Những người mẹ Dâm Đãng
Chương 8 : : Mẹ và cô Tú gặp nhau
Sài Gòn những ngày giữa tháng Mười Hai luôn mang một vẻ đẹp hối hả, khi nắng sớm dịu dàng len qua những tán lá me già cỗi trên đường phố, và không khí se se lạnh buổi sáng khiến con người ta cảm thấy mọi thứ đều tươi mới, đầy sức sống. Những cơn mưa phùn cuối mùa đã nhường chỗ cho những ngày khô ráo hơn, dù thỉnh thoảng vẫn có những trận mưa bất chợt chiều tà, nhắc nhở rằng mùa đông miền Nam vẫn còn đó, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng. Đối với Nam, những ngày cuối tuần như thế này không còn là khoảng thời gian để lang thang một mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ qua những con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, mà trở thành những khoảnh khắc quý giá bên mẹ – bà Hà, người phụ nữ đã dành trọn cuộc đời để che chở cho cậu giữa guồng quay của thành phố lớn. Sau buổi sáng đánh cầu lông cùng cô Tú, hình ảnh người phụ nữ ấy vẫn ám ảnh cậu không nguôi: cơ thể thon thả di chuyển linh hoạt trên sân gỗ, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng mịn, và những đường cong chín muồi lấp ló dưới lớp trang phục thể thao mỏng manh. Những ham muốn thầm kín ấy khiến cậu day dứt, nhưng chúng cũng khiến cậu nhận ra rằng, cuộc sống không chỉ là những giấc mơ riêng tư, mà còn là những trách nhiệm giản dị hàng ngày, như việc chở mẹ đi chợ vào sáng Chủ Nhật.
Nam thức dậy lúc năm giờ rưỡi, khi ánh bình minh vừa hé lộ qua khe cửa sổ căn phòng nhỏ hẹp, vẽ nên những vệt sáng vàng óng trên sàn gạch hoa cũ kỹ. Cậu dụi mắt, ngồi dậy trên chiếc giường đơn cứng ngắc, nơi tấm chăn mỏng manh vẫn còn vương mùi mồ hôi từ những đêm mất ngủ gần đây. Bàn học bên cạnh ngổn ngang sách vở sau kỳ kiểm tra cuối kỳ lớp 10, với những trang giấy nháp đầy công thức toán học rối rắm và những câu thơ Văn học buồn man mác của Xuân Diệu. Cậu thở dài, xua tan những suy nghĩ lạc lối về cô Tú – về nụ cười rạng rỡ của bà khi thắng ván cầu lông, về ánh mắt tán tỉnh của anh Hùng trong bữa sáng phở, và về nỗi ghen tị vô cớ dâng trào trong lòng cậu. Hôm nay, cậu phải là Nam của bà Hà: cậu con trai hiếu thảo, người sẽ chở mẹ đi chợ như mọi Chủ Nhật, giúp bà chọn những mớ rau tươi và những con cá lóc còn quẫy đuôi trong thùng xốp.
Từ bếp, tiếng bà Hà vọng ra kèm theo mùi bánh mì nướng thơm lừng: “Nam ơi, dậy chưa con? Ăn sáng đi, hôm nay chợ đông lắm, phải đi sớm kẻo hết hàng tươi.” Giọng bà ấm áp, xen lẫn chút mệt mỏi quen thuộc sau những buổi sáng dậy từ ba giờ để chuẩn bị hàng quán. Nam bước ra sân sau nhà, nơi bà đang tất bật bên góc bếp chật hẹp, chiếc áo bà ba xanh nhạt ôm sát lấy vóc dáng đầy đặn, mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy bằng chiếc lược sừng cũ kỹ. Bà Hà bốn mươi hai tuổi, nhưng những nếp nhăn mờ quanh khóe mắt và đôi bàn tay chai sạn vì nắng gió chợ búa không làm bà kém đi vẻ đẹp mộc mạc, chín muồi của người phụ nữ miền Nam. Làn da bà hơi ngăm đen vì những năm tháng lao động không ngừng nghỉ, nhưng vẫn giữ được sự mịn màng nhờ những buổi tắm nước lá hàng ngày, và vòng một đầy đặn của bà, trĩu nặng dưới lớp áo mỏng, luôn khiến Nam phải quay mặt đi trong những khoảnh khắc lúng túng gần đây. Cậu nhận ra rằng, những ham muốn tuổi mới lớn không chừa một ai, kể cả người mẹ thân yêu nhất, nhưng cậu cố gắng chôn vùi chúng sâu hơn, thay vào đó là sự trân trọng và yêu thương giản dị.
