Những người mẹ Dâm Đãng
Chương 15 : : Làm cô Tú đạt cực khoái
Những ngày sau Tết Ất Tỵ ở Sài Gòn luôn mang một vẻ lười biếng, lửng lơ, như thể thành phố đang duỗi dài sau những ngày sum vầy rộn ràng với hương mai vàng nở rộ và tiếng pháo nổ lẻ tẻ vang vọng từ các con hẻm nhỏ. Không khí se se lạnh của mùa đông miền Nam vẫn còn vương vấn, len lỏi qua những tán lá me già cỗi trên đường Lý Chính Thắng, mang theo mùi khói nướng thịt quay từ những quán vỉa hè muộn màng và tiếng nhạc xuân văng vẳng từ những chiếc loa kẹo kéo ở góc chợ. Đối với Nam, những ngày ấy không chỉ là khoảng thời gian để nghỉ ngơi sau kỳ thi cuối kỳ lớp 10 đầy căng thẳng – nơi cậu đã giành được danh hiệu học sinh giỏi với trung bình tám điểm tám, một thành tích khiến ông Hải ôm cậu thật chặt và bà Hà nước mắt lăn dài trên má – mà còn là lúc cậu phải đối mặt với những xung đột nội tâm ngày càng sâu sắc, như những nét cọ loang lổ trên bức tranh chưa hoàn thiện. Những ham muốn thầm kín ấy, từ khoảnh khắc chụp ảnh đại gia đình đằng nội khi chim cậu bí mật cọ vào bờ mông tròn trịa của mẹ qua lớp áo bà ba mỏng manh, khiến bà Hà khựng lại nhưng vẫn siết tay an ủi cậu một cách thầm lặng, đến những buổi học vẽ với cô Tú – nơi bàn tay cậu massage vai eo bà, khơi dậy dục vọng mơ hồ trong đôi mắt đen láy long lanh của bà – đã khiến cậu trở nên xa cách hơn với chính bản thân mình. Nam tránh những cái ôm ấm áp từ mẹ mỗi sáng, tránh ánh mắt hiền hậu của bà khi bà gắp thức ăn vào chén cậu, và dành phần lớn thời gian để lang thang một mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ qua những con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, nơi cậu có thể suy tư mà không bị ai quấy rầy.
Nhưng tình bạn tuổi trẻ không cho phép cậu cô lập quá lâu. Vào một buổi chiều mùng Mười Tết, khi nắng xuân đã ấm áp hơn, len lỏi qua những tán lá phượng vĩ còn sót lại trên sân trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai, Minh đã nhắn tin vào nhóm chat Zalo của lũ con trai lớp 10A1: “Ê tụi bây, tối nay qua nhà tao ngủ qua đêm đi! Ăn mừng Tết muộn, chơi game thâu đêm, mẹ tao nấu lẩu hải sản ngon lắm. Huy, Tuấn, Đức, Nam – ai vắng thì chịu phạt đấy!” Tin nhắn ấy, kèm theo icon lửa cháy và hình ảnh nồi lẩu sôi sùng sục, lan tỏa nhanh chóng trong nhóm, với những phản hồi hào hứng: Huy reo lên bằng loạt emoji cười lăn lộn, Tuấn chen vào “Tao mang bia lon giả nước ngọt”, Đức chỉ gửi ngón cái, và Nam, sau một giây ngập ngừng, gõ nhanh: “Ok, tao qua. Mang theo bim bim.” Lời rủ rê của Minh không chỉ là một buổi tụ tập vui chơi; nó là cách cậu bạn thân thiết ấy kéo mọi người lại gần nhau sau những ngày Tết lẻ loi, và với Nam, đó là cơ hội để tạm quên đi những bí mật đang gặm nhấm tâm hồn cậu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rằng, đến nhà Minh đồng nghĩa với việc gặp lại cô Tú – người phụ nữ đã trở thành trung tâm của những giấc mơ cấm kỵ, với cơ thể chín muồi mà cậu từng chạm vào qua lớp áo phông mỏng trong buổi học vẽ, và dục vọng khơi dậy từ tiếng rên nhẹ khẽ từ môi bà.
