Những người mẹ Dâm Đãng
Chương 9 : : Trốn học cùng cô Tú
Những ngày cuối tháng Mười Hai ở Sài Gòn luôn mang một vẻ đẹp huyền ảo, khi nắng chiều dịu dàng len qua những tán lá me già cỗi trên đường Nguyễn Đình Chiểu, nhuộm vàng cả khuôn viên trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai. Kỳ thi cuối kỳ lớp 10 đang lù lù kéo đến như một đám mây đen nặng trĩu, mang theo áp lực từ những trang sách vở dày cộm và những bài kiểm tra thử nghiệm ngày càng gay gắt. Đối với Nam, những buổi chiều muộn không còn là khoảng thời gian để lang thang trên chiếc xe đạp cũ kỹ qua những con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, mà trở thành những giờ ôn bài miệt mài bên bàn học ngổn ngang giấy nháp và sách giáo khoa. Cậu đã quen dần với nhịp sống này: sáng dậy sớm với bữa bánh mì kẹp trứng do mẹ chuẩn bị, đạp xe đến trường dưới hàng me xanh mướt, rồi chiều về với những buổi học nhóm cùng Minh và lũ bạn. Nhóm con trai lớp 10A1 vẫn giữ thói quen tụ tập đá bóng ở công viên Lê Văn Tám vào những ngày rảnh rỗi, nhưng gần đây, bóng đá phải nhường chỗ cho những buổi ôn tập khẩn cấp. Huy than vãn về những công thức toán học rối rắm, Tuấn vật lộn với bài thơ “Tràng giang” của Huy Cận, còn Đức thì lẳng lặng ghi chép lại những lỗi sai vào sổ tay nhỏ, đôi mắt ánh lên vẻ kiên trì thầm lặng.
Nam, với bản tính chăm chỉ nhưng đôi khi hay mơ mộng, cảm thấy áp lực ấy không hề nhẹ nhàng. Cậu thích Văn học, nơi những câu thơ của Xuân Diệu hay Huy Cận có thể cuốn cậu vào một thế giới riêng tư, đầy hình ảnh sông nước mênh mông và nỗi buồn man mác. Nhưng Toán và Lý thì khác hẳn – những con số và công thức khô khan khiến cậu phải cắn răng cày cuốc. May mắn thay, cậu có Minh bên cạnh, người bạn thân thiết đã trở thành chỗ dựa vững chắc trong những ngày học hành căng thẳng này. Minh không chỉ giỏi Lý đến mức có thể giải thích những bài tập vector một cách dễ hiểu như kể chuyện cười, mà còn có khả năng biến những buổi ôn bài thành những khoảng thời gian thú vị, với những gói bim bim giòn tan và những bản nhạc EDM nhẹ nhàng từ loa Bluetooth. “Ê Nam, chiều nay qua nhà tao ôn đi. Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, mày yếu Toán thì tao dạy. Bố mẹ tao đi vắng, yên tĩnh lắm,” Minh nhắn tin vào sáng thứ Bảy, khi Nam còn đang nằm ì trên giường, nhìn trần nhà loang lổ vết ố vàng do những cơn mưa dột. Nam mỉm cười, gõ nhanh: “Ok, tao đến lúc ba giờ. Nhớ chuẩn bị nước chanh nhé, nóng quá.” Đó là một thỏa thuận ngầm giữa hai cậu bạn: ôn bài ở nhà Minh, nơi không gian rộng rãi và yên tĩnh hơn căn phòng chật hẹp của Nam ở Bình Thạnh.
