Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Những người mẹ

Chương 67



Cứ mỗi lần cánh cửa phòng cấp cứu hé mở , Quốc lại bật ra khỏi ghế và thấp thỏm cố nhìn vào trong để cố thăm dò tình hình của anh trai mình , nắm một cô y tá từ trong bước ra , quốc tranh thủ hỏi thăm hy vọng có chút thông tin gì đó nhưng người y tá vẫn chỉ trả lời một câu duy nhất :” cứ ngồi đợi ”

Có tiếng bước chân từ phía cuối hành lang vọng lại , quay lại , Quốc thấy từ xa ko ai khác chính là Quân và chị dâu mình , Lệ . với gương mặt thất thần , hai mẹ con vừa bước vừa nhìn khắp nơi để tìm phòng nơi Quỳnh đang nằm cấp cứu . Vừa trông thấy Quốc , Lệ đã lao ngay tới , nắm chặc tay áo của em rể mình , giọng nàng run rẩy hỏi

_ Chồng tôi sao rồi…anh ấy đâu !

_ Đang nằm trong đó , hình như đang phẫu thuật , chị cứ bình tĩnh đi !

_ tại sao lại xảy ra chuyện này ?

_ em cũng ko rõ, lúc nãy có thằng nhân viên nó gọi điện cho em , em cũng mới lên thôi , nhưng mà nghe nói là đụng nhau với xe tải

_Nhưng mà tại sao lại đụng !

_ em …em ko biết mà

Bước lại gần , quân gỡ bàn tay đang bấu chặt lên tay quốc của lệ xuống rồi , dìu nàng lại ghế ngồi

_ Mẹ cứ bình tĩnh đi , ổng đã nói là ổng ko biết mà !chờ bác sỹ ra hỏi xem tình hình sao đã !

Vừa lúc đó , cảnh cửa trước mặt cũng mở ra , từ bên trong, quỳnh được đẩy ra trên chiếc giường với hai người y tá hai bên , cả ba người lê quốc và quân vội lao tới . Nhìn những mảng máu đỏ thấm đẫm trong những dải băng trắng phủ kín khắp người chồng mình , Lệ gần như ngã quỵ trong sự sợ hãi tột cùng , nàng ko dám tin rằng con người với cơ thể đầy những vết thương yếu ớt với những hơi thở thoi

thóp kia lại chính là người chồng mà mình vừa đón từ phi trường trở về vài tiếng trước .

_ Anh….anh ơi…em đây , lệ đây…tỉnh lại đi anh….huhu…. Quân ơi…bố con sao vậy….sao bố con lai vậy Quân ơi.. – ôm lấy mặt quỳnh , nàng vừa khóc vừa gọi tên chồng ….nhưng đôi mắt của Quỳnh vẫn cứ nhắm nghiền …

_ Chống tôi sao vậy ….làm sao cho chồng tôi tỉnh lại đi…huhu ..- Níu lấy vị bác sỹ bên cạnh , lệ níu chặt tay áo cầu khẩn

_chị bình tĩnh đi , chúng tôi đang cố gắng hết sức .

_ Bao h anh ấy mới tỉnh…bao h bác sỹ ! huhu…chồng tôi mà có mệnh hệ gí…sao tôi sống được

_ h chúng tôi cũng chưa thể nói gì được ..nhưng mà phải nói là tình trạng khá nguy kịch …gia đình phải chuẩn bị tâm lý trước…

Đưa quỳnh vào trong phòng cách ly …cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa đóng sầm lại trước mặt 3 con người đang bàng hoàng tronng sợ hãi…

****

_ Hự…-

Thằng đang ôm chặc Kiều gục xuống vũng ruộng , ko kịp thốt lên một tiếng nào …. ngẩng đầu lên …nàng không thể tin được vào mắt mình ,dù đôi mắt nàng có cay xè vì nước mưa nhưng nàng vẫn cố mở thật to để nhìn cho rõ người hạ gục tên côn đồ , …phải trước mặt nàng là vũ , đứa con trai nàng yêu thương nhất trên đời !