“Dạ, con dậy rồi mẹ. Bánh mì ngon quá, mẹ nướng khéo tay thật.” Nam nói, ngồi xuống chiếc ghế nhựa thấp bên bàn ăn ngoài sân, cắn một miếng bánh mì kẹp trứng ốp la còn nóng hổi, vị béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi. Bà Hà cười, lau tay vào tạp dề, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên niềm vui: “Mẹ học lỏm từ bà ngoại con mà. Ăn đi con, rồi dắt xe cho mẹ. Hôm nay mẹ cần mua thêm mớ cá kho tộ bán chạy, với rau muống xào tỏi nữa.” Bà ngồi xuống đối diện cậu, nhấp một ngụm trà đá từ chiếc ly thủy tinh cũ kỹ, khuôn mặt tròn đầy toát lên sự mạnh mẽ thầm lặng. Nam gật đầu, nuốt vội miếng bánh: “Dạ, con chở mẹ đi. Hôm nay con rảnh, không đá bóng với Minh.” Lời nói ấy khiến cậu thoáng nhớ đến Minh – cậu bạn thân thiết với nụ cười toe toét và những trận bóng cuồng nhiệt ở công viên Lê Văn Tám – nhưng cậu nhanh chóng xua tan, tập trung vào mẹ. Bà Hà là trung tâm thế giới của cậu, người đã hy sinh những năm tháng tuổi trẻ để nuôi cậu khôn lớn giữa Sài Gòn ồn ã, và hôm nay, cậu muốn dành trọn buổi sáng cho bà.
Ăn sáng xong, Nam dắt chiếc xe đạp cũ kỹ ra đầu hẻm, nơi nắng sớm đã bắt đầu chang chang trên mặt đường nhựa bóng loáng sau cơn mưa đêm. Chiếc xe là món quà từ bố cậu, ông Hải, nhân dịp sinh nhật năm ngoái – một chiếc xe nam cũ kỹ nhưng chắc chắn, với giỏ xe phía trước rộng rãi để chở hàng. Bà Hà bước ra từ nhà, tay xách chiếc túi vải cũ với vài tờ tiền lẻ và chiếc giỏ tre đan tay, bước chân bà vững chãi nhưng nhẹ nhàng. “Con ngồi sau, mẹ đạp nhé? Không, để mẹ ngồi sau, con đạp đi, đường trơn.” Bà nói, giọng dứt khoát, rồi ngồi lên yên sau, hai tay ôm eo cậu qua lớp áo phông mỏng. Nam gật đầu, đạp xe nhẹ nhàng ra đường lớn Điện Biên Phủ, gió sớm mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ những hàng cây ven đường. Con hẻm nhỏ dẫn ra phố chính đã nhộn nhịp: những chiếc xe máy chen chúc, tiếng rao hàng vang vọng từ xe đẩy bán bánh cuốn nóng hổi, và những nhóm bà con xách giỏ đi chợ từ sớm. Nam đạp xe chậm rãi, cảm nhận hơi ấm từ lưng mẹ truyền qua lớp áo, một cảm giác an toàn quen thuộc mà cậu đã đánh mất trong những ngày tháng tuổi dậy thì đầy hỗn loạn.
