Những người mẹ Dâm Đãng
Chương 33 : : Cùng mẹ đạt cực khoái trên máy bay
Mùa hè năm ấy đến với Sài Gòn như một cơn oi bức bất tận, khi những cánh hoa phượng vĩ đỏ rực rơi lả tả trên các con phố, nhuộm đỏ cả những con đường nhựa bóng loáng dưới nắng chang chang tháng Sáu. Không khí thành phố trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, với những gia đình tất bật chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè dài ngày, những chuyến du lịch đến Đà Nẵng hay Phú Quốc được lên kế hoạch từ sớm, và tiếng cười nói rộn ràng từ những quán kem ven đường nơi lũ trẻ tụ tập sau năm học mệt mỏi. Đối với gia đình Nam, mùa hè này mang một ý nghĩa đặc biệt – một phần thưởng xứng đáng sau năm học lớp 10 đầy nỗ lực của cậu, với những con điểm khá khá khiến ông Hải – người bố kỹ sư xây dựng với đôi bàn tay chai sạn – tự hào vỗ vai cậu mà giọng trầm ấm vang vọng: “Con trai bố giỏi lắm, hè này bố mẹ cho con đi du lịch Đà Nẵng, nghỉ ngơi cho khỏe để lớp 11 học tốt hơn.” Bà Hà, người mẹ bán hàng rong ở chợ Bình Thạnh với nụ cười hiền hậu, cũng gật đầu đồng tình: “Ừ con, mẹ lo vé máy bay rồi, bay sáng mai để đến Đà Nẵng kịp ngắm biển Mỹ Khê.” Nam gật đầu, lòng dâng trào một nỗi vui mừng xen lẫn bồn chồn – vui mừng vì chuyến đi đầu tiên bằng máy bay với gia đình, bồn chồn vì những khoảnh khắc gần gũi với mẹ trên hành trình ấy có thể khơi dậy những cảm xúc mà cậu cố kìm nén suốt năm học.
Những ngày chuẩn bị cho chuyến đi diễn ra trong không khí hứng khởi của căn nhà nhỏ ở Bình Thạnh. Ông Hải tất bật kiểm tra vali công tác – những bộ quần áo thoáng mát cho chuyến nghỉ dưỡng, kem chống nắng và mũ nón để tránh nắng biển miền Trung chang chang, giọng ông hào hứng: “Bố lo hết, con chỉ việc vui chơi. Đà Nẵng có cầu Rồng phun lửa, biển Mỹ Khê cát trắng mịn, cả nhà ta thư giãn ba ngày.” Bà Hà loay hoay gói bánh mì kẹp pate và trái cây tươi – những món ăn vặt mang theo máy bay để tránh đói giữa hành trình, chiếc áo bà ba cotton mỏng màu xanh nhạt ôm sát vóc dáng đầy đặn của bà thấm mồ hôi oi bức tháng Sáu, mái tóc buộc gọn sau gáy lòa xòa vài sợi khi bà cúi xuống sắp xếp túi xách: “Mẹ lo đồ ăn, con mang theo nước uống kẻo khát trên máy bay. Hè nóng, phải giữ sức khỏe.” Nam giúp mẹ thu dọn, tay cậu vô thức chạm nhẹ eo bà khi nhấc vali, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể bà lan tỏa qua lớp vải mỏng – vòng eo hơi đầy đặn dẫn đến hông rộng, và cậu phải quay mặt đi để kìm nén nỗi rạo rực quen thuộc từ những khoảnh khắc gần đây. “Dạ mẹ, con mang rồi. Con háo hức lắm, lần đầu đi máy bay mà.” Nam đáp, giọng cố giữ bình thản, lòng đầy suy tư – chuyến đi này sẽ là cơ hội để cậu gần gũi hơn với mẹ, nhưng cũng là thử thách để cậu kiểm soát những ham muốn thầm kín đang lớn dần trong lòng mình.