Chiều ấy, Nam về nhà với lòng dâng trào sự mong đợi xen lẫn lo lắng. Bà Hà đang tất bật dọn dẹp sau bữa cơm trưa, mùi cá kho tộ cay nồng vẫn còn vương vấn từ nồi đất sành trên bếp gas, chiếc áo bà ba hồng nhạt ôm sát lấy vóc dáng đầy đặn của bà, mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy bằng chiếc lược sừng cũ kỹ. “Về rồi hả con? Tối nay ngủ nhà bạn hả? Mẹ gói thêm ít bánh chưng mang theo, biếu nhà Minh.” Bà hỏi, lau tay vào tạp dề, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên lo lắng quen thuộc. Nam gật đầu, ngồi xuống bàn ăn với chén nước chè đậu xanh còn ấm: “Dạ, Minh rủ cả nhóm ngủ qua đêm ạ. Ăn lẩu, chơi game vui lắm mẹ. Con về muộn thì gọi mẹ đón nhé.” Bà Hà vuốt nhẹ mái tóc cậu, bàn tay chai sạn nhưng dịu dàng chạm vào vai cậu: “Ừ, bạn bè tốt là quý. Nhưng nhớ giữ gìn, đừng chơi khuya quá. Mẹ lo con lớn rồi mà vẫn nghịch.” Lời nói ấy khiến Nam khựng lại, ánh mắt cậu vô thức lướt qua đường cong bầu ngực bà dưới lớp vải mỏng, nhớ về khoảnh khắc chụp ảnh đằng nội khi chim cậu cọ vào mông bà, và sự siết tay thầm lặng của bà sau đó. Cậu đỏ mặt, cúi đầu xuống chén nước: “Dạ con biết rồi mẹ. Con lớn rồi mà.” Bà Hà cười, không nhận ra (hay giả vờ không nhận ra) sự bối rối của cậu, và quay đi tất bật gói bánh chưng vào túi nilon sạch sẽ.
Ông Hải về nhà lúc năm giờ chiều, với đôi tay bụi bặm từ công trường và nụ cười mệt mỏi nhưng rạng rỡ: “Tối nay ngủ nhà bạn hả con? Vui chơi đi, nhưng học hành là chính. Tết rồi, nghỉ ngơi cho khỏe.” Ông vỗ vai cậu, giọng trầm ấm đầy yêu thương, và Nam gật đầu, lòng đầy bồi hồi. Ăn tối sớm với bữa cơm giản dị – đĩa thịt kho tàu thừa từ Tết, canh rau muống luộc và cơm trắng nóng hổi – cả nhà ngồi quây quần quanh bàn ăn gỗ thấp ngoài sân, dưới mái hiên được trang trí bằng những dây đèn lồng đỏ rực còn sót lại từ giao thừa. Ông Hải kể chuyện vui về công trường, nơi công nhân đã quay lại làm việc với những câu chúc Tết rộn ràng: “Năm Ất Tỵ, dự án cầu mới khởi công, coi như rồng bay phượng múa.” Bà Hà chen vào những kỷ niệm Tết tuổi thơ: “Hồi mẹ theo bà ngoại gói bánh, tay đen thui vì lá dong, nhưng vui lắm anh ạ.” Nam lắng nghe, thỉnh thoảng cười theo, nhưng đầu óc cậu cứ lạc lối về nhà Minh – về phòng khách rộng rãi với những bức tranh màu nước loang lổ của cô Tú, về bàn vẽ nơi cậu từng ngồi sát bà, và về dục vọng khơi dậy từ tiếng rên nhẹ khi tay cậu xoa eo bà. “Con đi đây bố mẹ ơi. Chín giờ con về,” Nam nói, đứng dậy ôm mẹ một cái nhanh – cố giữ khoảng cách để tránh hơi ấm từ cơ thể bà khơi dậy những hình ảnh cấm kỵ – rồi đạp xe ra đường dưới nắng chiều dịu dàng.