Chợ Bình Thạnh nằm cách nhà khoảng hai cây số, một khu chợ truyền thống sầm uất với những dãy sạp mái tôn lợp tạm, nơi mùi cá tươi tanh nồng hòa quyện với hương rau củ xanh mướt và tiếng mặc cả rộn ràng. Trên đường đi, Nam và bà Hà trò chuyện vu vơ về đủ thứ: về trường lớp của cậu, với những môn Văn khiến cậu say sưa và những trận kiểm tra Toán khiến cậu đau đầu; về hàng quán của bà, với những ngày ế ẩm vì mưa và những ngày bán chạy nhờ món cá kho tộ cay nồng. “Con học giỏi lắm, mẹ tự hào. Nhưng nhớ giữ sức khỏe nhé, đừng thức khuya ôn bài,” bà Hà nói, giọng ấm áp, bàn tay chai sạn vỗ nhẹ vai cậu. Nam cười, quay đầu nhìn mẹ qua vai: “Dạ, con biết rồi. Mẹ cũng vậy, đừng dậy sớm quá, mệt thì nghỉ ngơi.” Lời nói ấy khiến bà Hà im lặng một lúc, rồi bà cười khẽ: “Mẹ già rồi con, nghỉ sao nổi. Nhưng có con bên cạnh là mẹ vui rồi.” Khoảnh khắc ấy, Nam cảm thấy lòng mình ấm áp, những ham muốn thầm kín về cơ thể mẹ – về bầu ngực đầy đặn lắc nhẹ theo nhịp xe, về bờ mông rộng tròn ép sát vào yên sau – bị đẩy lùi bởi tình yêu thương thuần khiết. Cậu đạp xe nhanh hơn, gió sớm thổi mát rượi qua mặt, mang theo hy vọng rằng, hôm nay sẽ là một ngày bình yên.
Nhưng Sài Gòn luôn đầy bất ngờ, và bất ngờ ấy đến khi họ rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến chợ, nơi dòng người mua sắm bắt đầu đông đúc. Nam đang đạp xe chậm lại để tránh một chiếc xe máy chở hàng rong lao vút qua, thì từ phía đối diện, một chiếc xe hơi màu bạc quen thuộc lăn bánh êm ru. Tim cậu đập thình thịch khi nhận ra người lái xe: cô Tú, với mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, mặc chiếc áo sơ mi trắng ôm sát và quần jeans xanh nhạt, toát lên vẻ trẻ trung thanh lịch như mọi khi. Bà đang lái xe một mình, có lẽ trên đường về nhà sau buổi sáng dậy sớm, và ánh mắt bà vô tình chạm vào cậu qua kính chắn gió. Cô Tú khựng lại, hạ kính xe xuống, nụ cười rạng rỡ nở trên môi: “Nam! Cháu đây mà? Sáng nay đánh cầu lông vui không? Ủa, đi đâu sớm thế?” Giọng bà ấm áp, ngọt ngào với khẩu âm miền Nam, vang vọng giữa dòng người hối hả, khiến Nam vội đạp phanh xe, suýt va vào lề đường.
“Dạ chào cô! Cháu… cháu chở mẹ đi chợ ạ.” Nam đáp, giọng hơi run, mặt đỏ bừng vì bất ngờ. Bà Hà ngồi sau, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trong xe hơi sang trọng, đôi mắt một mí ánh lên tò mò: “Con quen ai mà đẹp quá vậy? Giới thiệu mẹ đi.” Nam lúng túng, quay đầu giải thích: “Mẹ ơi, đây là cô Tú, mẹ của Minh bạn con lớp 10. Cô ấy hay đón Minh ở trường, lần trước còn chở con về.” Rồi cậu quay sang cô Tú, giọng lắp bắp: “Cô ơi, đây là mẹ cháu, bà Hà. Mẹ bán hàng ở chợ Bình Thạnh ạ.” Bà Hà nhanh chóng mỉm cười, giọng thân thiện: “Chào cô Tú. Cảm ơn cô hay chở con trai tôi về, đường sá Sài Gòn giờ kẹt xe lắm. Cô đi đâu sớm thế?” Cô Tú cười lớn, mở cửa xe bước xuống, đôi giày cao gót đen bóng lấp lánh dưới nắng sớm, chiếc váy jeans tôn lên vóc dáng thon thả với những đường cong mềm mại. Bà tiến lại gần, bắt tay bà Hà qua giỏ xe: “Chào chị Hà. Em là Tú, mẹ thằng Minh bạn Nam. Hôm nay em đi chợ mua ít rau củ về nấu ăn, chứ không em hay đi đánh cầu lông sáng sớm. Chị bán hàng gì ở chợ vậy? Lần sau em ghé ủng hộ.”
Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy khiến dòng người xung quanh dường như chậm lại, như thể Sài Gòn đang dành một khoảng không gian riêng cho ba người phụ nữ và cậu con trai. Bà Hà cười rạng rỡ, đôi mắt hiền hậu ánh lên sự chân thành: “Chị bán cá kho tộ với rau xào thôi, hàng bình dân. Cô trẻ đẹp quá, chắc hay tập thể dục hả? Nam nhà chị kể cô đánh cầu lông giỏi lắm.” Cô Tú cười ngại ngùng, vuốt nhẹ mái tóc: “Em nhờ bạn bè thôi chị, chứ có giỏi gì. Nam đánh hay hơn em nữa, hôm nay thắng em te tua.” Bà quay sang Nam, ánh mắt đen láy long lanh: “Phải không cháu? Cháu với mẹ đi chợ, để cô đi cùng một đoạn nhé? Chợ Bình Thạnh em cũng quen, hay mua hải sản tươi.” Nam gật đầu lia lịa, lòng dâng trào một nỗi vui mừng xen lẫn bối rối: “Dạ được ạ. Cô đậu xe đây đi, con dắt xe theo.” Cô Tú gật đầu, quay lại xe đỗ vào lề đường, rồi bước bộ theo họ với chiếc túi xách nhỏ xinh đeo lệch vai.
Ba người cùng đi bộ vào chợ, Nam dắt xe đạp bên cạnh, bà Hà và cô Tú sánh vai trò chuyện rôm rả như những người bạn lâu năm. Chợ Bình Thạnh lúc này đã đông đúc, với những dãy sạp mái tôn lợp tạm chen chúc nhau, tiếng mặc cả vang vọng lẫn tiếng nước chảy róc rách từ những thùng xốp đựng cá. Mùi tanh nồng của cá tươi hòa quyện với hương rau củ xanh mướt và mùi bánh mì nướng từ quán ven đường, tạo nên một bức tranh sống động của Sài Gòn bình dân. Bà Hà dẫn đường, quen thuộc với từng lối đi hẹp: “Chị hay mua cá ở sạp bà Tư, cá lóc tươi lắm, quẫy đuối cả tay. Cô mua gì thì theo chị.” Cô Tú gật đầu, đôi mắt tò mò nhìn quanh: “Em mua ít tôm sú với rau muống thôi, về nấu lẩu. Chị Hà bán hàng khéo tay quá, chắc khách đông lắm.” Bà Hà cười khiêm tốn: “Đông gì chị, mưa gió thì ế. Nhưng có Nam giúp, chị đỡ mệt.” Nam đi bên cạnh, lắng nghe hai người phụ nữ trò chuyện, lòng cậu dâng trào một cảm xúc lạ lùng. Đây là lần đầu tiên mẹ cậu gặp cô Tú, và sự tương tác giữa hai bà – một người mộc mạc, đầy đặn với vẻ đẹp lao động, một người thanh lịch, thon thả với vẻ đẹp chín muồi – khiến cậu nhận ra sự đa dạng của vẻ đẹp phụ nữ, và cả những ham muốn phức tạp trong lòng mình.
Họ dừng lại ở sạp cá tươi, nơi bà Tư – một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt tròn đầy và nụ cười răng khểnh – đang tất bật chọn cá cho khách. “Chị Hà đây rồi! Hôm nay mua gì? Cá lóc ba con nhé, tươi roi rói.” Bà Tư reo lên, tay thoăn thoắt chọn những con cá bạc lấp lánh trong thùng xốp. Bà Hà gật đầu, mặc cả khéo léo: “Ba con thôi, nhưng rẻ chút em ơi, chị bán lại lỗ.” Cô Tú đứng bên, quan sát với nụ cười thích thú: “Chị mặc cả hay quá. Em mua hai ký tôm sú, tươi không chị?” Bà Tư cười lớn, cân tôm đỏ au: “Tươi lắm cô, mới đánh đêm qua. Bạn chị Hà hả? Lần sau ghé thường nhé.” Trong lúc chờ cân hàng, hai bà tiếp tục trò chuyện: bà Hà kể về những ngày chợ ế vì dịch, cô Tú chia sẻ về công việc dạy mỹ thuật ở trường tiểu học, với những đứa trẻ nghịch ngợm vẽ vời lung tung. “Em vẽ tranh cho tụi nhỏ, nhưng về nhà thì toàn nấu nướng thôi. Chị Hà có bí quyết kho cá gì không, em học lỏm.” Cô Tú hỏi, giọng thân mật. Bà Hà cười, vỗ vai bà: “Dễ thôi em, ướp sả ớt với nước mắm, ninh nhỏ lửa. Lần sau em ghé nhà chị, chị làm thử.” Nam đứng bên, cầm giỏ tre giúp mẹ, nhưng ánh mắt cậu cứ lén lút quan sát hai người: mẹ cậu với vóc dáng đầy đặn, bước chân vững chãi giữa chợ búa; cô Tú với thân hình thon thả, di chuyển khéo léo giữa đám đông, chiếc áo sơ mi trắng ôm sát lấy bầu ngực đầy đặn, khiến cậu phải quay mặt đi để che giấu nỗi rạo rực quen thuộc.