Chiều thứ Bảy ấy, Sài Gòn dịu dàng hơn thường lệ. Mây trời xám xịt kéo về từ phía sông Sài Gòn, báo hiệu một cơn mưa nhỏ sắp đến, nhưng nắng chiều vẫn len lỏi qua những tán lá, vẽ nên những vệt sáng dài trên mặt đường nhựa bóng loáng sau cơn mưa sáng. Nam đạp xe từ quận Bình Thạnh qua cầu Ông Lãnh, gió heo may mang theo mùi tanh nồng của nước sông và hương hoa sữa thoang thoảng từ những hàng cây ven đường. Cậu mặc chiếc áo phông xám đơn giản, quần jeans hơi bạc màu vì giặt quá nhiều, và balo nặng trĩu sách vở trên vai. Tim cậu đập nhanh hơn một chút khi nghĩ đến việc lại bước chân vào ngôi nhà trên đường Lý Chính Thắng – nơi mà cậu đã có những kỷ niệm khó quên từ buổi tụ tập nướng thịt tháng trước, từ buổi ôn bài với khoảnh khắc nhìn lén cô Tú tắm, và gần đây nhất là lời hẹn đánh cầu lông sáng sớm. Đặc biệt là cô Tú, người phụ nữ mà hình ảnh của bà vẫn ám ảnh cậu trong những đêm dài. Không phải một nỗi ám ảnh đáng sợ, mà là một sự cuốn hút nhẹ nhàng, mơ hồ, khiến cậu thường xuyên đỏ mặt mỗi khi nhớ lại nụ cười ấm áp của bà hay bàn tay mềm mại khi bà đưa miếng dưa hấu trong buổi đá bóng. Nam tự nhủ rằng đó chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho một người lớn tử tế, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rằng cảm xúc ấy phức tạp hơn thế nhiều, đặc biệt sau cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa mẹ cậu và cô Tú ở chợ Bình Thạnh tuần trước.
Chung cư hiện ra trước mắt, với sảnh chính rộng rãi và những chậu cây xanh tươi tốt ở góc tường. Nam dựng xe ở bãi gửi dưới hầm, lau vội mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, rồi bước vào thang máy. Cậu soi mình trong gương: mái tóc đen nhánh hơi rối vì gió, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ mệt mỏi sau một tuần học hành, và nụ cười gượng gạo để che giấu sự hồi hộp. Thang máy dừng ở tầng bảy với tiếng “ting” quen thuộc, và cánh cửa phòng 702 mở ra trước mặt cậu. Minh đứng đó, mặc chiếc áo ba lỗ thể thao màu xanh dương, quần short lửng, mái tóc undercut gọn gàng vẫn còn ướt sau khi tắm. “Nam! Vào đi mày, tao đang dọn bàn học đây,” Minh reo lên, kéo tay cậu bạn vào nhà mà không cần chào hỏi rườm rà. Không khí căn hộ thoang thoảng mùi nước lau nhà sạch sẽ, xen lẫn hương cà phê từ bếp – chắc hẳn cô Tú vừa pha một tách để tỉnh táo cho buổi chiều. Phòng khách rộng rãi với bộ sofa da nâu và bức tường kính nhìn ra ban công, nơi những chậu hoa lan tím đang nở bung dưới nắng chiều. Trên bàn trà thấp là vài cuốn sách mỹ thuật mở sẵn, những nét cọ màu nước loang lổ gợi lên hình ảnh những cơn mưa Sài Gòn dai dẳng – sở thích vẽ vời của cô Tú mà Minh từng kể.
“Nhà hôm nay yên tĩnh phết nhỉ? Bố mẹ mày đi đâu?” Nam hỏi, tháo balo đặt xuống sàn gỗ bóng loáng. Minh gật đầu, dẫn cậu vào phòng ngủ của mình – một không gian gọn gàng với chiếc giường đơn kê sát tường, bàn học lớn chất đầy sách vở và mô hình xe hơi xếp ngay ngắn trên kệ. “Ừ, bố tao đi công tác Bình Dương, về muộn. Mẹ tao thì ở nhà, đang vẽ vời gì đó trong phòng làm việc. Bà ấy bảo để yên cho tụi mình ôn bài.” Minh nói, giọng vô tư, rồi bật máy tính xách tay lên, mở file Word chứa dàn ý môn Toán. Nam ngồi xuống chiếc ghế xoay bên bàn, trải sách vở ra, cố gắng tập trung vào những trang giấy trắng đầy chữ viết tay. Họ bắt đầu ôn bài từ môn Toán, với những công thức đạo hàm mà Minh giải thích một cách dễ hiểu, vẽ sơ đồ trên giấy nháp như đang vẽ bản đồ chiến trận. “Thấy chưa, mày chỉ cần nhớ quy tắc chuỗi thôi, giống như chuyền bóng trong đá bóng ấy,” Minh cười lớn, vỗ vai cậu. Nam gật gù, ghi chép lia lịa, nhưng đầu óc cậu thỉnh thoảng lại lạc lối, nghĩ về những trận bóng cuối tuần và nụ cười của lũ bạn. Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai giờ ôn Toán chuyển sang Lý, với những bài tập về lực và chuyển động mà Nam vốn dĩ ghét cay ghét đắng. Minh kiên nhẫn, dùng que kem đánh răng làm “vector” minh họa, khiến cậu bật cười và quên bớt sự khô khan của môn học.
