Những người mẹ Dâm Đãng
Chương 6 : : Ăn tối cùng gia đình Minh
Sài Gòn vào những ngày cuối tháng Mười Một luôn mang một vẻ u hoài đặc trưng, khi những cơn mưa rả rích kéo dài từ sáng đến tối, biến những con phố nhựa bóng loáng thành những dòng sông nhỏ lấp loáng dưới ánh đèn neon mờ ảo. Mưa không còn là những trận đổ ào ào dữ dội như mùa hạ, mà trở nên dai dẳng, thấm thía, như nỗi niềm của những người trẻ đang lớn lên giữa guồng quay cuộc sống. Đối với Nam, những ngày này không chỉ là khoảng thời gian để ôn bài cho những kỳ kiểm tra cuối kỳ lớp 10, mà còn là lúc cậu phải đối mặt với những xung đột nội tâm ngày càng sâu sắc. Hình ảnh cô Tú vẫn ám ảnh cậu trong những giấc mơ chập chờn, với những đường cong chín muồi của cơ thể bà hiện về rõ mồn một dưới dòng nước ấm, khiến cậu tỉnh giấc giữa đêm với nỗi rạo rực không thể dập tắt. Những ham muốn ấy không còn giới hạn ở riêng cô Tú nữa; chúng lan tỏa, khiến cậu chú ý đến vẻ đẹp đầy đặn của mẹ mình, bà Hà, với những khoảnh khắc lúng túng khi bà cúi xuống chuẩn bị bữa sáng, chiếc áo bà ba mỏng tang ôm sát lấy bầu ngực trĩu nặng. Nam cố gắng chôn vùi chúng dưới lớp vở bài tập và những trận đá bóng cuồng nhiệt ở công viên Lê Văn Tám, nơi cậu có thể trút bỏ năng lượng tuổi mới lớn vào những cú sút mạnh mẽ, nhưng chúng vẫn quay lại, như những giọt mưa thấm qua mái tôn nhà cậu ở quận Bình Thạnh.
Một buổi chiều thứ Sáu, khi chuông tan học vang lên giữa tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai, Minh vỗ vai Nam với nụ cười toe toét quen thuộc. Hai cậu bạn đang chen chúc trong dòng học sinh ùa ra cổng trường, những chiếc ô đủ màu sắc nở bung như những bông hoa dại giữa cơn mưa phùn. “Ê Nam, tối nay qua nhà tao ăn tối đi. Mẹ tao nấu bò kho với rau củ hầm, ngon lắm. Bố tao cũng về sớm, lâu rồi không gặp mày.” Giọng Minh hào hứng, xen lẫn tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô cậu cầm. Nam ngập ngừng một giây, tim cậu đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc lại bước chân vào căn hộ trên đường Lý Chính Thắng, nơi cô Tú sẽ hiện diện với nụ cười ấm áp và những đường cong khiến cậu bối rối. Nhưng cậu không thể từ chối; Minh là người bạn thân thiết nhất, và việc từ chối sẽ khiến cậu cảm thấy tội lỗi. “Ừ, được thôi. Tao về nhà thay đồ cái đã, khoảng sáu giờ tao đạp xe qua.” Nam đáp, cố giữ giọng bình thản, trong khi đầu óc cậu đã bắt đầu vẽ nên những hình ảnh mơ hồ về bữa tối ấy.
