ đi , còn yếu mà ra đây làm gì cho lạnh !
_ ko sao đâu mà , có bị gì đâu mà yếu !
Ngồi xuống cạnh chị , vừa cầm con dao lên Vân đã thấy một ánh mắt len lén nhìn nàng từ phía sau ,cười thầm trong bụng , nàng quay phắt lại
_ sao…làm gì mà cả sáng h cứ nhìn lén tui vậy , có gì thì nói đi chứ!
Vũ ngượng ngùng quay đi , cuối mặt xuống, cậu giả vờ đưa cây củi vào trong lò , ngồi bên cạnh , Kiều cười khúc khích…
_ ko có gì đâu Vân ơi…tại lâu rồi nó mới về quê , nên nó sợ đấy
_ trời…lớn rồi mà sợ gì , làm tui là ma ko bằng !
_hihihi…- kiều càng lúc càng cười lớn , còn vũ thì chỉ biết tức tối nhìn mẹ “ kiều đáng ghét , tối nay biết tay con “
_à…mà tại sao mấy năm nay chị ko về vậy , để ba mẹ nhớ qua trời , có chuyện gì thì cũng 1 năm về 1 lần chứ , cứ đi gì mà biệt tăm ..lần trước ba có lên trên đó mà cũng có gặp được chị đâu …
_à ..tại chị..chị….
Ngồi bên cạnh , nhìn nét mặt bối rối của mẹ mình , chỉ có Vũ là hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy ,vân cứ mãi tra khảo chị mà ko biết rằng tuy mang danh là vợ đại gia, nhà cao cửa rộng , lai có 3 đứa con cao lớn bụ bẫm nhưng thực tại kiều gần như đã mất tất cả , nếu ko có sự vị tha của vũ thì có lẽ đến h này nàng vẫn còn là vật trao tay của bao gã đàn ông khác…
_vũ…Vũ…có nghe dì hỏi ko , làm gì mà thần người ra vậy…
_HẢ… sao…- Vũ giật mình nhìn Vân
_nghĩ gì mà thần người ra vậy !
_ ko có gì đâu , dì nói gì à
_ thì dì…cảm ơn con thôi…đêm qua nếu ko có con thì ko biết chuyện gì xảy ra nữa à mà một mình con đánh lại được 3 thằng đó phải ko , sao giỏi vậy _ ko phải đâu , con sao đánh lại được 3 thằng , cũng nhờ con bé kia hết
_ con bé kia là con bé nào ? – cả hai chị em vân và kiều ngơ ngác nhìn Vũ , kiều cũng đang định hỏi tại sao cô bé kia là ai mà có thể giải thoát được cho ba mẹ con một cách thần kì như vậy
_ Thì lúc tối đó , con đi tìm mẹ , con vào được đầu ngõ làng mình rồi nhưng đang lúc trời mưa gió ko có ai đi qua để hỏi nhà ông ngoại hết , tự nhiên lúc qua cái trường tiểu học thấy có cô bé đứng trú mưa mà ướt hết , con thấy tội quá nên cho nó cái áo mưa rồi hỏi biết nhà ông Tám Giỏi đâu ko , may mà nó biết , nó nói chờ ba nó tới đón mà ko thấy , con bảo nó đi theo con chở vào chỉ nhà ông Tám rồi con chở nó về nhà luôn , ai ngờ đi giữa xe sụp xuống ruộng rồi chết máy , phải dắt bộ , lúc đi vào con đường đó tự nhiên thấy có cái túi xách với chiếc dép giống y hệt của mẹ nằm giữa đường, thấy nghi nghi rồi nên mở ra xem , ai ngờ toàn đồ của mẹ ,lúc đó mới biết là mẹ gặp chuyện …may sao cái con nhỏ đó lại chính là con của cái thằng trong bọn…chắc nó sợ con bé thấy nó giết người…nên nó tha cho mình…_ uhm…may thiệt ! à…mà sao…con đi tìm mẹ là sao…chứ ko phải hai mẹ con đi cùng nhau à ? – vân nhìn kiều
_ Á…à…thì thì tại hôm nay hai mẹ con định về quê mà con bận học nên con nói mẹ đi trước rồi con theo sau ấy mà…hihi..