Đến khoảng năm giờ chiều, khi mặt trời đã ngả bóng dài qua ban công, Nam cảm thấy cổ họng khô khốc vì nói nhiều và uống ít nước. Hơn nữa, nỗi tò mò về cô Tú lại dâng trào, khiến cậu không thể ngồi yên trong phòng Minh nữa. “Ê Minh, tao xuống bếp lấy nước uống cái đã. Mày uống không?” cậu hỏi, đứng dậy vươn vai. Minh lắc đầu, mắt vẫn dán vào màn hình: “Thôi, tao uống nước suối trong tủ lạnh phòng này. Đi đi, nhanh lên, sắp ôn Văn rồi.” Nam gật đầu, bước ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng để không làm phiền. Hành lang căn hộ ngắn gọn, với những bức tranh trừu tượng treo tường do cô Tú vẽ, dẫn thẳng đến khu bếp mở rộng rãi. Ánh chiều tà len qua cửa sổ kính lớn, nhuộm vàng cả không gian: quầy bar đá granite bóng loáng, tủ lạnh trắng tinh, và những chiếc tủ gỗ chứa đầy gia vị. Nam mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng mát lạnh, nhưng khi định rót vào ly, cậu nghe thấy tiếng bút chì lạo xạo trên giấy từ phòng làm việc liền kề – một căn phòng nhỏ nối liền với bếp, cửa kính mờ với rèm che hờ hững. Tiếng vẽ vời ấy quen thuộc, như tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn nhà cậu ở Bình Thạnh, nhưng hôm nay, nó mang theo một sức hút lạ lùng, khiến cậu khựng lại.
Cửa phòng làm việc khép hờ, chỉ hé một khe nhỏ đủ để ánh sáng vàng vọt từ đèn bàn bên trong lọt ra. Nam không định nhìn, cậu thực sự không định thế. Cậu chỉ muốn rót nước nhanh rồi quay về, tiếp tục những trang sách đang chờ đợi. Nhưng sự tò mò tuổi mới lớn, xen lẫn với nỗi ám ảnh mơ hồ về cô Tú, đã khiến bàn tay cậu run run đặt ly xuống quầy bar. Cậu tiến lại gần hơn, tim đập thình thịch như trống đánh trong lồng ngực, và qua khe cửa hờ, cậu nhìn thấy. Đó là cô Tú, người phụ nữ mà cậu đã cố gắng quên đi trong những ngày học hành bận rộn, nhưng giờ đây, bà hiện ra trong một khoảnh khắc tập trung nhất, ngồi bên bàn vẽ với chiếc bút chì lướt nhẹ trên giấy trắng. Bà khoảng ba mươi tám tuổi, nhưng vẻ đẹp của bà không phải là sự non nớt của tuổi trẻ, mà là sự chín muồi, hài hòa, như một bức tranh được thời gian mài giũa khéo léo. Làn da bà trắng mịn màng, không tì vết, lấp lánh dưới ánh đèn bàn ấm áp. Mái tóc dài uốn lọn, thường ngày buông xõa quyến rũ qua vai, giờ được buộc cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài và đôi vai trần mịn màng dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng. Bà mặc chiếc váy cotton xanh nhạt dài qua gối, ôm sát lấy vóc dáng thon thả, đường cong mềm mại mà vẫn toát lên vẻ thanh lịch. Đôi tay thon thả với những ngón tay dài thanh thoát lướt trên giấy, vẽ nên những nét cọ loang lổ, gợi lên hình ảnh một cơn mưa Sài Gòn dai dẳng.
