Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Những người mẹ

Chương 62



TRước cửa phòng quân..định đưa tay lên gõ cửa mấy lần nhưng Lệ lại sợ …nàng sợ vì nàng biết sau cánh cửa kia ko còn là đứa con ngày xưa của nàng nữa mà là một kẻ thật mưu mô quỷ quyệt , đó là điều nàng nhận ra trong mắt quân sáng nay …và nàng ko biết hành động “ứng cứu “ của quân lúc nãy có phải là một mưu đồ nào khác của đứa con mình ko . Nhưng dù sao khi thấy Quân ôm mặt đau đớn vì cái tát…nàng cũng thấy con mình thật đáng thương…

_ sao , muốn gì nữa đây cưng ! – từ phía sau bất ngờ quân xuất hiện và ôm Lệ lại , vẫn nụ cười tinh quái và cái giọng châm chọc , giường như cú tát ban nãy của Quỳnh ko làm Quân có chút hoảng sợ.

_ bỏ ra coi… – gỡ tay ra Quân ra khỏi người mình , nàng thấy dấu tay in trên mặt con mình .

Lặng lẽ bước những bước dè dặt theo sau Quân vào phòng, nàng ko biết bây h phải nói gì với Quân…chẳng lẽ lại là một lời cảm ơn với một kẻ mà chỉ vưa sáng nay đã đe doạ đòi tống tiền mình , ko thể nào…

_sao cứ đứng im thế hả , muốn nói gì thì nói đi ! – Nhìn nét mặt bối rối của mẹ , Quân cũng cảm thấy Lệ có điều gì đó bức bối ko dám nói

_ rốt cuộc là…anh định làm gì…tại sao anh làm vậy …anh muốn gì ở tôi…

Những câu hỏi đầy ngờ vực cứ từ từ tuôn ra từ phía lệ làm cho nụ cười trên môi quân chợt tắt ngấm , vứt cái khăn tắm ra một bên , quân tròng cái áo vào rồi nhìn lệ

_ vậy là sang đây để hỏi những chuyện đó chứ gì …được ..mẹ…hỏi như thế là hiểu chuyện lắm…được rồi…con cần tiền…mẹ có tiền thì đưa con đi

Dù cho câu trả lời đó đã được lệ nghĩ tới trước trong đầu nhưng nó vẫn cứ làm nỗi thất vọng càng thêm nặng nề trong nàng…vậy là quân vẫn ko có chút gì thay đổi…vẫn là kẻ chỉ biết đến tiền , vậy mà nàng cứ ngỡ …

_ lại là …tiền sao…vẫn là tiền à…mày..muốn bao nhiêu nói đi…

_ đi Ra ! ra khỏi phòng tôi ngay !

Lao về phía nàng , quân nắm một tay lệ đẩy ra khỏi phòng …nhìn cánh cửa phòng quân đóng sầm lại và ánh mắt tức giận của Quân nhìn nàng , lệ ko hiểu chuyện gì xảy ra với con mình…”rõ ràng nó nói…nó cần tiền mà…”

Bữa cơm tối nay là một bữa cơm mang ý nghĩ “ đoàn viên “ thực sự đối với gia đình Hồng,Chiến đã quay lại , trở về với vị trí của người đàn ông trụ cột trong gia đình , nhìn Chiến và Ngọc say sưa kháo nhau về chuyện máy tính láp top gì đó mà họ cùng đi mua lúc chiều và chuyện lên đời con xế hộp mới cho chiến …Hồng cảm thấy vui vì gia đình đã gần được trở lại như những ngày tháng hạnh phúc trước kia nhưng đó là một niềm vui ko trọn vẹn với nàng vì bữa cơm hôm nay ko có bóng hùng , nhìn cái ghế trống , nơi mà hùng hay ngồi sát bên cạnh nàng , nàng lại nhớ đến cái điệu bộ ăn uống nhồm nhoàm hau háu của con , những chuyện cười pha trò vui nhộn hùng hay chọc mẹ và chị và những lần bực bội vô cớ của nàng thì hùng cũng là người hứng chịu…đã gần 1 ngày hai mẹ con chưa nói với nhau câu nào…bỏ chén cơm xuống nàng nói với ngọc

_ mẹ lên phòng nằm nghỉ chút , con ăn xong dọn giúp mẹ nhé…

_ủa , mẹ mệt hả ?

_ uhm , hôm nãy mắc mưa nên hơi mệt, hai bố con cứ ăn đi nhé…

_ có cần anh đấm bóp cho ko – Chiến nhìn nàng tỏ ra khá ân cần

_ thôi ko cần, à..đúng rồi…lúc nãycó…

_ có gì . – Chiến nhìn hồng

_ à…ko có gì …

Định nhắc về chuyện Lệ gọi điện hỏi thăm tin về Kiều nhưng cứ nghĩ đến gương mặt Kiều lại làm hồng giận sôi lên , ko muốn để hình ảnh kiều phá vỡ bầu ko khí yên lành trong nhà , nàng giả vờ phớt lờ như ko có cuộc điện thoại lúc nãy .

