Những người mẹ Dâm Đãng
Chương 13 : : Thử quần áo cùng mẹ
Sài Gòn những ngày giáp Tết Nguyên Đán luôn mang một vẻ đẹp rạo rực, huyền ảo, như thể cả thành phố đang khoác lên mình bộ áo mới từ những cành mai vàng rực rỡ nở bung ở các khu chợ hoa ven sông, đến những hàng quán vỉa hè bắt đầu rao bán bánh chưng xanh mướt và dưa hành chua cay. Không khí se se lạnh của mùa đông miền Nam len lỏi qua những con phố nhộn nhịp, mang theo mùi khói nướng từ những xe đẩy bán thịt quay thơm lừng, xen lẫn hương hoa quỳnh nở đêm và tiếng nhạc xuân rộn ràng từ những chiếc loa kẹo kéo ở góc chợ. Đối với Nam, những ngày này không chỉ là khoảng thời gian để nghỉ ngơi sau kỳ thi cuối kỳ lớp 10 đầy căng thẳng – nơi cậu đã giành được danh hiệu học sinh giỏi với trung bình tám điểm tám, một thành tích khiến bố mẹ cậu tự hào đến mức nước mắt lăn dài trên má bà Hà – mà còn là cơ hội để cậu tạm quên đi những xung đột nội tâm đang lớn dần trong lòng mình. Những ham muốn thầm kín ấy, từ hình ảnh cơ thể chín muồi của cô Tú trong buổi học vẽ đầu tiên, với bầu ngực đầy đặn lắc nhẹ theo nhịp tay bà cầm cọ và nỗi rạo rực khi cậu massage vai eo bà, đến khoảnh khắc tội lỗi đêm ngủ chung với mẹ, khi chim cậu cương cứng chọc vào eo bà Hà trong bóng tối, đã khiến cậu trở nên xa cách hơn với chính bản thân mình. Cậu tránh những cái ôm ấm áp từ mẹ, tránh những ánh mắt hiền hậu của bà khi bà dọn bữa sáng, và dành phần lớn thời gian để lang thang một mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ qua những con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, nơi cậu có thể suy tư mà không bị ai quấy rầy.
Nhưng Tết là Tết, và gia đình nhỏ của cậu – ông Hải với đôi bàn tay chai sạn từ những năm tháng làm kỹ sư xây dựng, bà Hà với nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp sau những buổi sáng dậy từ ba giờ bán hàng ở chợ Bình Thạnh, và chính cậu – không thể nằm yên giữa guồng quay của những ngày cuối năm. Sáng Chủ Nhật ấy, khi ánh nắng đầu năm len qua khe cửa sổ căn phòng nhỏ hẹp, vẽ nên những vệt sáng vàng óng trên sàn gạch hoa cũ kỹ, bà Hà đã đánh thức cậu bằng tiếng gọi quen thuộc từ bếp: “Nam ơi, dậy đi con! Hôm nay cả nhà đi sắm đồ Tết, mua quần áo mới mặc đón năm mới. Mẹ chuẩn bị bữa sáng rồi đây.” Giọng bà ấm áp, xen lẫn chút hào hứng hiếm hoi giữa những ngày lao động vất vả, khiến Nam dụi mắt ngồi dậy trên chiếc giường đơn cứng ngắc, tấm chăn mỏng manh vương mùi mồ hôi từ những đêm mất ngủ gần đây. Cậu nhìn ra con hẻm nhỏ, nơi những hàng quán vỉa hè đã bắt đầu nhộn nhịp với tiếng rao bánh tét lá chuối và mùi thịt quay thơm lừng bay tỏa, và lòng cậu dâng trào một nỗi bồi hồi khó tả. Tết đến, với những phong tục quen thuộc từ tuổi thơ – gói bánh chưng bên mâm cơm gia đình, chúc Tết ông bà họ hàng – có lẽ sẽ giúp cậu tạm quên đi những bí mật thầm kín đang gặm nhấm tâm hồn mình.