Họ tiếp tục đi qua dãy sạp rau củ, nơi những mớ rau muống xanh mướt xếp chồng chất, và những bó hành lá tươi rói còn đọng sương sớm. Bà Hà chọn rau nhanh tay, mặc cả với người bán: “Mười nghìn một mớ, rẻ đi chị ơi.” Cô Tú theo sau, mua thêm ít cà rốt và khoai tây cho món hầm, thỉnh thoảng chen vào những câu hỏi vui vẻ: “Chị Hà, Nam nhà chị học giỏi Văn lắm, em nghe Minh kể. Chị có hay đọc sách không?” Bà Hà lắc đầu cười: “Chị bận bán hàng, đọc báo Tuổi Trẻ thôi. Nhưng con trai chị mê thơ văn, chắc giống bố nó.” Cuộc trò chuyện ấy khiến Nam cảm thấy ấm áp, như thể hai thế giới – thế giới bình dân của mẹ và thế giới thanh lịch của cô Tú – đang hòa quyện một cách tự nhiên, và cậu là cầu nối giữa chúng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu không khỏi so sánh: mẹ cậu đẹp theo cách mộc mạc, với làn da ngăm đen và vòng eo hơi đầy đặn từ những năm tháng sinh nở; cô Tú đẹp theo cách quyến rũ, với làn da trắng mịn và những đường cong hài hòa, khiến cậu nhớ lại khoảnh khắc nhìn lén bà tắm, và nỗi ham muốn lại len lỏi.
Khi họ ra khỏi chợ, giỏ xe nặng trĩu hàng hóa, nắng sớm đã lên cao hơn, chang chang trên mặt đường nhựa. Cô Tú đề nghị: “Chị Hà, em chở hai người về nhé? Xe đạp chở hàng nặng lắm.” Bà Hà lắc đầu, cười: “Thôi em, chị quen rồi. Cảm ơn em ghé chơi, lần sau em với Minh qua nhà chị ăn cơm.” Cô Tú gật đầu, ôm bà Hà một cái nhanh: “Dạ, em hứa. Chị giữ sức khỏe nhé.” Rồi bà quay sang Nam, vỗ vai cậu: “Cháu về cẩn thận. Nhắn Zalo cô sau nhé, kể mẹ cháu nghe về buổi cầu lông.” Nam gật đầu, mặt đỏ bừng: “Dạ, cháu sẽ kể ạ.” Cô Tú lên xe, chiếc Innova màu bạc lăn bánh êm ru, khuất bóng sau góc phố, để lại Nam và bà Hà với chiếc xe đạp nặng trĩu.
Trên đường về, bà Hà ngồi sau, giọng vui vẻ: “Cô Tú tốt quá con ơi, trẻ đẹp mà thân thiện. Mẹ con mình may mắn quen được nhà ấy.” Nam gật đầu, đạp xe chậm rãi: “Dạ, cô ấy hay lắm mẹ. Con thích chơi với Minh.” Nhưng trong lòng cậu, cuộc gặp gỡ ấy mở ra một chương mới: mẹ và cô Tú đã gặp nhau, và những bí mật thầm kín của cậu giờ đây có nguy cơ bị phơi bày, hoặc có lẽ, chúng sẽ dẫn đến những mối liên hệ sâu sắc hơn. Về đến nhà, bà Hà tất bật dọn hàng vào bếp, Nam giúp mẹ xếp cá và rau, lòng đầy suy tư. Sài Gòn ngoài kia vẫn nhộn nhịp, với nắng sớm dịu dàng và gió heo may thoang thoảng, và cậu biết rằng, cuộc sống lớp 10 này đang dệt nên những sợi chỉ phức tạp, nối liền những con người mà cậu yêu thương nhất.
