Những người mẹ
Một tia chớp kèm theo tiếng sấm vang trời làm ngọc giật bắn người , TRùm mền lại , mắt nàng liếc nhìn ra khung cửa sổ , ko gian tối đen của màn đêm ngoài kia cứ chốc chốc lại bừng lên sáng lóa làm cả người nàng cứ run lên lẩy bẩy vì sợ…chưa bao h nàng phải chứng kiến một cơn giông dữ dội đến vậy …nép mình vào góc tường , ngọc cố nhắm mắt ngủ nhưng từng cơn gió cứ giật giật khung cửa làm nàng càng lúc càng sợ hơn…khẽ mò cái đèn pin mà bố vừa đưa nàng mò qua phòng em trai mình ….”chắc h mẹ với nó đang ngủ trong đó , gọi mẹ sang ngủ với mình mới được…”
Đẩy cửa phòng hùng ra , nàng rọi đèn pin lên giường em mình…nhưng lạ thay…ko có ai cả.
“ khuya rồi mà đi đâu vậy trời …” …đưa tay vịn cái thành cầu thang , nàng bước từng bước xuống phía không gian tối mịt bên dưới..giữa tiếng mưa gió ồn ã bên ngoài nàng nhận thấy bên dưới phòng khách có tiếng động gì đó …”khuya rồi mà ai làm gì dưới đó vậy ta”
_ mẹ ơi…có mẹ ở đó ko ?
_ đây…mẹ đây…có gì ko con…?
Một ánh nến chợt bừng lên giữa nhà bếp làm ngọc giật mình thốt lên
_ Trời ! làm gì mà mò mẫm trong bóng tối vậy…sao ko thắp nến lên trời !
_à…thì nãy thắp mà gió thổi tắt …sao chưa ngủ con – Hồng bối rối giải thích.
Ôm tay nàng , ngọc nũng nịu.
_ trời mưa…sợ quá…chút lên ngủ với con nghen!
_trời ! lớn to đầu mà sợ ma à
_ lớn gì..người ta còn nhỏ mà…đi nghen !
_ biết rồi…lên trước đi. Rồi chút má lên sau
_thôi , lên ngủ luôn đi , còn làm gì nữa
_ à…phải dọn dẹp một chút nữa đã…
_ mệt quá, mai dọn …à…thằng hùng đâu má sao nãy con qua phòng ko thấy !
_ủa ..vậy hả …chắc nó đâu đó thôi …thôi con cứ lên ngủ trước đi ..đi đi chút má lên – hồng giục con , làu bàu vài câu ngọc cũng quay lên cầu thang nhưng vừa đi được mấy bước nàng phát hiện ra những trái xoài chín vàng rượm ai đó gọt sẵn bày ra trên bàn ăn
_ trời…xoài đâu ngon vậy mẹ
_à…mẹ mua, đem lên trên phòng ăn đi
_ trời , có đèn đâu mà ăn
_à..vậy con đem ra phòng khách ăn đi ..để má lau cái bàn chút…
_dà…
Thắp một ngọn nến đặt lên bàn , Cầm quả xoài vừa gọt Ngọc vừa nhìn về phía hồng và nàng bắt gặp ánh mắt thăm dò của mẹ đang nhìn mình…Ngọc chợt nhận ra nãy h hồng có những biểu hiện rất kì lạ , cứ liên tục xua nàng lên phòng…hình như có gì mờ ám ở đây “ mình lại nghĩ lung tung rồi ,chắc mẹ đang lo nghĩ chuyện tổ chức sinh nhật cho mình thôi “ – ngọc nghĩ thầm… miếng xoài thơm ngọt trôi trên đầu lưỡi làm nàng cảm thấy thật dễ chịu …
Bên cạnh bồn rửa chén , tay nàng vẫn đang chậm rãi lau từng chiếc đĩa nhưng tim nàng thì đang đập như muốn vỡ tan ***g ngực còn mắt nàng thì liên tục đảo về phía Ngọc rồi lại liết xuống bên dưới chân mình…nơi hùng đang cuối mình nấp trong bóng tối của góc bếp …”may mà cúp điện chứ nếu ko thì…” – hồng tự nhủ…
Một bàn tay chạm vào chân làm hồng giật nảy mình …ko ai khác đó là hùng , từ trong góc bêp , cậu đã tiến sát lại bên nàng lúc nào ko biết…khẽ đưa chân đá hùng một cái , nàng ra hiệu cho con mau mau quay trở lại chỗ nấp nhưng ko những Hùng ko nghe theo mà còn bất ngờ đưa tay đưa tay tuột chiếc quần lụa mỏng manh của nàng xuống
_ Á.. – bị tấn công bất ngờ , Hồng hốt hoảng thốt lên
_ gì vậy mẹ? – từ phòng khách , tiếng Ngọc vọng lại , nàng vẫn đang mãi miết với trái xoài đang ăn dở