Nam bước ra sân sau nhà, nơi bà Hà đang tất bật bên góc bếp chật hẹp, chiếc áo bà ba xanh nhạt ôm sát lấy vóc dáng đầy đặn của bà, mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy bằng chiếc lược sừng cũ kỹ. Bà bốn mươi hai tuổi, nhưng những nếp nhăn mờ quanh khóe mắt và đôi bàn tay chai sạn vì nắng gió chợ búa không làm bà kém đi vẻ đẹp mộc mạc, chín muồi của người phụ nữ miền Nam. Làn da bà hơi ngăm đen vì những năm tháng lao động không ngừng nghỉ, nhưng vẫn giữ được sự mịn màng nhờ những buổi tắm nước lá hàng ngày, và vòng một đầy đặn của bà, trĩu nặng dưới lớp áo mỏng, luôn khiến Nam phải quay mặt đi trong những khoảnh khắc lúng túng gần đây. “Ăn sáng đi con, bánh mì kẹp thịt nguội với dưa leo tươi, mẹ mua ở chợ sáng nay. Bố con dậy chưa?” Bà Hà hỏi, đặt đĩa bánh mì nóng hổi lên bàn ăn ngoài sân, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên niềm vui. Nam ngồi xuống chiếc ghế nhựa thấp, cắn một miếng bánh giòn tan, vị béo ngậy của thịt nguội lan tỏa trên đầu lưỡi: “Dạ chưa mẹ ơi. Hôm nay đi chợ Bến Thành mua đồ hả mẹ? Con nghe nói Tết năm nay mai vàng đẹp lắm.” Bà Hà gật đầu, lau tay vào tạp dề, ngồi xuống đối diện cậu: “Ừ, chợ Bến Thành đông vui, mua quần áo mới cho cả nhà. Con lớn rồi, phải mặc đẹp đón năm mới, sau này lấy vợ người ta mới khen.”
Lời nói đùa của bà khiến Nam cười gượng, cậu cúi đầu xuống chén trà đá mát lạnh để che giấu sự bối rối. Ý nghĩ về “lấy vợ” khiến cậu nhớ đến cô Tú – người phụ nữ ba mươi tám tuổi với vẻ đẹp chín muồi đã len lỏi vào những giấc mơ của cậu như một nét cọ không thể xóa nhòa. Buổi học vẽ đầu tiên tuần trước, với những khoảnh khắc tay cậu massage vai eo bà, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ làn da trắng mịn và tiếng rên nhẹ khẽ từ môi bà, vẫn còn ám ảnh cậu mỗi đêm. Nỗi rạo rực ấy, xen lẫn với dục vọng khơi dậy trong bà – đôi mắt đen láy long lanh và bầu ngực phập phồng nhanh hơn dưới lớp áo phông mỏng – khiến cậu day dứt, nhưng cậu không thể phủ nhận sức hút của nó. “Dạ, con mặc gì cũng được mẹ ạ. Nhưng con thích màu xanh dương, giống áo đồng phục trường.” Nam đáp, giọng cố giữ bình thản, và bà Hà cười lớn: “Xanh dương thì trẻ trung, hợp con. Ăn nhanh đi, bố con dậy rồi kìa.”
Ông Hải bước ra từ phòng ngủ, mái tóc muối tiêu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt vuông vức với nụ cười mệt mỏi sau một tuần làm việc trên công trường: “Sẵn sàng chưa con trai? Hôm nay bố chở cả nhà đi, xe máy chở ba người được mà. Mua xong còn ghé chợ hoa Nguyễn Huệ ngắm mai.” Ông vỗ vai Nam, giọng trầm ấm đầy yêu thương, và cậu gật đầu, đứng dậy thu dọn balo nhỏ với chai nước và khăn mặt. Cả nhà nhanh chóng chuẩn bị, bà Hà thay chiếc áo bà ba mới mua tháng trước, màu hồng nhạt tôn lên làn da ngăm đen khỏe mạnh của bà, ông Hải mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro sạch sẽ, và Nam giữ nguyên bộ đồ thể thao đơn giản. Họ lên chiếc xe máy cũ kỹ của ông Hải – một chiếc Honda Wave đã gắn bó với gia đình suốt mười năm – với bà Hà ngồi giữa, ôm eo chồng, và Nam ngồi sau, tay vòng qua eo mẹ. Động cơ xe nổ giòn giã, họ lao ra đường lớn Điện Biên Phủ, gió sớm mang theo mùi khói nướng từ những xe đẩy ven đường, và tiếng cười nói rộn ràng của cả nhà vang vọng giữa dòng xe chen chúc.