Hành trình từ Bình Thạnh qua quận 3 mất hơn nửa giờ dưới gió Tết còn vương vấn, với những con phố đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại sau kỳ nghỉ: tiếng rao hàng vang vọng từ xe đẩy bán bánh tét lá chuối, những nhóm trẻ con chạy nhảy với diều giấy hình rồng bay lượn trên bầu trời xanh thẳm. Chung cư trên đường Lý Chính Thắng hiện ra trước mắt, với sảnh chính rộng rãi và những chậu mai vàng nở bung ở góc tường, như lời chào đón muộn màng của năm mới. Nam dựng xe ở bãi gửi dưới hầm, lau vội mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, rồi bước vào thang máy với trái tim hồi hộp. Cậu soi mình trong gương: chiếc áo phông xám đơn giản, quần jeans xanh nhạt thoải mái, và đôi giày sneaker trắng đã hơi ngả màu vì những trận đá bóng cuối tuần. Thang máy dừng ở tầng bảy với tiếng “ting” nhẹ nhàng, và cánh cửa phòng 702 mở ra trước mặt cậu, với Minh đứng đó, mặc chiếc áo ba lỗ thể thao và quần short, nụ cười toe toét quen thuộc: “Nam! Vào đi mày, tụi kia đến hết rồi. Mẹ tao nấu lẩu hải sản, nghêu sò huyết đầy đủ!” Minh kéo tay cậu bạn vào nhà, giọng hào hứng, và Nam bước vào không gian quen thuộc – phòng khách rộng rãi thoang thoảng mùi hải sản tươi rói từ bếp, bộ sofa da nâu và bức tường kính nhìn ra ban công nơi những chậu mai Tết còn sót lại nở bung dưới nắng chiều.
Cả nhóm đã tụ họp đông đủ: Huy ngồi dài trên sofa với chiếc điều khiển PlayStation trong tay, Tuấn hí hoáy xếp bim bim và nước ngọt có ga lên bàn trà thấp, Đức ngồi một góc lặng lẽ chơi cờ vua trên điện thoại, và hai thằng bạn lớp bên mà Minh rủ thêm – Phong và Kiên – đang cười đùa bên thùng xốp đựng hải sản tươi roi rói. “Ê Nam, muộn năm phút đấy! Phạt mày gắp lẩu đầu tiên,” Huy trêu, vỗ vai cậu một cái rõ đau. Nam cười, ngồi xuống sofa: “Thôi mà, đường kẹt xe Tết. Lẩu ngon phết, mẹ mày nấu khéo tay thật.” Từ bếp, tiếng cười khẽ của cô Tú vang lên, và bà bước ra với khay rau sống tươi xanh và nước chấm ớt tươi cay nồng: “Chào các cháu! Cô là Tú đây, hôm nay các cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Minh nó rủ bạn bè đông vui quá.” Bà mặc chiếc áo phông trắng rộng mỏng manh ôm sát thân trên, chiếc quần short jeans ngắn trên đầu gối lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, và nụ cười ấm áp lộ ra hàm răng trắng đều khi bà đặt khay xuống bàn. Nam khựng lại, ánh mắt cậu vô thức lướt qua cơ thể bà – bầu ngực đầy đặn căng tròn lắc nhẹ theo nhịp bước, núm vú hồng hào in hằn mờ ảo qua lớp vải cotton mỏng, khiến nỗi rạo rực quen thuộc dâng trào từ bụng dưới. “Dạ chào cô,” cậu đáp, giọng hơi run, mặt đỏ bừng khi bà quay sang cậu với ánh mắt đặc biệt: “Nam đến rồi à? Cháu học vẽ tiến bộ lắm, lần sau qua cô dạy tiếp nhé.”