Sáng hôm sau, ngày 1 tháng Bảy, gia đình Nam dậy từ bốn giờ sáng để kịp chuyến bay sớm đến Đà Nẵng. Không khí sân bay Tân Sơn Nhất nhộn nhịp từ tờ mờ sáng, với dòng người đổ về từ các quận ngoại ô chen chúc ở quầy check-in, tiếng loa phát thanh vang vọng “Chuyến bay VJ123 đến Đà Nẵng khởi hành lúc sáu giờ”, và mùi cà phê sữa đá thơm lừng từ các quán ven sảnh chờ. Ông Hải dẫn đầu, kéo vali với đôi bàn tay chai sạn, giọng trầm ấm dặn dò: “Giữ giấy tờ cẩn thận, con theo sát mẹ nhé.” Bà Hà đi giữa, mặc chiếc áo bà ba mới màu hồng nhạt thoáng mát cho chuyến bay, vóc dáng đầy đặn toát lên sự mộc mạc khỏe mạnh, mái tóc buộc gọn sau gáy bằng chiếc lược sừng cũ kỹ, tay xách túi vải cũ với đồ ăn vặt: “Mẹ lo hết, con ngồi máy bay đừng sợ, mẹ ôm con nhé.” Nam đi sau, balo nhỏ trên vai chứa sách Văn học để đọc trên máy bay, lòng dâng trào một nỗi hồi hộp khó tả – hồi hộp vì lần đầu bay, hồi hộp vì những khoảnh khắc gần gũi với mẹ trên ghế máy bay chật hẹp có thể khơi dậy những cảm xúc mà cậu cố kìm nén.
Họ check-in nhanh chóng, qua cửa an ninh với tiếng bíp bíp từ máy quét, và vào sảnh chờ với những hàng ghế nhựa xanh xếp ngay ngắn, tiếng trẻ con reo hò bên cửa sổ nhìn máy bay cất cánh, và mùi bánh mì kẹp thịt từ quán ăn nhanh lan tỏa. Ông Hải chọn chỗ ngồi gần cửa sổ sảnh chờ, giọng hào hứng: “Máy bay lớn lắm con, bay hai giờ là đến Đà Nẵng, biển xanh cát trắng chờ ta.” Bà Hà ngồi giữa, tay cầm ly cà phê sữa đá mát lạnh: “Mẹ hơi sợ bay, con ngồi cạnh mẹ nhé.” Nam gật đầu, ngồi sát mẹ, tay cậu vô thức chạm nhẹ eo bà khi ngồi xuống, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể bà lan tỏa qua lớp áo bà ba mỏng – vòng eo hơi đầy đặn dẫn đến hông rộng, và cậu phải quay mặt đi để kìm nén nỗi rạo rực quen thuộc. “Dạ mẹ, con giữ mẹ mà.” Nam đáp, giọng hơi run, lòng đầy suy tư – chuyến bay này sẽ là cơ hội để cậu gần gũi hơn với mẹ, nhưng cũng là thử thách để cậu kiểm soát những ham muốn thầm kín đang lớn dần trong lòng mình.
Khi loa phát thanh vang vọng “Mời quý khách chuyến bay VJ123 đến Đà Nẵng lên máy bay”, họ xếp hàng vào cổng lên máy bay, qua ống lồng kính lạnh buốt, và bước vào cabin máy bay với những hàng ghế da xanh xếp ngay ngắn, tiếng tiếp viên hàng không chào đón bằng giọng ngọt ngào: “Chào mừng quý khách lên chuyến bay VJ123.” Ông Hải chọn chỗ ngồi theo vé – ông ngồi ghế cạnh lối đi, bà Hà ngồi giữa, và Nam ngồi ghế cửa sổ, một sự sắp xếp ngẫu nhiên nhưng khiến Nam hồi hộp hơn – mẹ ngồi giữa ba và cậu, một vị trí gần gũi khiến cậu cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể bà khi bà ngồi xuống, váy bà ba mỏng cọ nhẹ vào đùi cậu qua lớp quần jeans. Máy bay cất cánh lúc sáu giờ, tiếng động cơ gầm rú vang vọng khi máy bay lăn bánh trên đường băng Tân Sơn Nhất, và khi máy bay rời mặt đất bay lên bầu trời xanh thẳm, ông Hải cầm tay bà Hà an ủi: “Không sao em, bay êm ru mà.” Bà Hà cười gượng, tay siết chặt tay chồng: “Em sợ độ cao anh ạ.” Nam ngồi bên, tay cậu vô thức chạm nhẹ đùi mẹ khi máy bay rung lắc nhẹ, cảm nhận rõ ràng làn da ngăm đen mịn màng của bà qua lớp váy bà ba mỏng, và cậu thì thầm: “Mẹ đừng sợ, con ở đây mà.”