Về đến con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, Nam dựng xe đạp dưới mái hiên nhà, nước mưa nhỏ giọt từ vành mũ bảo hiểm xuống sàn gạch hoa cũ kỹ. Bà Hà đang tất bật ở bếp, mùi bò kho cay nồng lan tỏa từ nồi đất sành trên bếp gas, xen lẫn hương rau củ hầm thơm lừng. Bà mặc chiếc áo bà ba xanh nhạt đã sờn vai vì giặt giũ, mái tóc buộc gọn sau gáy, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên khi nhìn thấy con trai. “Về rồi hả con? Mưa to thế này, học hành có mệt không?” Bà hỏi, lau tay vào tạp dề, bước ra sân với chiếc ô nhỏ che cho cậu. Nam ôm mẹ một cái nhanh, cố gắng không để ánh mắt lướt qua đường cong đầy đặn của bà dưới lớp áo mỏng: “Dạ không mệt mẹ ơi. Tối nay con qua nhà Minh ăn tối, mai con về sớm giúp mẹ dọn chợ.” Bà Hà gật đầu, nụ cười ấm áp: “Ừ, đi chơi với bạn bè cho vui. Nhưng về muộn thì gọi mẹ đón nhé, đường trơn lắm.” Nam lên phòng, tắm rửa sạch sẽ dưới vòi sen nước lạnh buốt, cố gắng xua tan những suy nghĩ lạc lối bằng dòng nước xối xả. Cậu thay bộ quần jeans xanh đậm và áo phông trắng đơn giản, soi gương một lúc để vuốt lại mái tóc đen nhánh, rồi đạp xe ra đường dưới cơn mưa vẫn chưa ngớt.
Hành trình từ Bình Thạnh qua quận 3 mất hơn nửa giờ dưới mưa, với những vũng nước bắn tung tóe từ bánh xe máy chen chúc. Nam trú mưa vài lần dưới mái hiên quán cà phê ven đường, nhìn dòng người vội vã với những chiếc ô đủ màu, lòng cậu dâng trào một nỗi bồn chồn khó tả. Cậu nghĩ về cô Tú – người phụ nữ ba mươi tám tuổi với vẻ đẹp chín muồi mà cậu đã vô tình chứng kiến trong khoảnh khắc riêng tư ấy. Liệu bà có nhận ra sự lúng túng của cậu trong những lần gặp gỡ sau? Hay bà vẫn coi cậu chỉ là một cậu bé bạn của con trai mình? Những câu hỏi ấy khiến cậu siết chặt tay lái, đạp xe nhanh hơn qua cầu Ông Lãnh, nơi gió sông Sài Gòn mang theo mùi tanh nồng hòa quyện với hương hoa sữa thoang thoảng cuối mùa. Chung cư trên đường Lý Chính Thắng hiện ra trước mắt, với những ô cửa sổ sáng đèn ấm áp giữa màn mưa xám xịt. Nam dựng xe ở bãi gửi dưới hầm, lau khô người bằng khăn giấy từ balo, rồi bước vào thang máy với trái tim đập thình thịch.
Cánh cửa phòng 702 mở ra, và Minh kéo cậu vào với cái vỗ vai mạnh mẽ: “Nam! Vào đi mày, mưa to thế mà dám đạp xe. Lau khô đi, kẻo cảm.” Phòng khách rộng rãi thoang thoảng mùi thức ăn gia đình, với bộ sofa da nâu và bức tường kính nhìn ra ban công nơi mưa rơi lộp độp trên lan can. Ông Tuấn – bố Minh – đang ngồi ở bàn ăn, mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro thoải mái sau giờ làm, khuôn mặt vuông vức với nụ cười thân thiện: “Nam đến rồi à cháu? Chú nghe Minh kể về cháu nhiều lắm. Ngồi đi, sắp ăn rồi.” Nam chào chú, giọng hơi run: “Dạ chào chú. Cháu cảm ơn chú mời ạ.” Và rồi, cô Tú bước ra từ bếp, mang theo khay rau củ hầm còn bốc khói nghi ngút. Bà mặc chiếc váy cotton trắng dài qua gối, ôm sát lấy vóc dáng thon thả, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, toát lên vẻ trẻ trung dịu dàng như một người phụ nữ ngoài ba mươi. Khuôn mặt bà tròn đầy với đôi mắt đen láy long lanh, chiếc mũi cao thanh thoát, và nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều khi bà nhìn cậu: “Nam! Cháu đến rồi. Cô đang lo cháu ướt mưa. Lau khô tay chân đi, ngồi vào bàn ăn kẻo nguội.” Giọng bà ấm áp, ngọt ngào với khẩu âm miền Nam, khiến Nam đỏ mặt, cậu chỉ biết gật đầu và ngồi xuống ghế, cố gắng không để ánh mắt lướt qua đường cong mềm mại của bà dưới lớp váy mỏng.