Buổi tụ tập bắt đầu trong không khí sôi động của những cậu bé tuổi mới lớn, với nồi lẩu hải sản sôi sùng sục trên bếp điện giữa bàn trà, khói bay nghi ngút khi những miếng nghêu trắng ngần và sò huyết đỏ au được nhúng vào nước dùng ninh từ xương heo và tôm khô, cay nồng với ớt tươi và sả cây. Minh làm “đầu bếp trưởng”, lật hải sản khéo léo bằng kẹp dài, miệng huýt sáo theo điệu nhạc EDM từ loa Bluetooth: “Thịt chín rồi, ai gắp trước?” Huy lao vào đầu tiên, cuốn nghêu nóng hổi với rau sống và chấm nước mắm ớt đỏ au, Tuấn cười khẩy: “Mày ăn chậm thôi, để tao cuốn nem nướng.” Đức ngồi im lặng nhưng đôi đũa cậu nhanh thoăn thoắt, gắp miếng sò huyết bỏ vào chén với vẻ tập trung như đang giải toán. Phong và Kiên chen vào những câu chuyện hài hước về kỳ nghỉ Tết: “Tao về quê, ăn bánh tét đến no nê, giờ nhìn lẩu là muốn ói.” Nam tham gia, gắp một miếng tôm sú tươi rói nhúng lẩu, vị chua cay lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng lướt qua cô Tú – bà ngồi xen lẫn trong nhóm như một người chị lớn, gắp rau củ hầm cho các cậu bé với nụ cười dịu dàng, chiếc áo phông mỏng ôm sát lấy bầu ngực đầy đặn, khiến cậu phải quay mặt đi để kìm nén nỗi rạo rực. “Các cháu ăn từ từ thôi, kẻo đau bụng. Cô nướng thêm ít cánh gà nữa nhé,” cô Tú nói, giọng ấm áp, và khi bà đứng dậy đi vào bếp, bờ mông tròn trịa cong vút lắc nhẹ dưới lớp quần short jeans, Nam cảm thấy hạ bộ mình căng cứng đau đớn.
Không khí bữa ăn trở nên náo nhiệt hơn khi rượu cần – loại rượu nhẹ mà Phong mang theo từ nhà – được rót ra những chiếc ly nhỏ. Chúng không say, chỉ đủ để mọi người buông lỏng, kể chuyện cười và hát theo những bản nhạc Tết cũ. Đức, thường ngày ít nói, hôm nay kể về chuyến về quê miền Tây, với những pha chèo thuyền suýt chết đuối khiến cả bọn cười ngặt nghẽo. Huy khoe khoang về kỹ năng chơi game Liên Minh Huyền Thoại, thách thức Tuấn một ván ngay trên điện thoại, và chúng cãi nhau om sòm về việc ai là “carry” thực thụ. Cô Tú ngồi xen lẫn, không phải như một người lớn xa cách mà như một người bạn, khuyên nhủ nhẹ nhàng: “Các cháu chơi vui thôi, kẻo say rồi ngủ gật.” Bà cười khi nghe những câu chuyện học đường, đôi khi chen vào một kỷ niệm tuổi thơ của mình: “Hồi cô bằng tuổi các cháu, cô hay trốn học đi vẽ graffiti trên tường trường. Bị thầy cô bắt, phạt quét dọn cả tuần.” Lời kể ấy khiến Nam nhìn bà với ánh mắt ngưỡng mộ, nhận ra rằng đằng sau vẻ ngoài dịu dàng là một tâm hồn tự do, đầy màu sắc, và nỗi rạo rực trong cậu càng thêm mãnh liệt khi bà cúi xuống gắp thức ăn, đường cong eo thon và hông rộng phác họa rõ nét dưới lớp áo mỏng.
