Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Những người mẹ

Chương 64



Vén bức rèm cửa sổ sang một bên, lan nhìn về màn mưa mịt mù bên ngoài không gian ngoài kia , những ánh chớp chợt lóe lên giữa bầu trời tối mịt mờ rồi cũng khuất lấp trong màn đêm u tối …đừng từ trên cao nhìn xuống khu phố xung quanh bệnh viện không có một ánh đèn nào được bật sáng , nàng đoán vì trời đang mưa to gió lớn nên điện đã bị cắt …điều đó càng làm nàng hoang mang hơn ko biết điều đó có phải là nguyên nhân khiến cho cả Vũ và kiều cho đến h này vẫn chưa đến bên nàng , bên chiếc giường phủ ra trắng , hết đứng lên nàng lại ngồi xuống, ko lúc nào tay nàng rời chiếc điện thoại di động, từng giây từng phút nàng hồi hộp chờ đợi tiếng chuông vang lên…nhưng đã rất lâu kể từ khi vũ rời khỏi đây , vẫn chưa có dấu hiệu gì của em trai và mẹ mình …con giận hờn vì ý nghĩ rằng Vũ và Kiều chỉ mãi lo lắng cho nhau mà bỏ mặc nàng tron bệnh viện đã ko còn nữa, thay vào đó là sự lo lắng cho cả hai người mà nàng nhận ra là hai người nàng yêu thương nhất trên đời này…bật nắp điện thoại , nàng lại một lần nữa bấm số vũ rồi kiều…nhưng vẫn ko ai bắt máy .

“ nhất định là có chuyện rồi …chắc chắn là bố biết …và giấu mình..”

–Đó ko phải lần đầu trong ngày hôm nay lan có những ý nghĩ một chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra nhưng vì sợ ông Quang tức giận nên dù mấy lần định lân la dò hỏi bố nhưng lan ko sao nói nên lời…nhưng ko thể chần chừ thêm nữa , quyết tâm gạt bỏ sự sợ hãi sang một bên, nàng với lấy cặp nạn gỗ bên cạnh và chống ra ngoài hành lang để tìm bố , nhất định la bố biết nguyên nhân tại sao đến h Vũ và Kiều vẫn chưa đến đây…

Bước từng bước khập khiễn với cây nạn nặng nề hai bên…lan thấy ông quang đang đứng nói chuyện điện thoại bên hành lang , vừa định tiến lại thì nàng chợt nghe thấy cái tên “vũ “được ông nhắc đên …lùi lại nép mình vào góc tường nàng lắng tai nghe …

_ Nhưng mà nó đi đâu ?đã tìm ra chưa !

_ ….

_ Ko có là như thế nào , thế chú đã hỏi bạn bè trên lớp nó chưa, biết đâu nó sang nhà bạn thì sao…hỏi cô giáo nó xem nó trên lớp hay chơi với ai , à …con ngọc nữa , đã hỏi hết chưa

_….

_thôi được rồi, bây h chú dò hỏi chỗ của con vợ tôi đang ở,tìm ra được thì báo ngay cho tôi .

_…

_ok, khẩn trương cho tôi…

Lan sững sờ tựa người vào tường…vậy là đúng rồi, nỗi lo của nàng đã thành sự thật , qua những gì nàng nghe thấy thì chỉ có một khả năng duy nhất đã xảy ra , Kiều đã bỏ đi khỏi nhà …chắc hẳn là bị bố ép đi , và Vũ em trai nàng đã đi theo. “ tại sao…hai người lại bỏ tôi lại…trời ơi” bao niềm hy vọng về một ngôi nhà hạnh phúc vừa nảy nở trong suy tưởng của nàng chợt vụt tắt như tia chớp giữa màn đêm tăm tối…

_ Lan sao rồi anh ! – từ đâu một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện .Ngẩng đầu lên , lan rướn lên một chút để nhìn cho rõ hơn nhưng đó là một người phụ nữ hoàn toàn lạ lẫm với nàng…

_ Ko sao cả , chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi , mà trời đang mưa bão thề này em đến đây làm gì , gọi điện là được mà

_ có gì đâu , em tiện đường ghé qua thôi , tại tự nhiên em thấy lo lo thế nào ấy

_ em đừng có nghĩ gì nhiều nữa , có phải là em lại đang nghĩ đến chuyện đó phải ko , anh đã nói với em rồi, anh đã hứa thì anh sẽ làm , em cứ an tâm đi

_ em biết…em có dám nghi ngờ anh đâu …chỉ là em lo ko biết…con em..nó có chấp nhận sự thật đó ko…em sợ…

_anh đã nói là ko có gì phải sợ . Sớm hay muộn gì thì nó cũng phải biết, nó cũng lớn rồi , chắc là nó sẽ hiểu ra thôi_ biết là vậy…nhưng mà…à..còn chuyện với Kiều nữa ,…ko biết cô ấy sẽ nghĩ gì…

_ anh đã nói là em ko phải lo chuyện về Kiều, từ lâu 3 đứa nhỏ đã ko còn coi đó là mẹ chúng nữa , với lại sáng nay anh đã ..đuổi nó ra khỏi nhà rồi

_cái…gì…anh đã đuổi Kiều đi à…anh ..có cần phải làm vậy ko .

_sớm muộn gì thì nó cũng phải biến đi , anh đã chán ghét cái mặt nó lắm rồi

_nhưng mà…làm vậy ..thì chị ấy sẽ đi đâu…mà con em mà biết…thì nó sẽ nghĩ gì…

_em yên tâm đi…nó chưa biết gì cả đâu …thôi em về nghỉ ngơi đi , anh thấy em mệt mỏi rồi đấy, mọi chuyện cứ để anh lo , em đừng nghĩ nhiều nữa

_ Nhưng mà…

_ko nhưng gì cả…cứ đi về đi …

_hay để em vào thăm Lan một chút , đã tới đây rồi …em muốn gặp nó một chút …_ uhm…thôi tùy em , nhưng mà đừng nói gì làm nó nghi ngờ đấy…

_em biết mà…

Đưa cánh tay run rẩy nhấc cây nạn lên…lan lê từng bước lại gần thang máy và bấm nút đi xuống tầng dưới cùng….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...