Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Những người mẹ Dâm Đãng

Chương 18 : : Vẽ cô Tú



Những ngày giữa tháng Tư ở Sài Gòn luôn mang một vẻ oi bức ngột ngạt, khi những cơn mưa rào bất chợt tháng Tư len lỏi qua những tán lá phượng vĩ đỏ rực trên sân trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai, vẽ nên những vệt nước đọng lấp lánh trên mặt đường nhựa bóng loáng sau cơn mưa. Kỳ thi giữa kỳ học kỳ 2 đã khép lại như một cơn bão tố ngắn ngủi, để lại trong lòng những học sinh lớp 10A1 những con điểm khá khá – tám điểm Toán cho Nam nhờ sự hướng dẫn tận tình của Minh, chín điểm Văn với bài phân tích “Tràng giang” của Huy Cận khiến cô giáo chủ nhiệm Lan khen ngợi – và một nỗi mệt mỏi xen lẫn tự hào, như thể họ vừa vượt qua một chương sách dày cộm đầy những công thức rối rắm và câu thơ buồn man mác. Đối với Nam, kỳ thi ấy không chỉ là những giờ phút căng thẳng với cây bút lướt nhanh trên giấy thi, mà còn là khoảng thời gian cậu cố gắng chôn vùi những bí mật thầm kín đang lớn dần trong lòng mình. Những ham muốn ấy, từ khoảnh khắc trong phòng thử đồ chợ Bến Thành khi cậu cởi quần áo mẹ và nhìn cơ thể bà chỉ mặc nội y, nỗi rạo rực dâng trào khiến chim cậu cương cứng nhưng bà Hà vẫn tiếp tục mặc đồ cho cậu với ánh mắt bối rối đầy yêu thương, đến sinh nhật cô Tú sắp đến – ngày 20 tháng Tư, mà Minh đã tiết lộ trong buổi chiều sau thi với nụ cười toe toét: “Mày chọn quà hay lắm, mẹ tao mặc váy xanh ngọc đẹp mê ly” – đã khiến cậu trở nên xa cách hơn với chính bản thân mình. Nam tránh những cái ôm ấm áp từ bà Hà mỗi sáng, tránh ánh mắt hiền hậu của bà khi bà gắp thức ăn vào chén cậu, và dành phần lớn thời gian để lang thang một mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ qua những con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, nơi cậu có thể suy tư mà không bị ai quấy rầy.

Nhưng sinh nhật cô Tú là một dịp không thể bỏ lỡ, và buổi học vẽ thứ hai – được hẹn qua Zalo với lời nhắn ngọt ngào của bà: “Chủ Nhật này qua nhà cô học tiếp nhé, cháu tiến bộ nhanh lắm” – trở thành cơ hội hoàn hảo để cậu mang quà đến, một chiếc váy xanh ngọc chiffon mỏng manh mà cậu và mẹ đã chọn ở chợ Bến Thành, với kích cỡ vừa vặn nhờ mẹ thử giúp. Ý nghĩ ấy khiến Nam bồi hồi suốt những ngày sau thi: hình dung cô Tú mặc chiếc váy ấy, vải chiffon bay nhẹ ôm sát đường cong eo thon và hông rộng, tôn lên bầu ngực đầy đặn căng tròn mà cậu từng chạm vào trong đêm khuya nhà Minh, núm vú hồng hào cứng lại dưới lưỡi cậu khi bà đạt cực khoái trong giấc ngủ sâu. Những hình ảnh ấy khiến cậu thủ dâm trong bóng tối phòng ngủ, tay vuốt ve chim mình với nỗi khoái lạc tội lỗi, nhưng cậu tự nhủ rằng hôm nay, cậu sẽ là Nam của cô Tú: cậu bé chăm học vẽ, mang quà tặng chân thành, không phải cậu trai tuổi dậy thì với những khát khao cấm kỵ.