Bữa lẩu kéo dài hơn hai tiếng, với nồi hải sản hết sạch và đĩa rau sống chỉ còn vài lá sót lại. Bụng no căng, cả nhóm nằm dài trên sofa, chuyển sang chơi game trên PlayStation của Minh – những trận FIFA cuồng nhiệt với những pha sút penalty gay cấn và tiếng reo hò vang vọng khắp căn hộ. Cô Tú dọn dẹp bếp núc với nụ cười mệt mỏi nhưng vui vẻ, thỉnh thoảng quay ra xem: “Chơi vui nhé, nhưng đừng ồn quá, bố Minh ngủ sớm.” Ông Tuấn, bố Minh, đã về phòng ngủ từ sớm sau ca làm muộn, tiếng ngáy khò khè vang vọng từ hành lang. Đêm dần khuya, khi đồng hồ điểm mười một giờ, cả nhóm bắt đầu ngáp dài, Minh phân phòng: “Tao ngủ sofa với Huy, Tuấn với Đức ngủ phòng khách, Phong Kiên ngủ phòng tao. Nam ngủ phòng mẹ tao nhé, bà ấy bảo phòng trống.” Lời sắp xếp ấy khiến Nam khựng lại, tim cậu đập thình thịch, nhưng cậu gật đầu: “Ừ, được thôi.” Cô Tú từ bếp bước ra, lau tay vào khăn sạch: “Các cháu ngủ ngon nhé. Nam ngủ phòng cô, có ga giường sạch sẽ. Mai cô làm bánh cuốn cho ăn sáng.” Bà mỉm cười với cậu, ánh mắt đen láy long lanh dưới ánh đèn neon, và Nam theo bà vào phòng ngủ phụ – một không gian nhỏ gọn với chiếc giường đơn kê sát tường, bàn trang điểm gỗ lim bóng loáng và bức tranh màu nước treo tường do chính bà vẽ, gợi lên hình ảnh một cơn mưa Sài Gòn dai dẳng.
Cô Tú chúc cậu ngủ ngon, đóng cửa phòng với nụ cười dịu dàng, và Nam nằm dài trên giường, lắng nghe tiếng cười nói rộn ràng từ phòng khách dần tắt ngấm. Nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng. Đêm khuya Sài Gòn im ắng hơn thường lệ, với tiếng xe cộ rì rầm xa xôi từ đường Lý Chính Thắng và tiếng gió heo may thổi qua ban công kính. Nam nằm im, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh hỗn loạn: cơ thể mẹ trong khoảnh khắc chụp ảnh đằng nội, bờ mông tròn trịa ép sát vào cậu qua lớp áo bà ba, và sự siết tay thầm lặng của bà sau đó; rồi đến cô Tú – bầu ngực đầy đặn lắc nhẹ khi bà cúi xuống gắp thức ăn trong bữa lẩu, núm vú hồng hào in hằn qua lớp áo phông mỏng, và tiếng rên nhẹ khẽ từ môi bà khi tay cậu xoa eo trong buổi học vẽ. Nỗi rạo rực dâng trào, nóng bỏng và không thể kiểm soát, khiến hạ bộ cậu căng cứng đau đớn dưới lớp quần ngủ cotton mỏng. Cậu lăn lộn trên giường, cố gắng xua tan những suy nghĩ ấy bằng cách đếm cừu, nhưng vô ích – dục vọng tuổi trẻ như một cơn bão, cuốn phăng đi mọi lý trí.
Nửa đêm, khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, Nam không chịu nổi nữa. Cậu ngồi dậy, tim đập thình thịch như trống đánh, và lén lút mở cửa phòng, bước ra hành lang tối om chỉ le lói ánh đèn ngủ từ phòng khách. Tiếng ngáy khò khè của ông Tuấn vang vọng từ phòng ngủ chính, hòa quyện với tiếng thở đều đặn của cô Tú – một âm thanh quen thuộc mà cậu từng nghe qua trong những giấc mơ. Phòng ba mẹ Minh nằm ở cuối hành lang, cửa khép hờ với rèm che mỏng manh, và Nam tiến lại gần, bàn tay run run đẩy cửa hé mở. Ánh trăng non từ cửa sổ len qua, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên chiếc giường đôi gỗ lim bóng loáng, nơi ông Tuấn nằm ngửa ngủ say với tiếng ngáy đều đặn, và cô Tú nằm nghiêng bên kia, chăn mỏng kéo lên ngực, thân hình thon thả ẩn hiện dưới lớp áo ngủ cotton trắng muốt. Bà đã thay đồ ngủ sau khi dọn dẹp, mái tóc uốn lọn xõa tung trên gối như một dòng suối đen nhánh, khuôn mặt thanh thản trong giấc ngủ sâu, đôi môi hồng hào khẽ hé mở theo nhịp thở nhẹ nhàng.
