Những người mẹ
“ lặng im nghe con tim với yêu thương nồng say như chơi vơi , nếu như đây là mơ xin cho tôi dừng thêm phút giây này , niềm vui khi bên nhau có bao nhiêu buồn đau sẽ qua nhanh…” ca khúc cảm ơn tình yêu của uyên linh idol – bản nhạc chờ quen thuộc vẫn vang lên mỗi khi Ngọc gọi điện cho Vũ nhưng mãi vẫn ko thấy bắt máy , gọi về số máy bàn của Vũ…cũng im lìm , “quái lạ , đã khuya rồi ko biết nhà vũ còn đi đâu hết mà ko ai bắt máy ta “ , nàng ko biết rằng chỉ sáng mai thôi , khi bình minh xua tan bầu trời đêm che phủ thành phố này ,thì đó cũng là lúc một biến cố đầy nghiệt ngã sẽ xảy đến trong gia đình Vũ, một biến cố đã bắt nguồn âm ỉ từ trong ngồi nhà này từ rất lâu như một quả bom nổ chậm…
Dập máy , Ngọc ngán ngẩm bước vào trong nhà , sực nhớ lại buổi tối vừa trải qua cùng ba mẹ, tự nhiên cô lại thấy vui vì ko ngờ gia đình mình trở lại hoà thuận nhanh đến như vậy , chính ngọc là người có công lớn nhất khi thuyết phục mẹ “tạm “ tha thứ cho bố và theo Chiến và Ngọc đến tham dự bữa tiệc tân niên của bà hiệu trưởng trường Ngọc đang học , vì chiến chính là hội trưởng hội phụ huynh của ngôi trường đó. Bước từng bước lên bâc thang , cô nghe thấy có tiếng xả nước từ vòi sen trong nhà tắm và tiếng huýt sáo líu lo của ông Chiến , hình như ba đang rất vui – Ngọc nghĩ vậy , Ngọc biết hình như Chiến đang cố thay đổi để lấy lòng Hông , bằng chứng là đêm nay trong bàn tiệc dù bao nhiêu người mời nâng ly cạn chén nhưng Chiến chỉ uống nhấp môi vài cái rồi thôi , thỉnh thoảng lại quay sang nhìn hồng để thăm dò thái độ làm Ngọc suýt phì cười mấy lần khi chứng kiến thái độ “sợ sệt “ của ba mình…
Vừa định về phòng thì nàng sực nhớ cả tối nay ko thấy thằng em mình đâu , chắc nó đang giận cả nhà vì ko chờ nó về và nằm lì trong phòng để làm mình làm mẩy , bước vội đảo qua phòng của hùng, nàng định sẽ mở tung cửa ập vào trong để chọc quê nó , nghĩ vậy nàng rón rén từng bước lại gần cửa phòng…