Chủ Nhật đến trong một buổi sáng nắng ấm áp dịu dàng của Sài Gòn tháng Tư, khi mây trời xanh thẳm không một gợn, và gió heo may cuối mùa thổi nhẹ qua những hàng cây ven đường, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ công viên gần đó. Nam thức dậy lúc tám giờ, muộn hơn thường lệ, khi ánh nắng đã len qua rèm cửa sổ mỏng manh, vẽ nên những vệt sáng vàng óng trên sàn nhà lát gạch hoa cũ kỹ. Cậu nằm ì trên giường một lúc, suy nghĩ miên man về buổi học vẽ sắp tới. Buổi học đầu tiên tuần trước đã là một thử thách – ngồi sát cô Tú trên sofa phòng khách, vai chạm vai khi bà hướng dẫn nét phác thảo quả táo đỏ mọng, bầu ngực đầy đặn của bà cọ nhẹ vào cánh tay cậu qua lớp áo phông mỏng, núm vú hồng hào in hằn mờ ảo khiến cậu phải siết chặt bút chì để kìm nén nỗi rạo rực. Rồi khoảnh khắc massage vai eo bà, tay cậu lướt trên làn da trắng mịn qua lớp vải, cảm nhận sự run rẩy thầm lặng từ cơ thể bà và tiếng rên khẽ từ môi bà – “Cháu khéo tay quá… dễ chịu thật” – đã khơi dậy dục vọng trong cả hai, khiến đêm ấy cậu thủ dâm với hình ảnh ấy đến kiệt sức. Nam lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lạc lối, rồi bật dậy khỏi giường. Bà Hà từ bếp bước ra, tay cầm ổ bánh mì kẹp trứng ốp la còn nóng hổi, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên: “Dậy rồi con? Ăn sáng đi, hôm nay học vẽ với cô Tú hả? Mang quà tặng sinh nhật em ấy chưa?”

Nam ngồi xuống bàn ăn ngoài sân, cắn một miếng bánh giòn tan, vị béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi: “Dạ mang rồi mẹ ơi. Chiếc váy xanh ngọc mẹ thử giúp con, chắc vừa. Con háo hức lắm, cô Tú dạy hay, con vẽ tiến bộ rồi.” Bà Hà cười, lau tay vào tạp dề, ngồi xuống đối diện cậu: “Mẹ thử giúp con mà, dáng mẹ với em ấy giống nhau, vòng eo và ngực đều vừa. Em ấy trẻ đẹp, chắc mặc váy mê ly. Nhớ chúc sinh nhật vui vẻ nhé con.” Lời nói ấy vang lên tự nhiên, nhưng với Nam, chúng khơi dậy hình ảnh khoảnh khắc thử đồ ở chợ Bến Thành – khi cậu cởi quần áo mẹ, nhìn cơ thể bà chỉ mặc nội y với bầu ngực trĩu nặng hồng hào và bờ mông tròn trịa cong vút, nỗi rạo rực dâng trào khiến chim cậu cương cứng nhưng bà vẫn tiếp tục mặc đồ cho cậu với ánh mắt bối rối đầy yêu thương. Cậu nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng: “Dạ con nhớ ạ. Mẹ ăn sáng đi, con ăn xong đạp xe qua nhà Minh.” Bà Hà gật đầu, giọng ấm áp: “Ừ, học chăm chỉ con ơi. Cô Tú tốt quá, dạy con vẽ miễn phí. Sau này con vẽ tặng mẹ một bức nhé.” Nam gật đầu, lòng đầy bồi hồi – mẹ cậu, với vẻ đẹp mộc mạc đầy đặn, và cô Tú với sự chín muồi thanh lịch, hai người phụ nữ ấy đã vô tình trở thành trung tâm của những khát khao cấm kỵ trong lòng cậu.

Ăn sáng xong, Nam thu dọn balo nhỏ – cuốn sổ tay vẽ trắng tinh với những nét phác thảo vụng về từ buổi học đầu, hộp bút chì HB mềm mại mà cô Tú tặng, và túi quà giấy gói cẩn thận chứa chiếc váy xanh ngọc chiffon mỏng manh, với lớp vải bay nhẹ gợi lên hình ảnh cô Tú mặc nó, ôm sát đường cong eo thon và hông rộng, tôn lên bầu ngực căng tròn. Cậu soi gương, vuốt lại mái tóc đen nhánh cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ hồi hộp xen lẫn lo lắng – lo lắng vì sự gần gũi với cô Tú trong buổi học vẽ có thể khơi dậy dục vọng cậu cố kìm nén, sau đêm dài cậu lén vào phòng bà và đưa bà đến cực khoái bằng miệng và ngón tay. Ông Hải đã đi làm từ sớm, để lại mẩu giấy trên bàn: “Bố trực công trường, học vẽ vui vẻ nhé con. Chúc cô Tú sinh nhật vui.” Nam mỉm cười, đạp xe ra đường lớn Điện Biên Phủ, gió xuân mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ những hàng cây ven đường. Hành trình từ Bình Thạnh qua quận 3 mất hơn nửa giờ dưới nắng ấm áp, với những con phố đã nhộn nhịp trở lại sau kỳ thi: tiếng rao hàng vang vọng từ xe đẩy bán bánh cuốn nóng hổi, những nhóm học sinh đồng phục trắng ùa ra từ các ngõ ngách, và dòng xe máy chen chúc hướng về trung tâm.