Nam đứng đó, nuốt nước bọt, mắt cậu dán chặt vào hình ảnh ấy. Bà đẹp đến mức khiến cậu đau đớn – không chỉ là vẻ đẹp thể xác, mà là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự dịu dàng bên ngoài và sức sống mãnh liệt bên trong. Bà ngẩng đầu lên, như cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, và nụ cười ấm áp nở trên môi khi nhìn thấy cậu: “Nam! Cháu xuống bếp à? Cô đang vẽ vời linh tinh thôi. Vào đây đi, ngồi chơi với cô một lát.” Giọng bà nhẹ nhàng, ấm áp như mật ong, với chút khẩu âm miền Nam ngọt ngào. Nam giật mình, mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy cửa bước vào: “Dạ… dạ chào cô. Cháu lấy nước thôi ạ. Cô vẽ gì đẹp thế?” Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ bên bàn vẽ, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu không ngừng liếc về bức tranh – một bức màu nước với những vệt xanh dương loang lổ, gợi lên hình ảnh sông Sài Gòn lấp lánh dưới nắng chiều.
Cô Tú cười, đặt bút chì xuống, quay ghế lại đối diện cậu: “Cô vẽ mưa Sài Gòn thôi, linh tinh ấy mà. Cháu với Minh ôn bài vui không? Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cô nghe thằng bé kể cháu lo lắm.” Bà rót một ly nước chanh tươi từ bình trên bàn, đưa cho cậu với bàn tay mềm mại. Nam nhận ly, ngón tay chạm nhẹ vào tay bà, một luồng điện chạy qua người cậu: “Dạ vui ạ, nhưng Toán khó quá. Minh dạy cháu hay lắm. Còn cô, dạy mỹ thuật thì chắc thư giãn hơn học Toán nhỉ?” Cô Tú gật đầu, đôi mắt đen láy ánh lên: “Ừ, dạy trẻ con thì vui, nhưng đôi khi cô cũng mệt. Chúng nó nghịch lắm, vẽ lung tung rồi bắt cô sửa. Nhưng cô thích, vì nó giống như được sống lại tuổi thơ.” Nam lắng nghe chăm chú, kể về mẹ mình, về những buổi sáng bà dậy sớm bán hàng ở chợ Bình Thạnh, và cô Tú lắng nghe, đôi khi gật gù: “Mẹ cháu giỏi giang thật. Phụ nữ mình phải mạnh mẽ chứ, cô cũng vậy mà.” Những câu chuyện chảy trôi tự nhiên, từ sở thích đọc sách – cả hai đều mê Nguyễn Nhật Ánh – đến những kỷ niệm tuổi teen ở Sài Gòn xưa, khi cô Tú còn đạp xe rong ruổi khắp phố phường với bạn bè.
Trong khoảnh khắc ấy, Nam cảm nhận rõ ràng sự thân thiết đang lớn dần giữa hai người. Không còn là sự lúng túng ban đầu, khi cậu chỉ biết cúi đầu chào và lắp bắp cảm ơn. Giờ đây, cậu dám nhìn thẳng vào mắt cô Tú, dám cười đùa khi bà trêu: “Cháu học giỏi Văn, chắc vẽ thơ hay lắm. Lần sau cháu kể cô nghe một bài thơ cháu thích.” Nam đỏ mặt, nhưng đáp lại: “Dạ, cháu thích ‘Vội vàng’ của Xuân Diệu. ‘Tôi muốn tắt nắng đi / Cho màu đừng nhạt mất / Tôi muốn buộc gió lại / Cho hương đừng bay đi’ – nghe buồn nhưng hay cô ạ.” Cô Tú mỉm cười, đôi mắt long lanh: “Hay thật. Cô cũng thích thơ, nhưng giờ bận rộn quá, ít khi đi triển lãm tranh. Tuần sau có triển lãm mỹ thuật ở nhà văn hóa Thanh Niên, cô muốn đi lắm, nhưng Minh nó bận học, chồng cô thì đi công tác.” Lời nói ấy vang lên nhẹ nhàng, nhưng với Nam, chúng như một lời mời gọi bất ngờ giữa không khí ấm cúng của phòng làm việc. Cậu hình dung cảnh bà lang thang giữa những bức tranh màu sắc, cơ thể thon thả di chuyển giữa đám đông, và nỗi rạo rực quen thuộc lại dâng trào, khiến cậu siết chặt ly nước dưới bàn. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: “Triển lãm tranh hả cô? Cháu cũng thích, hồi lớp 9 cô giáo Văn dẫn đi Bảo tàng Mỹ thuật. Hay là… cháu đi cùng cô được không ạ? Cháu rảnh mà, và học cô cách ngắm tranh.”