Bữa tối bắt đầu trong không khí ấm cúng của một gia đình Sài Gòn điển hình. Bàn ăn gỗ óc chó bóng loáng được dọn sẵn với những món ăn dân dã nhưng đầy tình yêu thương: nồi bò kho cay nồng với những miếng thịt bò mềm nhừ ướp sả ớt, rau củ hầm thập cẩm màu sắc rực rỡ gồm cà rốt, khoai tây và nấm rơm, đĩa rau sống tươi xanh với dưa leo và rau thơm, cùng chén nước mắm ớt đỏ au. Ông Tuấn rót nước lọc vào ly cho mọi người, rồi bắt đầu gắp một miếng bò kho bỏ vào chén Nam: “Ăn đi cháu, chú nghe Minh bảo cháu thích món này. Học hành lớp 10 thế nào, có mệt không?” Nam gật đầu cảm ơn, nhấp một miếng bò kho nóng hổi, vị cay nồng lan tỏa trên đầu lưỡi: “Dạ ngon lắm chú ơi. Học thì hơi mệt ạ, nhưng có Minh giúp nên ổn. Cháu đang ôn Văn, thích bài thơ ‘Vội vàng’ của Xuân Diệu.” Ông Tuấn cười lớn, vỗ vai con trai: “Thằng Minh nhà chú thì giỏi Lý, nhưng Văn thì phải nhờ cháu dạy lại. Phải không Tú?” Cô Tú ngồi đối diện Nam, gắp rau củ hầm cho cậu với nụ cười dịu dàng: “Ừ, Minh nó hay kể về cháu. Cháu giỏi Văn thật, cô nghe mà ngưỡng mộ. Cô dạy mỹ thuật, toàn vẽ vời thôi, chứ thơ văn thì chịu.” Bà nói, giọng nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy ánh lên sự quan tâm chân thành, khiến Nam cảm thấy ấm áp xen lẫn bồn chồn.
Cuộc trò chuyện quanh bàn ăn chảy trôi tự nhiên, như dòng sông Sài Gòn êm đềm ngoài kia. Minh kể về những trận đá bóng cuối tuần ở công viên Lê Văn Tám, với những pha sút penalty gay cấn khiến cả nhà cười nghiêng ngả: “Lần trước Nam sút volley suýt ghi bàn, nhưng thằng Huy làm thủ môn lại để lọt lưới. Tao bảo nó, mày làm thủ môn kiểu gì vậy?” Ông Tuấn chen vào, giọng trầm ấm: “Bóng đá thì vui, nhưng học hành là chính. Chú hồi bằng tuổi các cháu, hay trốn học đi đá bóng, bị bố đánh đòn nhớ đời.” Cô Tú cười khúc khích, gắp thêm một miếng thịt cho chồng: “Anh thì lúc nào cũng kể chuyện xưa. Giờ các con học hành chăm chỉ, anh phải tự hào chứ.” Bà quay sang Nam, ánh mắt ấm áp: “Còn cháu, cuối tuần cháu hay làm gì? Học mãi cũng mệt, phải thư giãn chứ.” Nam nuốt vội miếng cơm, cố giữ giọng bình tĩnh: “Dạ, cháu hay đá bóng với Minh ạ. Hoặc đọc sách, xem phim. Nhưng mưa thế này thì ở nhà thôi.” Cô Tú gật đầu, đôi tay thon thả cầm đũa gắp rau: “Mưa mãi không ngớt, cô cũng buồn. Nhưng sáng thứ Bảy hàng tuần, cô hay đi đánh cầu lông ở nhà văn hóa quận 3. Tập thể dục cho khỏe, gặp bạn bè tám chuyện. Sáng nay cô vừa đi về, mệt nhưng vui lắm.”