Chung cư trên đường Lý Chính Thắng hiện ra trước mắt, với sảnh chính rộng rãi và những chậu hoa giấy đỏ rực ở góc tường, như lời chào đón muộn màng của mùa xuân. Nam dựng xe ở bãi gửi dưới hầm, lau vội mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, rồi bước vào thang máy với trái tim đập thình thịch. Cậu soi mình trong gương: chiếc áo phông xám đơn giản, quần jeans xanh nhạt thoải mái, và đôi giày sneaker trắng đã hơi ngả màu vì những trận đá bóng cuối tuần. Thang máy dừng ở tầng bảy với tiếng “ting” nhẹ nhàng, và cánh cửa phòng 702 mở ra trước mặt cậu, với Minh đứng đó, mặc chiếc áo ba lỗ thể thao và quần short, nụ cười toe toét: “Nam! Vào đi mày, mẹ tao đang chuẩn bị bàn vẽ. Sinh nhật bà ấy mai, mày mang quà chưa?” Minh kéo tay cậu bạn vào nhà, giọng hào hứng, và Nam gật đầu, giơ túi quà giấy: “Mang rồi, váy xanh ngọc, mẹ tao thử giúp chọn kích cỡ vừa.” Phòng khách rộng rãi thoang thoảng mùi màu nước thoang thoảng từ phòng làm việc, bộ sofa da nâu và bức tường kính nhìn ra ban công nơi những chậu lan tím đang nở bung dưới nắng xuân. Trên bàn trà thấp là những lọ màu nước đa sắc, vài cây cọ lông chồn xếp ngay ngắn, và xấp giấy Arches trắng tinh – những vật dụng chuyên nghiệp mà cô Tú đã chuẩn bị từ buổi học đầu.

Từ phòng làm việc liền kề bếp, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, và cô Tú bước ra, mang theo khay trà đá mát lạnh và vài chiếc bánh quy giòn tan. Bà khoảng ba mươi tám tuổi, nhưng vẻ đẹp của bà hôm nay toát lên sự rạng rỡ đặc biệt của ngày sinh nhật sắp đến – bà mặc chiếc áo phông trắng rộng mỏng manh ôm sát thân trên, chiếc quần short jeans ngắn trên đầu gối lộ ra đôi chân dài thẳng tắp săn chắc từ những buổi đánh cầu lông sáng sớm, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, vài sợi lòa xòa bên tai, và nụ cười ấm áp lộ ra hàm răng trắng đều khi bà nhìn cậu: “Chào cháu Nam! Cô đang pha màu nước đây. Cháu đến đúng giờ quá, ngồi đi, uống trà trước.” Giọng bà ngọt ngào với khẩu âm miền Nam, khiến Nam đỏ mặt, cậu cúi đầu chào: “Dạ chào cô. Cháu mang quà sinh nhật cô đây ạ. Mai sinh nhật, chúc cô mãi trẻ đẹp, vui vẻ bên gia đình.” Cậu đưa túi quà giấy, tay hơi run vì hồi hộp, và cô Tú ngạc nhiên, đôi mắt đen láy mở to: “Ôi, cháu nhớ sinh nhật cô à? Cảm ơn cháu, cô mở xem nhé.” Bà ngồi xuống sofa, mở túi giấy cẩn thận, và khi chiếc váy xanh ngọc chiffon mỏng manh hiện ra, bà reo lên thích thú: “Đẹp quá cháu ơi! Màu xanh ngọc hợp cô lắm, vải mềm mại thế này mặc mát mẻ. Cháu chọn hay quá, chắc mẹ cháu giúp phải không? Lần trước gặp chị Hà ở nhà cháu, chị ấy khéo tay chọn đồ.”