Máy bay ổn định độ cao, tiếp viên hàng không đẩy xe đẩy phục vụ nước uống và bánh mì kẹp, với tiếng loa phát thanh vang vọng “Quý khách vui lòng thắt dây an toàn khi ngồi”. Ông Hải cầm ly nước cam, mở sách kỹ sư đọc để giết thời gian, giọng ông mệt mỏi sau đêm ngủ muộn: “Bố đọc sách một lúc nhé, mệt quá.” Bà Hà gật đầu, quay sang Nam: “Con đọc sách đi, mẹ ngủ một lát.” Bà nhắm mắt, thân hình bà nép sát vào ghế giữa, váy bà ba mỏng cọ nhẹ vào đùi cậu theo nhịp máy bay rung lắc, và cậu cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể bà lan tỏa – vòng eo đầy đặn dẫn đến hông rộng, bầu ngực trĩu nặng phập phồng theo nhịp thở đều đặn. Ông Hải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy khò khè nhẹ vang lên sau khi đọc vài trang sách, đầu ông ngả vào lối đi, và máy bay bay êm ru trên bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng xốp trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ. Nam ngồi im, tim đập thình thịch khi nhận ra cơ hội – ba ngủ say, mẹ ngồi giữa với mắt nhắm nghiền, và cabin máy bay tối mờ với những hành khách xung quanh đang ngủ hoặc đọc sách, tiếng động cơ gầm rú át đi mọi âm thanh nhỏ.
Nam khựng lại một giây, lòng dâng trào một nỗi khao khát không thể kìm nén nữa, như một cơn bão cuốn phăng đi mọi lý trí còn sót lại. Cậu khẽ đưa tay xuống đũng quần jeans của mình, ngón tay run run kéo khóa quần xuống chậm rãi – “rẹt rẹt” khẽ vang lên bị át đi bởi tiếng động cơ máy bay – và chim cậu nhảy ra nóng bỏng cương cứng, đầu khấc hồng hào giật nhẹ lấp lánh dịch tiền xuất dưới ánh sáng mờ từ cửa sổ, thân dương vật gân guốc dài ra theo tuổi dậy thì lủng lẳng giữa hai chân cậu dưới lớp chăn mỏng hàng không che đậy. Bà Hà vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn như đang ngủ say, nhưng Nam biết bà chỉ đang chợp mắt, và cậu thì thầm vào tai bà: “Mẹ… con… con khó chịu quá… ba ngủ say rồi… mẹ… mẹ giúp con nhé… chỉ một chút thôi…” Bà Hà giật mình mở mắt, đôi mắt một mí mở to đầy bất ngờ dưới ánh sáng mờ từ cửa sổ máy bay, khuôn mặt bà tái mét khi nhìn xuống đũng quần cậu với chim cương cứng lộ ra: “Nam… con… không được… ba… ba ngồi bên… đông người quá…” Giọng bà thì thầm run rẩy, đầy lo lắng và day dứt, bàn tay chai sạn che miệng, thân hình bà cứng đờ dưới lớp váy bà ba mỏng.