_ vậy à…hai mẹ con kì thiệt , lúc nào ko về lại về đúng lúc bão tố…
Kiều thở phào nhẹ nhõm , may mà có vũ đỡ lời chứ nếu ko nàng cũng ko biết giải thích làm sao…
_ à..vân chị hỏi nè, mà sao đang lúc bão mà em qua nhà mẹ làm gì vậy ?
_ à , tại em sợ hai ông bà già cả có chuyện gì thôi , trời mưa to gió lớn với cúp điện nữa , em ở nhà ko yên nên qua xem thử thôi..ko ngờ …mà chuyện này tụi mình giữ kín nha , đừng có nói gì với ba mẹ hêt ko hai ông bà lo nữa , cứ nói là do em té xuống mương nghen…nghe chưa vũ
_con biết rồi…
Quanh bếp lửa , câu chuyện cứ xoay vòng xoay vòng quanh những chủ để về cuộc sống của kiều , vân mà ông bà của Vũ, vì đã lâu lắm mọi người ko có thông tin gì về nhau nên ko biết nhiêu chuyện cần phải nói nhưng chợt Kiều làm bầu ko khí sôi nổi chợt lắng xuống khi nàng hỏi _ tiến dạo này sao rồi em…còn đi dạy ko ?
_ vẫn..vẫn bình thường…
Cả vũ và kiều đều nhận ra một nỗi buồn nào đó chợt đến trên gương mặt vân , cuối đầu xuống, vân tỏ thái độ ậm ừ và ko muốn nói thêm nữa , biết ý em , Kiều cũng thở dài rồi lặng thinh ko nói gì “ hình như nó chưa quên được chuyện cũ …” – kiều nhủ thầm…
_ Vân ơi , kiều ơi…đâu hết rồi con !
Từ nhà trên , hai ông bà Tám xuất hiện với gương mặt niềm nở ,chắc họ phải vui lắm , niềm khao khát đợi chờ của hai ông bà bấy lâu nay đã được đền đáp , cả kiều và Vũ , đứa cháu đích tôn của giọng họ đã về , vẫn an lành và khỏe mạnh , nhưng đằng sau hai ông bà là một người đàn ông với vẻ mặt lầm lũi bước theo sau , ko ai khác đó chính là Tiến chồng của Vân…vừa trông thấy tiến , vân đã bỏ con dao xuống và đứng dậy , với vẻ mặt cau có tức tối , vân lại gần nhìn chồng _ Anh đến đây làm gì ?
Cả Vũ và kiều đều kinh ngạc nhìn Vân ,vừa định đứng lên chào Tiến môt câu , nhưng trước thái độ đó của vân , Kiều đành ngồi im ko dám nói gì
_sao con nói vậy với chồng con Vân , nó đến giúp mẹ đấy
_ làm được gì mà giúp , chỉ tổ phá thêm thôi , anh đi về dùm tôi đi !
_Vân ! thái độ gì vậy , con quá đáng rồi đấy ! – ông Tám tỏ ra tức giận , bá vai tiến ông kéo cậu vào trong nhà
_thôi kệ nó con , đàn bà nó thế đấy , chấp nhất làm gì, vào làm chén trà cho vui …
Bà tám cũng đẩy vân xuống bếp rồi trách móc
_ chính mẹ gọi điện nó tới đấy ,sáng h nó giúp đẩy xe thằng vũ với xe con về rồi nó chống lại mái nhà cho mình nữa , con làm gì mà cứ hằn học với nó hoài vậy !
Ko trả lời ,vân bỏ thẳng vào trong buồng đóng sầm cửa lại…
Sự xuất hiện của tiến giường như đã phá hỏng một ngày vui của gia đình ông Tám , cả bữa cơm hôm đó , trước thái độ bực bội của vân, mặc dù ông bà tám đã cố tỏ ra vui vẻ nhưng cũng ko ai nói được gì nhiều, và Vũ phát hiện ra…ánh mắt của kiều và tiến nhìn nhau…có gì đó thật khác lạ…