Nam gật đầu, ngồi xuống đối diện bà, ánh mắt cậu không thể rời khỏi hình ảnh bà cầm chiếc váy lên ngắm nghía: vải chiffon bay nhẹ theo gió quạt từ ban công, gợi lên đường cong cơ thể bà khi mặc vào – eo thon nhỏ nhắn dẫn đến hông rộng, và bầu ngực đầy đặn căng tròn sẽ được tôn lên dưới lớp vải mỏng. “Dạ, mẹ cháu thử giúp con chọn kích cỡ ạ. Mẹ bảo dáng mẹ với cô giống nhau, vòng eo và ngực đều vừa.” Lời nói ấy tuột ra khỏi miệng cậu một cách tự nhiên, nhưng trong lòng cậu, nó khơi dậy hình ảnh khoảnh khắc thử đồ ở chợ Bến Thành – mẹ cậu cởi quần áo trước mặt cậu, cơ thể bà chỉ mặc nội y với bầu ngực trĩu nặng hồng hào và bờ mông tròn trịa cong vút, nỗi rạo rực dâng trào khiến chim cậu cương cứng nhưng bà vẫn tiếp tục mặc đồ cho cậu với ánh mắt bối rối đầy yêu thương. Cô Tú cười lớn, đứng dậy cầm chiếc váy: “Thật hả? Chị Hà tốt quá. Để cô thử xem có vừa không, cháu ngồi chờ nhé.” Bà quay vào phòng ngủ liền kề, đóng cửa khẽ khàng, và Nam ngồi đó, tim đập thình thịch, tưởng tượng cảnh bà cởi áo phông mỏng, để lộ làn da trắng mịn và bầu ngực đầy đặn, rồi mặc chiếc váy xanh ngọc ôm sát cơ thể chín muồi.

Chỉ vài phút sau, cửa phòng mở ra, và cô Tú bước ra với chiếc váy xanh ngọc chiffon mỏng manh ôm sát vóc dáng bà – vải bay nhẹ theo nhịp bước, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn nơi đường cong hông rộng bắt đầu, và bầu ngực căng tròn lấp ló dưới lớp cổ chữ V nông, núm vú hồng hào in hằn mờ ảo qua lớp chiffon mỏng khi bà di chuyển dưới nắng xuân len qua cửa sổ. Bà quay một vòng trước gương treo tường, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra dưới mép váy dài qua gối, và nụ cười rạng rỡ: “Vừa khít cháu ơi! Cháu với mẹ cháu chọn hay quá, mặc mát mẻ, đẹp lung linh. Cô mặc đi dạy học chắc học trò mê mẩn.” Giọng bà ngọt ngào, nhưng với Nam, cảnh tượng ấy như một bức tranh sống động khiến cậu say mê – chiếc váy ôm sát đường cong cơ thể bà, vải chiffon mỏng manh phác họa rõ nét bầu ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở, núm vú nhỏ nhắn nổi bật như hai điểm nhấn quyến rũ, và khi bà quay lưng, bờ mông tròn trịa cong vút lấp ló dưới lớp vải bay, khiến cậu phải siết chặt tay vào mép sofa để kìm nén nỗi rạo rực dâng trào từ bụng dưới. Chim cậu cương cứng đau đớn dưới lớp quần jeans, chọc ra in hằn rõ rệt, và cậu nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Cô… cô mặc đẹp lắm ạ. Xanh ngọc hợp với cô, trẻ trung mà thanh lịch.”

Cô Tú cười ngại ngùng, quay lại ngồi xuống sofa sát cậu hơn, chiếc váy bay nhẹ cọ vào đùi cậu: “Cảm ơn cháu, cô vui lắm. Giờ học vẽ đi, hôm nay cô dạy cháu vẽ người – figure drawing, để cháu học cách nắm bắt đường cong cơ thể con người. Mẫu vẽ… để cô làm nhé, tự nhiên hơn.” Lời đề nghị ấy vang lên nhẹ nhàng, nhưng với Nam, chúng như một lời mời gọi đầy khát khao – cậu gật đầu lia lịa, tim đập loạn xạ: “Dạ được ạ, cháu học cô.” Cô Tú dẫn cậu vào phòng làm việc rộng rãi liền kề bếp, nơi bàn vẽ lớn được đặt giữa phòng với ánh nắng xuân len qua cửa sổ kính lớn, vẽ nên những vệt sáng dài trên sàn gỗ bóng loáng. Bà sắp xếp giấy Arches trắng tinh, lọ màu nước đa sắc, và vài cây cọ lông chồn: “Cháu ngồi đây, cầm bút chì phác thảo trước. Cô làm mẫu, ngồi pose tự nhiên nhé.” Bà ngồi xuống chiếc ghế gỗ thấp giữa phòng, quay nghiêng người với một tay chống cằm, chiếc váy xanh ngọc ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong vai trần mịn màng dẫn xuống bầu ngực đầy đặn, núm vú hồng hào in hằn mờ ảo qua lớp chiffon mỏng dưới nắng xuân.