Nhưng Nam không dừng lại, tay cậu nắm lấy bàn tay mẹ, dẫn xuống chim mình: “Mẹ… chỉ một chút… con hứa… ba ngủ say… không ai thấy…” Giọng cậu van xin khàn khàn, đầy khát khao nguyên thủy, và bà Hà đắn đo một giây, đôi mắt bà lướt qua ông Hải ngủ say với tiếng ngáy khò khè nhẹ, rồi bà thở dài nặng nề, bàn tay chai sạn nắm lấy chim cậu – bàn tay ấm áp mềm mại ôm sát thân dương vật gân guốc nóng bỏng, ngón cái vuốt nhẹ đầu khấc khiến cậu run lên dữ dội. “Thôi… chỉ một chút thôi con nhé… mẹ… mẹ giúp con…” Bà thì thầm, giọng run run đầy dục vọng khơi dậy từ những chạm khẽ bất ngờ ấy, tay bà vuốt ve chậm rãi – từ gốc đến đầu khấc, lớp da quy đầu trượt lên xuống dưới lòng bàn tay chai sạn nhưng dịu dàng, dịch tiền xuất rỉ ra thấm ướt ngón tay bà khiến bà siết chặt hơn theo nhịp thở dồn dập của cậu. Nam thì thầm: “Mẹ… sướng quá…” Hông cậu nhấc nhẹ theo nhịp tay bà, chim cậu giật giật trong bàn tay mẹ, và cậu đưa tay phải luồn vào dưới váy bà ba mỏng của mẹ, ngón tay lướt qua đùi ngăm đen mịn màng dẫn đến háng bà, luồn vào quần lót cotton ẩm ướt vuốt ve lông mu đen nhánh, ngón giữa móc nhẹ vào khe âm hộ hồng hào mọng nước, xoa nắn thành âm đạo co thắt quanh ngón tay cậu.
Bà Hà run rẩy, tay bà vuốt ve chim cậu nhanh hơn theo bản năng, ngón cái xoa nhẹ vòng cương quang nhạy cảm khiến đầu khấc sưng to hơn, dịch tiền xuất rỉ ra ướt đẫm lòng bàn tay bà: “Nam… con… đừng… ba… ba ngủ say nhưng… mẹ… mẹ không chịu nổi…” Giọng bà khàn khàn, đầy khoái cảm từ ngón tay cậu móc lồn bà, thành âm đạo co thắt mạnh mẽ quanh ngón giữa xoa nắn điểm G ẩm ướt, dịch tiết rỉ ra ướt đẫm tay cậu theo nhịp móc. Nam móc nhanh hơn, ngón giữa cong lại chạm điểm G khiến lồn bà giật giật, tay trái siết eo bà chặt hơn, miệng cậu thì thầm vào tai bà: “Mẹ… con… con ra…” Hông cậu nhấc cao, chim cậu giật mạnh trong bàn tay mẹ, tinh trùng phun ra nóng bỏng đầy tay bà, những dòng trắng đục bắn tung tóe lên lòng bàn tay chai sạn, một dòng bắn lên ngực bà qua lớp váy bà ba mỏng, thấm ướt vải ở phần bầu ngực đầy đặn, mùi mặn tanh lan tỏa mơ hồ dưới chăn mỏng che đậy. Đồng thời, bà Hà đạt cực khoái cùng lúc với cậu, lồn bà co thắt mạnh mẽ quanh ngón tay cậu, dịch tiết phun ra nóng bỏng ướt đẫm tay cậu, thân hình bà run rẩy dữ dội dưới chăn mỏng, tiếng rên khẽ bị át đi bởi tiếng động cơ gầm rú của máy bay, và bà siết chặt tay cậu trên eo mình, nước mắt lăn dài trên má vì khoái lạc xen lẫn day dứt.
Họ ngồi im một lúc, hơi thở dồn dập dần chậm lại, bà Hà lau tay đầy tinh trùng vào mép chăn mỏng, giọng thì thầm: “Xong rồi con… ngủ đi… đừng nữa…” Nam gật đầu, kéo khóa quần lên, và họ chìm vào giấc ngủ ngắn trên máy bay, với hơi ấm từ cơ thể nhau lan tỏa trong cabin mờ tối, một bí mật mới – sâu sắc hơn, tội lỗi hơn – đã được khắc sâu giữa mẹ con cậu giữa bầu trời xanh thẳm.