Lời nói của cô Tú vang lên nhẹ nhàng, nhưng với Nam, chúng như một lời mời gọi bất ngờ giữa không khí ấm cúng của bữa ăn. Cậu hình dung cảnh bà trên sân cầu lông, với chiếc váy thể thao ôm sát, mái tóc buộc cao, cơ thể thon thả di chuyển linh hoạt, những đường cong chín muồi lấp ló dưới lớp vải mỏng khi bà vung vợt. Nỗi rạo rực quen thuộc lại dâng trào, khiến cậu siết chặt đũa dưới bàn, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: “Cầu lông hả cô? Cháu cũng thích đánh cầu lông ạ, hồi lớp 9 hay chơi với bạn bè. Sáng thứ Bảy cháu rảnh, hay là… cháu đi cùng cô được không ạ? Để tập thể dục cho khỏe, và học cô cách đánh hay.” Lời đề nghị ấy tuột ra khỏi miệng cậu một cách tự nhiên, nhưng trong lòng cậu, nó mang theo một nỗi hồi hộp khó tả – không chỉ là cơ hội chơi thể thao, mà còn là những khoảnh khắc gần gũi hơn với người phụ nữ khiến cậu ám ảnh. Minh reo lên trước: “Hay đấy! Mày đi với mẹ tao đi, tao sáng thứ Bảy ngủ nướng. Mẹ, cho Nam đi cùng nhé?” Cô Tú ngạc nhiên một giây, rồi mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy ánh lên sự vui vẻ: “Được chứ cháu! Cô mừng lắm, lâu rồi không có bạn trẻ đi cùng. Sáng thứ Bảy sáu giờ, cô đón cháu ở đầu hẻm nhà cháu nhé? Mang theo vợt nếu có, không thì cô mượn.” Ông Tuấn gật đầu tán thành: “Tốt, tập thể dục là hay. Chú bận họp sáng sớm, không đi được.” Không khí bàn ăn trở nên sôi nổi hơn, với những câu chuyện về cầu lông: Minh kể về lần cậu ấy đánh đôi với bố và thua te tua, cô Tú cười lớn khi nhớ lại những pha “đánh lừa” bạn bè trên sân.
Bữa ăn kết thúc khi nồi bò kho đã cạn đáy và đĩa rau củ chỉ còn vài miếng sót lại. Mọi người no nê, ngồi dựa lưng vào ghế với những tiếng xuýt xoa hài lòng. Minh đứng dậy trước, tất bật dọn chén đĩa: “Tao rửa chén nhé, để Nam nghỉ.” Nhưng Nam lắc đầu, đứng dậy giúp: “Để cháu phụ chú. Ăn ngon quá, cháu phải giúp chứ.” Cô Tú mỉm cười, dẫn cậu vào bếp: “Cảm ơn cháu. Cô lau bàn, cháu xếp chén nhé.” Ông Tuấn và Minh chuyển sang phòng khách, bật TV xem bản tin thời sự với những dự báo mưa kéo dài. Bếp núc rộng rãi dưới ánh đèn vàng ấm áp, với tiếng nước chảy róc rách từ vòi sen và mùi xà phòng thoang thoảng. Nam đứng bên bồn rửa, ngâm chén đĩa vào nước ấm, thỉnh thoảng liếc sang cô Tú đang lau bàn ăn bằng khăn sạch. Bà di chuyển khéo léo, chiếc váy cotton trắng lướt nhẹ theo nhịp tay, đường cong eo thon và hông rộng lấp ló, khiến cậu phải quay mặt đi để che giấu sự bối rối. “Cháu đánh cầu lông giỏi không? Cô thì chỉ chơi cho vui thôi, nhưng hay lắm, vận động cả người,” cô Tú hỏi, giọng thân mật như trò chuyện với bạn bè. Nam cười, lau khô một chiếc đĩa: “Dạ, cháu chơi tạm được ạ. Nhưng chắc phải học cô nhiều. Cô hay đi với ai ạ?” Bà kể, đôi mắt ánh lên kỷ niệm: “Cô đi với mấy chị bạn ở trường dạy học. Họ toàn tám chuyện gia đình, con cái. Cháu đi cùng thì vui hơn, có người trẻ kể chuyện trường lớp.”