Nam khựng lại ở cửa, tim cậu đập loạn xạ, một nỗi sợ hãi xen lẫn khát khao dâng trào khiến cậu muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng dục vọng đã chiến thắng – cậu bước vào phòng trên đầu ngón chân, đóng cửa khẽ khàng sau lưng, và tiến lại gần giường với hơi thở dồn dập. Ông Tuấn vẫn ngủ say, tiếng ngáy khò khè như một bức màn che chắn, và cô Tú nằm đó, hoàn toàn vô thức trong giấc ngủ sâu sau một ngày tất bật chuẩn bị cho lũ trẻ. Nam ngồi xuống mép giường, bàn tay cậu run run đưa ra, chạm nhẹ vào vai bà qua lớp chăn mỏng. Làn da bà ấm áp, mềm mại dưới đầu ngón tay, và cậu kéo chăn xuống chậm rãi, để lộ chiếc áo ngủ cotton trắng ôm sát thân trên, với những đường cong chín muồi phác họa rõ nét dưới ánh trăng non. Bầu ngực bà đầy đặn, căng tròn, nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn, núm vú hồng hào nhỏ nhắn nổi bật qua lớp vải mỏng, cứng lại trong không khí se lạnh đêm khuya. Nam nuốt nước bọt, tay cậu lướt nhẹ lên ngực trái bà, cảm nhận rõ ràng sự mềm mại đàn hồi ấy – như hai quả cầu nhung ấm áp, nặng trĩu dưới lớp vải, và cậu siết nhẹ, xoa nắn bầu ngực với động tác vụng về nhưng đầy khát khao.
Cô Tú cựa quậy nhẹ trong giấc ngủ, một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi bà, nhưng bà không tỉnh giấc – giấc ngủ sâu sau ngày dài đã kéo bà vào thế giới mộng mị. Nam tiếp tục, tay phải xoa nắn ngực trái, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve núm vú qua lớp vải, cảm nhận nó cứng lại dưới đầu ngón tay cậu, hồng hào và nhạy cảm như một nụ hoa e ấp đang hé mở. Bà khẽ run, hơi thở dồn dập hơn, nhưng vẫn chìm trong giấc ngủ, và Nam táo bạo hơn, kéo lớp áo ngủ lên cao, để lộ bầu ngực trần trụi dưới ánh trăng – làn da trắng mịn không tì vết, bầu ngực đầy đặn với những đường cong hoàn hảo, núm vú hồng hào nhỏ nhắn nổi bật trên nền da trắng, cứng ngắc vì sự kích thích đột ngột. Cậu cúi xuống, môi chạm nhẹ vào núm vú phải, bú nhẹ như một đứa trẻ khao khát, lưỡi cậu liếm quanh vòng cương quang, cảm nhận vị mặn ngọt của da thịt bà, và tay trái xoa nắn ngực kia với lực mạnh hơn, ngón tay bóp nhẹ núm vú khiến nó đỏ ửng dưới đầu ngón. Cô Tú rên khẽ hơn, thân hình bà uốn éo trong giấc ngủ, hông hơi nhấc lên theo nhịp thở dồn dập, nhưng bà vẫn không tỉnh – giấc ngủ sâu đã biến bà thành một bức tượng sống, phản ứng theo bản năng với những chạm khẽ từ cậu.