Bước lên cầu thang , Hồng không về phòng mình mà rón rén lại gần phòng hùng …và đẩy cửa bước vào..”phải dạy cho thằng con hư hỏng này một trận mới được…tức quá đi “ – hồng nhủ thầmHơi thở tanh hôi của ai đó phả vào mặt làm Kiều chợt tỉnh giấc…Quay sang bên cạnh , nàng giật bắn người khi phát hiện ra một gã đàn ông bặm trợn đang tựa đầu vào vai nàng để ngủ , ngay lập tức, kiều dùng tay đẩy đầu gã qua một bên và xích sát vào ghế bên trong , nhưng gã ko những ko buông ra mà còn ngã đầu hẳn lên đùi của nàng …

_ tránh ra coi ,làm cái gì mà kì vậy ! – Nàng đứng dậy , hất gã ra khỏi người mình

_ haha , nó làm bộ đó cưng , dậm nó một cái là nó tỉnh liền – hai gã thanh niên hàng ghế bên cạnh cười lớn…Kiều đoán chắc bọn này vừa lên xe lúc nàng ngủ quên ,tuy ko biết bọn chúng có ý đồ gì nhưng chắc hẳn 3 kẻ này là cũng một bọnvới nhau , nhìn bộ quần áo lấm lem và bốc mùi dầu máy và nhớt xe của chúng thì nàng biết…Mở mắt ra , gã ngồi bên cạnh cũng nhìn nàng nghe răng cười khoái chí…

_ đồ dê xòm ! – Nàng rủa thầm…nhón người lên , vừa định lấy cái túi xách treo bên trên để chuyển sang ngồi ghế khác thì

_ Phụp….. – chiếc xe khách xập xệ bất ngờ sụp xuống dưới hố trên con đường đất làm tất cả hành khách bị hất lên phía trước , từ ngăn kệ trên cao , chiếc túi xách của Kiều rơi xuống dưới trúng ngay vào đầu của tên đang ngồi cạnh nàng

_ A! – hắn ôm đầu tỏ vẻ khá đau đớn còn hai thằng bên cạnh thì cười lớn..

_ haha …có gì từ từ nói chứ em , làm gì mà nóng vậy

_tôi…đâu biết …xin lỗi – Nàng bối rối cuối xuống định nhặt túi xách lên thì một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay nàng , đó chính là tên bị túi xách rơi vào đầu _xin lỗi là xong à ! tính sao đây , u đầu anh rồi !

_ tôi đã nói là ko cố ý mà ! tại cái xe..

_ko có tại gì hết ! – tay hắn xiết mạnh làm cổ tay nàng đau nhói !

_thôi đi mấy cha nội, xe sụp ổ rồi , ai mạnh tay thì xuống đẩy lên dùm đi , còn ko thì ngồi đây đến tối luôn khỏi về nhà nữa đấy… – cái giọng the thé của thằng lơ xe vang lên từ trên , bỏ tay nàng ra , hắn bực bội ôm đầu đi xuống…

Nhìn đồng hồ ,chỉ mới hơn 5 h chiều nhưng trời nhưng mây đen cùng mưa và gió lốc phủ bóng tối mịt mùng lên vùng quê nhỏ bé này , Nép mình trong gốc cây , cứ chốc chốc kiều lại ngoái đầu nhìn về phía những cánh đồng mênh mông trước mặt cố mường tượng ra mái nhà của ba mẹ mình nằm ở rặng tre nào trong thôn , nhìn cảnh vậy quen thuộc hai bên đường, nàng biết đã đến rất gần cái xóm quen thuộc của nàng , nhưng phải đi hướng nào thì nàng ko sao nhớ nổi, cũng bởi đã hơn 5 năm rồi.nàng chưa về quê lần nào….một tia chớp chợt xé toạt bầu trời làm nàng giật nảy mình, cái cảm giác sợ hãi như thuở bé đi theo lũ bạn ra đồng mò cua bắt ốc rồi quên đường về nhà lại trở lại trong nàng…”làm sao đây , hình như là gần về đến nhà rồi, hay là hỏi người xung quanh đây xem sao” – Nghĩ vậy , kiều quay sang một bà cô đang đứng cạnh mình và hỏi _ chị ơi…cho em hỏi chút được ko ?

_ gì em

_ chị biếttừ đây tới nhà ông Tám Giỏi phải đi đường nào ko ?

_ phải ông Tám làm thầy giáo phải ko ?

_ dạ phải

_ à, biết , bây h em đi hết đường này rồi tới chỗ bụi tre phía trước kia , có con đường đất đó , đi hết qua mấy cái ruộng rồi hỏi là ai cũng biết.

_dạ..cảm ơn chị nha

_ko có gì , mà em là gì với ông tám, bà con hả

_ko…em là con gái ông tám

_ủa vậy hả , chị cũng nghe ổng có đứa con gái lấy chồng trên thành phố , thì ra là em hả

_dạ…thôi..chào chị em đi nghen

_từ từ tạnh mưa đã

_thôi để em đi chứ chút nữa trời tối thui sợ ko thấy đường …

_uhm..vậy đi cẩn thận nghen, coi té xuống ruộng mệt lắm…

_dạ…ko sao đâu…

_câm cái áo mưa theo nè , ko kẻo ướt

_cảm ơn chị nha_ bà con lên xe … – lại cái giọng the thé của thằng lơ xe hối thúc mọi người lên đường , kiều cũng vội trùm cái áo mưa mỏng manh vào người và đi theo con đường mà người đàn bà vừa chỉ…nhưng nàng ko biết rằng phía sau…có 3 tên ma cô đang âm thầm đi theo….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...