Cô Tú ngạc nhiên một giây, rồi mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy ánh lên sự vui vẻ: “Thật hả cháu? Cô mừng lắm, lâu rồi cô không có bạn trẻ đi cùng. Nhưng mà… cô có điều kiện nhé. Nếu cháu thi cuối kỳ được học sinh giỏi, thì cô sẽ đi cùng cháu. Xem như phần thưởng cho sự chăm chỉ. Đồng ý không?” Lời nói ấy như một thử thách ngọt ngào, khiến tim Nam đập nhanh hơn. Cậu gật đầu lia lịa, lòng dâng trào quyết tâm: “Dạ đồng ý ạ! Cháu sẽ cố gắng, hứa với cô mà.” Cô Tú cười lớn, vỗ nhẹ vai cậu: “Tốt lắm. Giờ quay lên ôn bài đi, kẻo Minh nó gọi. Cô pha thêm nước chanh cho cháu mang lên nhé.” Nam đứng dậy, cầm ly nước, bước ra khỏi phòng với lòng đầy bồi hồi. Lời hẹn ấy không chỉ là triển lãm tranh, mà là một chương mới trong mối quan hệ của họ – một lời khích lệ, một phần thưởng, và có lẽ, một cơ hội để cậu gần gũi hơn với người phụ nữ khiến cậu ám ảnh.
Quay lên phòng Minh, Nam tiếp tục ôn bài với tinh thần phấn chấn hơn. Minh ngạc nhiên: “Mày xuống lâu thế? Nói chuyện với mẹ tao à?” Nam cười gượng: “Ừ, cô hỏi han thôi. Thôi ôn Văn đi.” Họ phân tích bài thơ “Vội vàng”, nhưng đầu óc Nam cứ lạc lối về triển lãm tranh, về những bức màu nước loang lổ, và về cô Tú bên cạnh cậu giữa đám đông. Thời gian trôi qua chậm chạp, hai giờ nữa mới kết thúc buổi ôn, khi trời đã tối mịt và cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi lộp độp ngoài ban công. Minh duỗi người: “Xong rồi! Mai kiểm tra Lý chắc ổn. Mày ở lại ăn tối đi, mẹ tao nấu canh chua cá lóc ngon lắm.” Nhưng Nam lắc đầu: “Thôi, muộn rồi. Cháu về đây, cảm ơn mày nhé.” Cậu chào tạm biệt Minh, bước ra thang máy với balo nặng trĩu, mưa rơi lộp độp trên mũ bảo hiểm. Về đến nhà ở Bình Thạnh, mẹ cậu đang chờ ở hiên, với chén cơm nóng hổi. Nam kể sơ về buổi ôn bài, giấu kín lời hẹn với cô Tú. Đêm ấy, nằm trên giường, cậu không ngủ được, hình ảnh cô Tú ám ảnh cậu, một nỗi rạo rực ngọt ngào xen lẫn quyết tâm. Sài Gòn mưa rơi ngoài cửa sổ, và cậu biết, kỳ thi cuối kỳ này sẽ là thử thách lớn nhất – không chỉ cho điểm số, mà cho lời hứa với người phụ nữ ấy.