_ à..ko có gì…tự nhiên có con gián thôi…
_ủa…nhà mình cũng có gián hả…
_ko sao…ko sa…o……aa
Còn chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay của hùng đã nắm chặc lấy hai bên quần lót của nàng ,cuối người xuống nàng đẩy đầu hùng ra rồi đưa tay giữ chặc quần lót “ trời..nó định làm gì mình vậy..chẳng lẽ” đúng như nàng nghĩ ,vạch đáy quần lót nàng sang một bên , một vật gì đó nhám nhám nhầy nhụa nhanh chóng đâm vào giữa hai mông hồng, đó chính là cái lưỡi của Hùng – đứa con ngoan của nàng , ko dám tin vào điều đang diễn ra là sự thật , nàng hốt hoảng nắm lấy cái đầu đang dính chặc giữa hai mông mình và kéo giật tới tấp…nhưng ko có tác dụng gì , hai bàn tay hùng vừa kéo tuột nốt chiếc quần lót của mẹ xuống bên dưới làm cặp mông căng tròn cùa hồng đã hoàn toàn trần trụi , trong bóng tối tui là hùng ko thấy được trọn vẹn cái vùng âm đạo của mẹ nhưng hùng biết chắc rằng nó đã ướt nhẹp nước nhờn vì sự kích thích từ những nụ hôn cái vuốt ve lúc nãy mang đến…”mẹ cũng hứng rồi “ – nó tự nhủ …Rung lắc mông liên tục, hồng cố né khỏi cái lưỡi đang thập thò giữa hai mông mình mỗi khi hùng áp mặt vào từ phía sau , nhưng đôi tay hùng đã bó chặc cái cặp đùi của nàng lại khiến nàng ko sao có thể thoát khỏi cái lưỡi nham nhám của Hùng đang đâm vào chỗ cấm kị nhất của nguoi phụ nữ đặc biệt hơn đó lại chính là mẹ của hùng…”sao…nó dám làm thế ..trời ơi..aaa” , nhìn ra phía phòng khách , ngọc vẫn đang say sưa với những mieng xoài , trên tay cô là chiếc dt , hình như là đang nhắn tin với bạn…bây h mà làm ầm lên thì chết…- hồng nghĩ , vậy là cơn ác mộng của ngày nào đã lại một lần nữa diễn ra với nàng , lần này ko phải là quân mà là đứa con mà lâu nay nàng luôn thương yêu tin tưởng …
Bám chặc tay vào thành bồn rửa , người nàng như ko còn chút sức lực nữa , giá mà ko có ngọc ở đây thì nàng sẽ ngã người xuống bồn rửa vì đôi chân nàng hoàn toàn ko còn chút sức lực nào nữa , từng đầu ngón chân nàng cứ quắp lại cố bấu chặc vào mặt sàn nhà trơn trợt để chống đỡ cho cơ thể đang run lên bần bật mỗi khi cái lưỡi của hùng đâm vào vùng thịt nhầy nhụa giữa hai mép âm đạo , ngước lên nhìn mẹ , dù cho hùng biết mẹ đã gần gục ngã vì cái trò khẩu dâm bằng miệng của mình nhưng dường như điều đó lại càng làm cậu thích thú hơn ,cứ mỗi lần hùng bạch hai múi lồn của hồng ra rộng hơn , hùng nghe thấy tiếng thở hồn hển dồn dập của mẹ mình , lần này ko chỉ có lưỡi hùng vờn quanh lỗ âm đạo của hồng, hai ngon1tay cái hùng cũng được dùng để chà sát lên hai bên mồng đốc rồi bất ngờ chàng đâm luôn ngón giữa vào lồn hồng làm nàng giật thót người lên , đưa tay ra sau nàng nắm tóc hùng giật mạnh một cái rồi đẩy ngược ra sau khiến đầu cậu đau nhói nhưng nhiêu đó là chưa đủ với một thằng lì như hùng, bao nhiêu nước nhờn đang thấm ướt bàn tay hùng cũng đủ để nói lên hồng đang bị kích thích như thế nào , sàng mông qua trái rồi qua phải , nàng cố đẩy ngón tay đang ngoáy trong lồn mình ra nhưng điều đó chỉ làm cho toàn bộ âm đạo nàng bị chà sát dữ dội hơn…ngước lên nhìn ngọc, nàng thấy cô bé vẫn chưa đi mà còn đang nằm trên ghế nhắn tin cho bạn , hồng biết h mà để ngọc phát hiện ra thì ko thể nào có chốn dung thân cho nàng trên trần đời này , mím chặc môi nàng cố nén hơi thở của mình xuống và chịu đựng cơn ác mộng do chính đứa con thân yêu của mình tạo ra…hai đầu vú của nàng càng lúc càng cương cứng lên , giá mà ko có ngọc ở đây nàng sẽ đưa tay lên để xoa hai cái núm ấy cho thật đã …Một vệt nước nhờn lăn từ trên bàn tay hùng xuống cổ tay , rồi bất ngờ từ trong âm đạo hồng, những tia nước lien tục bắn ra dữ dội , chợt hùng thấy hai chân hồng khép chặc lại còn âm đạo của mẹ mình thì co thắt lên dồn dập