Công việc dọn dẹp kết thúc nhanh chóng, và cả nhà ngồi quây quần ở phòng khách với khay trà đá mát lạnh và đĩa trái cây tươi. Ông Tuấn kể về công việc kinh doanh, những chuyến hàng từ miền Tây lên Sài Gòn dưới mưa gió, khiến mọi người trầm trồ. Minh chen vào những câu đùa hài hước, nhưng Nam chủ yếu lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu với cô Tú khi bà hỏi han về bà Hà: “Mẹ cháu bán hàng ở chợ Bình Thạnh ạ, vất vả nhưng vui tính lắm. Cháu kể mẹ về cô hoài.” Lời nói ấy khiến cô Tú cười dịu dàng: “Cô cũng muốn gặp mẹ cháu. Lần sau rủ mẹ cháu qua chơi nhé.” Khi đồng hồ điểm tám giờ, Nam đứng dậy chào ra về: “Cháu về đây ạ, mưa nhỏ rồi. Cảm ơn chú cô và Minh.” Ông Tuấn tiễn cậu ra cửa: “Đi đường cẩn thận cháu. Thứ Bảy gặp cô Tú nhé.” Minh vỗ vai: “Mai gặp ở trường mày.”
Nhưng trước khi bước vào thang máy, cô Tú gọi với theo: “Nam, cháu có Zalo không? Cô add để nhắc lịch đánh cầu lông, kẻo quên.” Nam giật mình, tim đập nhanh, cậu lấy điện thoại Nokia cùi bắp từ túi: “Dạ có ạ. Cháu quét mã QR của cô.” Bà cười, mở điện thoại iPhone mỏng manh, hiển thị mã QR trên màn hình: “Đây, quét đi. Sau này nhắn tin thoải mái nhé, coi như bạn bè.” Nam quét mã, màn hình hiện lên thông báo “Bạn mới: Tú Nguyễn”, kèm ảnh đại diện là bức tranh màu nước bà tự vẽ – một cơn mưa Sài Gòn với những ô màu loang lổ. Cậu nhắn thử một tin: “Chào cô, cháu là Nam đây ạ.” Tin nhắn gửi đi ngay lập tức, và cô Tú reply với icon cười: “Chào cháu! Nhớ thứ Bảy nhé. Về cẩn thận.” Khoảnh khắc ấy, Nam cảm thấy một sự kết nối mới mẻ, thân thiết hơn, như một sợi chỉ vô hình nối cậu với thế giới của bà – không chỉ là mẹ của bạn, mà là một người phụ nữ với những sở thích, những niềm vui riêng tư.
Nam đạp xe về dưới mưa nhỏ hạt, gió heo may thổi mát rượi qua mặt, lòng cậu dâng trào một nỗi vui mừng xen lẫn lo lắng. Zalo của cậu giờ có thêm một liên lạc đặc biệt, và lời hẹn sáng thứ Bảy như một lời mời gọi đầy hứa hẹn. Về đến nhà, bà Hà vẫn ngồi chờ ở hiên với chén trà đá: “Ăn ngon không con? Kể mẹ nghe.” Nam kể say sưa về bữa tối, về ông Tuấn vui tính và Minh hài hước, nhưng giấu đi phần về cô Tú và lời hẹn cầu lông. Đêm ấy, nằm trên giường với tiếng mưa rơi lộp độp, cậu mở Zalo, nhìn ảnh đại diện của bà, lòng đầy những tưởng tượng: về sân cầu lông sáng mai, về những pha đánh bóng, và có lẽ, về những khoảnh khắc gần gũi hơn giữa hai người. Sài Gòn ngoài kia vẫn thức, với nhịp sống không ngừng nghỉ, và Nam mỉm cười, chìm vào giấc ngủ với giấc mơ về những quả cầu lông bay lượn dưới nắng sớm.