“ Làm thế nào …làm sao nó có thể xuất hiện ở đây được..” …nhưng nàng ko thể nhầm được

dưới ánh đèn le lói của chiếc xe cúp trên bờ ,Kiều nhận ra cái dáng hình to lớn , mái tóc ấy , gương mặt góc cạnh ấy…ko thể nào nhầm được . Vừa định thốt lên thì bàn tay vũ đã nhanh tay bụm chặt miệng của kiều lại

_ Ngồi im… nghe kĩ con nói đây…bây h con dụ tụi nó đi ra chỗ khác…còn mẹ tơi giúp cô kia ngồi dậy rồi hai người chạy nhanh đi ….tim nhà dân nào đó …rồi núp đi ! – trong hơi thở gấp gáp , (Đọc truyện 18+ hay tại Truyen VKL .com – http:// truyen vkl.com không vào thử sao biết?) Vũ xiết chặc lấy tay kiều để truyền cho mẹ sự can đảm , nhưng Kiều ko yếu đuối như chàng tưởng , gạt phắt lời củaVũ đi, nàng ôm xiết Vũ vào lòng :

_ ko đời nào , có chạy thì cùng chạy , mẹ ko để con lại đâu

ôm lấy mặt kiều , Vũ tỏ ra đầy cứng rắn

_ đừng có cãi , mẹ phải đi trước đi , có mẹ chỉ làm vướng con thôi , bọn chúng ko chạy lại con đâu, nghe rõ ko !

_ nhưng mà….

_đừng có cãi nữa mà , cô gái kia sắp ko chịu được rồi ! chút nữa con ra hiệu là phải chạy ngay! nghe rõ chưa !

_đừng vũ….

Nhìn mẹ ra hiệu cho kiều bình tĩnh…nắm chặc cái mũ bảo hiểm trong tay – Thứ đồ duy nhất mà chàng có thể dùng làm “vũ khí ” trong lúc này, Vũ từ từ tiến lại gần hai tên trước mặt nhưng nhích chân chỉ được vài bước , bọn chúng đã dễ dàng nhận ra có một kẻ lạ mặt đã xuất hiện , buông người phụ nữ đang thương đang dãy dụa vì sặc nước ra

hai gã nhanh chóng lao tới phía vũ , Quay người đi định bỏ chạy sang hướng khác nhưng cấy đám ruộng đầy sình lầy cứ bám chặt lấy đôi chân chàng….một bàn tay bám lấy cổ áo chàng và giật ngược lại , nắm chặc cái mũ bảo hiểm, Vũ quay người lại nhắm thẳng vào đầu kẻ đang tóm lấy áo mình và phan một cái thật mạnh ….những tưởng cú giáng ấy sẽ làmgã gục xuống , nhưng chàng đã lầm , một tiếng ” koong ” phát ra những gã vẫn đứng sừng sừng , một tay túm lấy cổ áo Vũ , một tay còn lại gã giáng một cú đấm thật mạnh vào mặt làm chàng đổ gục xuống mặt ruộng….bàn tay cứng như thép của gã làm quai hàm vũ như muốn long ra ….chống tay xuống đám bùn lầy nhầy nhụa , vũ choáng váng gượng dậy nhưng một cú đạp mạnh tiếp tục vào bụng lại một lần

nữa hạ gục chàng !

_ Vũ …huhu… – từ nãy đến h kiều đã chứng kiến tất cả , ruột gan nàng như đứt lìa ra trước cảnh con trai mình gục trong những cú đòn hung ác.. miệng nàng ko thể thốt được lên lời nào nữa …nàng hận bản thân mình quá yêu đuối , phải đứng yên bất lực nhìn con trai mình ôm bụng đau đớn …

_ Đừng đánh nó mà…huhu….

gượng dậy khỏi mặt nước, Vũ thất vọng vì kế hoạch giải cứu mẹ của mình đã hoàn toàn thất bại , chàng chỉ còn biết hét lên một tiếng ra hiệu cho mẹ chạy đi trước khi gục xuống vì cú đá tiếp theo….tiếng khóc của kiều cứ nức nở nghẹn ngào đầy đau đớn…nhưng đáp lại..chỉ là những cơn gió thét gào trên phía bầu trời tăm tối…_ BA ! – từ một góc tối sâu thẳm nào đó – tiếng của ai đó chợt vang lên , cái giọng trong trẻo , ngây thơ ấy ….là của một cô bé con…buông Vũ ra , hai gã đàn ông nhìn lên phía bờ ruộng bằng đôi mắt sững sờ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...