_ aa..- ngã nguoi ra bồn rửa , hồng đã gục xuống trong cơn khoái cảm, người nàng như mê mang đi ko còn biết trời trăng mấy đất gì nữa h thì có bị phát hiện thì nàng cũng đành chịu …”hùng ơi…con hại má rồi…”
Tiềng chuông đồng hồ chợt vang vọng điểm thời khắc nữa đêm ,ngoài kia mưa gió cũng đã dịu xuống.. vừa bấm dt ngọc vừa bước lên cầu thang …ngày mai là một ngày bận rộn khác trong cuộc đời nàng, sinh nhật tuổi 18 của nàng , cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời một con người…
****
Sáng….
Những đám mây đen còn chưa vội tan đi trên vùng trời xa xăm…một cơn gió lạnh buốt từ những cánh đồng lúa ngả nghiêng bên ngoài thổi vào trong làm Vũ chợt tỉnh giấc. Kéo chiếc chăn lên định trùm đầu ngủ tiếp thì chàng phát hiện ra một sự yên ắng đến lạ kì trong căn nhà này , bật dậy nhìn quanh ,ngoài vườn rồi trong bếp… chỉ có mình chàng . trên chiếc giường mà người dì của mình tối qua còn nằm mê mang thì h những mùng mền chiếu gối cũng đã được xếp lại một cách gọn gàng “ quái lạ..đâu hết rồi nhỉ. Ngồi dậy bước ra vườn vừa định vươn vai vặn người mấy cái cho tỉnh thì một cơn gió lạnh buốt thổi vụt qua làm người cậu co dúm lại vì lạnh , vội vã lao vào trong , vũ đóng sầm cửa lại hé nhìn ra cửa sổ ,đã lâu lắm rồi cậu mới có dịp về thăm quê , chính xác là 1 mùa hè nào đó cách đây khoảng 4 -5 năm…theo những gì vũ còn nhớ thì cảnh vật ko khác trước là mấy…điều cậu yêu thích nhất ở làng quê này chính là những buổi sáng thanh bình và những buổi chiều yên ả , ko có tiếng xe cộ máy móc,ko có tiếng nhạc diêm dúa ồn ào từ nhưng quán cà phê , quần áo …chỉ có những thanh âm bình lặng của gió của chim chóc hay tiếng ruc rù của đàn gà trong sân…một ngọn gió ko biết từ đâu lại thổi vào qua khung cửa sổ làm cánh cửa phòng thờ chợt hé mở..âm thanh ken két của của cánh cửa gỗ xoan đào lại làm vũ sởn cả gai ốc…cánh cửa ấy dẫn đến một nơi mà trong ấn tượng của chàng có lẽ là nơi khiến vũ sợ nhất mỗi khi bước vào…nó là nơi đặc bàn thờ của gia đình …nhưng trên đời vốn dĩ điều gì khiến người ta sợ lại càng kích thích sự tò mò…“ mình lớn rồi…còn sợ gì nữa…hay là vào đó thắp một nén nhan, nhưng mà ko biết thắp tùy tiện có được ko …” cứ tưởng tượng đến cảnh nhìn lại những bức di ảnh của những người đã khuất , vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh toát…bước từng bước lại gần, tay vũ đã chạm vào cánh cửa nhưng chàng vẫn chần chừ ko dám đẩy vào…nhưng từ đâu một cơn gió khác lại ùa vào , và cách cửa mở tung ra, toàn thân vũ lạnh toát , hai mắt cậu trợn tròn : trên tấm phản cũ trong phòng thờ , bên khung cửa , một người con gái vận một bộ đồ trắng với nước da nhợt nhạt và mái tóc dà phủ kín toàn bộ khuôn mặt đang ngồi chải tóc …
Không thốt được nên lời , đôi chân chàng run rẩy bước từng bước lùi lại rồi đưa tay đóng sầm cánh cửa…