Nam ngồi trước bàn vẽ, tay cầm bút chì HB run run, ánh mắt cậu dán chặt vào hình dáng bà – làn da trắng mịn lấp lánh dưới nắng, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai như một dòng suối đen nhánh, và cơ thể bà trong chiếc váy mới, với những đường cong chín muồi phác họa rõ nét: vòng eo nhỏ nhắn nơi hông rộng bắt đầu, bầu ngực căng tròn nhấp nhô theo nhịp thở nhẹ nhàng, và đôi chân dài thẳng tắp lộ ra dưới mép váy khi bà duỗi nhẹ. “Bắt đầu từ đường viền ngoài cháu ơi, nắm bắt tổng thể trước, rồi chi tiết sau. Đường cong cơ thể như sóng biển, mềm mại nhưng mạnh mẽ,” cô Tú hướng dẫn, giọng ấm áp, và bà khẽ thay đổi pose, nghiêng người hơn để lộ khe ngực sâu hun hút dưới lớp cổ chữ V, núm vú nhỏ nhắn nổi bật như hai điểm nhấn quyến rũ dưới lớp vải mỏng. Nam vẽ, nét bút lướt run run trên giấy trắng, phác thảo đường cong vai bà dẫn xuống ngực, nhưng tay cậu khựng lại khi đến phần bầu ngực – cậu vẽ chậm rãi, chi tiết hóa đường cong căng tròn ấy, tưởng tượng về cảm giác mềm mại khi chạm vào chúng trong đêm khuya, núm vú hồng hào cứng lại dưới lưỡi cậu khi bà rên rỉ trong giấc ngủ.

Cô Tú quan sát, mỉm cười khích lệ: “Cháu vẽ đường cong ngực hay lắm, mềm mại tự nhiên. Giờ tô màu nước đi, dùng xanh nhạt cho váy, để nổi bật da thịt.” Bà đứng dậy, tiến lại gần bàn vẽ, thân hình bà sát bên cậu, bầu ngực đầy đặn cọ nhẹ vào cánh tay cậu qua lớp chiffon mỏng, núm vú hồng hào chạm khẽ như một lời thì thầm cấm kỵ. Nam hít thở dồn dập, tay pha màu xanh ngọc loang lổ trên giấy, nhưng ánh mắt cậu lén lút lướt qua cơ thể bà – vải váy ôm sát eo thon, phác họa rõ nét núm vú nhỏ nhắn dưới lớp chiffon, và khi bà cúi xuống chỉ nét vẽ, khe ngực sâu hun hút lộ ra, làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi nhẹ dưới nắng xuân. Nỗi rạo rực dâng trào, nóng bỏng từ bụng dưới, khiến chim cậu cương cứng đau đớn dưới lớp quần jeans, chọc ra in hằn rõ rệt, và cậu phải siết chặt bút chì để kìm nén. “Cô… cô làm mẫu đẹp quá ạ. Cháu vẽ không hết được,” Nam thì thầm, giọng khàn khàn, và cô Tú cười dịu dàng, bàn tay thon thả đặt lên vai cậu: “Cháu vẽ hay lắm, tiến bộ nhanh. Nghỉ tay đi, cô pha trà.” Bà quay đi, bờ mông tròn trịa cong vút lắc nhẹ dưới lớp váy bay, khiến Nam phải quay mặt để che giấu sự bối rối.

Buổi học vẽ kéo dài đến chiều muộn, với những nét phác thảo đường cong cơ thể bà dần hoàn thiện trên giấy – từ vai trần mịn màng dẫn xuống ngực căng tròn, đến eo thon nhỏ nhắn và hông rộng mời gọi. Cô Tú khen ngợi, ngồi sát cậu hơn khi hướng dẫn tô màu: “Dùng hồng nhạt cho da, để nổi bật đường cong.” Mỗi lần bà nghiêng người, bầu ngực chạm nhẹ vào cậu, núm vú cọ khẽ qua lớp vải, khơi dậy dục vọng trong cậu như một nét màu đỏ lan tỏa. Khi nắng chiều ngả bóng, bà đứng dậy, xoay một vòng trong chiếc váy xanh ngọc: “Cảm ơn cháu quà tặng, cô mặc mãi không chán. Lần sau học tiếp nhé, cháu vẽ người đẹp lắm.” Nam gật đầu, đứng dậy ôm bà một cái nhanh – vòng tay cậu vòng qua eo bà, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể chín muồi qua lớp chiffon mỏng, bầu ngực ép sát ngực cậu một giây khiến cậu run lên. “Chúc cô sinh nhật vui ạ,” cậu thì thầm, và cô Tú vuốt nhẹ má cậu: “Cô vui rồi cháu ạ.” Nam rời nhà với balo nặng trĩu sổ vẽ, lòng đầy say mê – chiếc váy ấy trên cơ thể bà như một bức tranh sống, và cậu biết rằng, những nét vẽ tiếp theo sẽ còn đầy dục vọng hơn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...