Nam tiếp tục bú núm vú, miệng cậu ngậm lấy nó, mút nhẹ rồi mạnh dần, lưỡi quấn quanh như đang thưởng thức một trái cây chín mọng, trong khi tay phải lướt xuống bụng bà, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mịn màng dẫn đến mép quần lót cotton trắng mỏng. Bà run rẩy, một tiếng rên dài thoát ra từ cổ họng, hông bà nhấc cao hơn theo nhịp mút của cậu, và Nam biết rằng dục vọng đang khơi dậy trong bà ngay cả trong giấc ngủ. Tay cậu luồn vào quần lót, chạm vào lớp lông mu đen nhánh tỉa gọn, cảm nhận rõ ràng phần kín đáo nhất – lồn bà hồng hào, mọng nước, với những nếp gấp mềm mại khép hờ như một bông hoa sen đang nở dưới ánh trăng. Cậu vuốt nhẹ mu, ngón tay lướt qua khe âm hộ ẩm ướt, cảm nhận sự nóng bỏng và trơn trượt từ dịch tiết đang rỉ ra theo bản năng, và rồi, cậu móc nhẹ ngón giữa vào trong, xoa nắn thành âm đạo co thắt quanh ngón tay cậu. Cô Tú rên lớn hơn, thân hình bà uốn éo dữ dội, hông nhấc cao ép sát ngón tay cậu vào sâu hơn, nhưng bà vẫn ngủ say, mi mắt khép chặt với những giấc mơ mơ hồ bị xâm phạm bởi khoái cảm nguyên thủy.
Nam móc nhanh hơn, ngón tay cong lại chạm vào điểm G ẩm ướt, xoa nắn với lực mạnh dần, trong khi miệng cậu tiếp tục bú núm vú, lưỡi liếm quanh vòng cương quang đỏ ửng. Lồn bà co thắt mạnh mẽ quanh ngón tay cậu, dịch tiết rỉ ra ướt đẫm mu bàn tay, và bà rên rỉ liên hồi, hông uốn éo như đang đuổi theo một giấc mộng tình ái. Nam cúi xuống thấp hơn, kéo quần lót bà xuống đùi, để lộ phần dưới trần trụi – lồn bà hồng hào mọng nước, lông mu đen nhánh ướt át, những nếp gấp mở ra theo nhịp thở dồn dập. Cậu cúi đầu, mũi hít lấy mùi da thịt quen thuộc – mùi mặn ngọt của dục vọng khơi dậy – và lưỡi cậu liếm nhẹ lên khe âm hộ, nếm vị chua ngọt từ dịch tiết, rồi ngậm lấy hột le nhỏ xinh, bú nhẹ như bú núm vú. Cô Tú giật nảy mình, một tiếng hét khẽ thoát ra từ cổ họng bà, hông bà ép sát mặt cậu, lồn co thắt mạnh mẽ quanh lưỡi cậu, và rồi, bà đạt cực khoái – cơ thể bà run rẩy dữ dội, dịch tiết phun ra ướt đẫm miệng cậu, tiếng rên dài vang vọng trong phòng nhưng bị tiếng ngáy của ông Tuấn che lấp. Bà vẫn ngủ say, thân hình thả lỏng sau cơn sóng khoái lạc, hơi thở đều đặn trở lại như chưa từng có gì xảy ra.
Nam ngồi dậy, mặt cậu ướt đẫm dịch tiết của bà, tim đập loạn xạ với nỗi khoái lạc tội lỗi và day dứt dâng trào. Cậu kéo quần lót lên cho bà, đắp chăn kín, rồi lén lút rời phòng, quay về phòng ngủ phụ với đôi chân run rẩy. Nằm trên giường, cậu không ngủ được, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh vừa xảy ra – bầu ngực đầy đặn dưới miệng cậu, núm vú hồng hào cứng ngắc dưới lưỡi, và lồn mọng nước co thắt quanh ngón tay và miệng cậu, dẫn đến cực khoái của bà trong giấc ngủ sâu. Nỗi khoái lạc ấy khiến cậu thủ dâm trong bóng tối, tay vuốt ve chim mình với những hình ảnh ấy, và cậu xuất tinh trong im lặng, nước mắt lăn dài trên má vì day dứt. Sài Gòn ngoài kia vẫn thức, với tiếng gió heo may và ánh trăng non le lói, và Nam biết rằng, đêm nay đã thay đổi mọi thứ – một bí mật mới, sâu sắc hơn, giữa cậu và người phụ nữ ấy.