Chợ Bến Thành hiện ra trước mắt như một bức tranh sống động của Sài Gòn Tết, với cổng chính hình tròn cổ kính được trang trí bằng những dây đèn lồng đỏ rực và những cành đào rừng nhập từ miền Bắc nở bung rộ. Đám đông đổ về từ sáng sớm: những gia đình như nhà cậu chen chúc giữa các sạp hàng, tiếng mặc cả rộn ràng xen lẫn mùi bánh chưng gói lá dong và hương nước hoa từ những quầy mỹ phẩm. Ông Hải dựng xe ở bãi gửi chật kín, rồi cả nhà chen vào dòng người, bà Hà dẫn đầu với chiếc giỏ tre đan tay quen thuộc: “Đi theo mẹ, kẻo lạc. Mua đồ Tết phải chọn kỹ, mặc đẹp để đón tài lộc.” Họ bắt đầu từ khu quần áo nam, nơi những sạp hàng treo đầy áo sơ mi sặc sỡ và quần tây may sẵn, với những tấm biển “Giảm giá 50% Tết Ất Tỵ” lấp lánh dưới nắng trưa. Nam lang thang giữa các quầy, ánh mắt cậu lướt qua những chiếc áo phông in họa tiết mai vàng và quần jeans slim fit hiện đại, nhưng đầu óc cậu cứ lạc lối về cô Tú – về buổi học vẽ sắp tới, về bàn tay bà đặt lên tay cậu khi hướng dẫn nét cọ, và về nỗi rạo rực khi cậu massage eo bà, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy thầm lặng từ cơ thể bà.
“Con thích cái này không? Áo sơ mi xanh dương, mặc với quần jeans hay lắm,” bà Hà nói, cầm một chiếc áo sơ mi cotton thoáng mát, màu xanh dương nhạt tôn lên làn da trắng trẻo của cậu. Nam gật đầu, cầm lấy chiếc áo: “Dạ đẹp mẹ ơi. Con thử xem có vừa không.” Ông Hải chen vào, giọng hào hứng: “Thử đi con, bố trả tiền. Năm nay con học giỏi, bố thưởng thêm cái quần mới.” Họ tìm một phòng thử đồ nhỏ hẹp ở góc sạp, chỉ là một tấm rèm vải mỏng che tạm một góc tường, với chiếc gương soi toàn thân treo lệch lạc và chiếc ghế nhựa thấp để đồ. Nam bước vào, kéo rèm lại, nhưng không gian chật hẹp khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, và cậu quay ra gọi mẹ: “Mẹ ơi, vào giúp con thử với. Con vụng mặc đồ lắm.” Bà Hà cười, nhìn ông Hải: “Anh chờ ngoài nhé, em giúp con trai.” Ông Hải gật đầu, ngồi xuống ghế nhựa bên ngoài, lôi điện thoại ra xem tin nhắn công việc: “Ừ, nhanh lên, bố còn mua bánh chưng.”
Bà Hà bước vào phòng thử đồ chật hẹp, kéo rèm lại sau lưng, không gian chỉ đủ cho hai mẹ con đứng sát nhau. Ánh sáng từ bóng đèn neon vàng vọt chiếu xuống, vẽ nên những bóng đổ dài trên tường bê tông loang lổ, và mùi vải mới thoang thoảng xen lẫn hương nước hoa rẻ tiền từ các sạp hàng bên ngoài. Bà Hà quay sang con trai, nụ cười hiền hậu: “Cởi áo ra đi con, mẹ giúp mặc cái mới. Áo cũ con mặc hơi chật rồi.” Nam gật đầu, giọng hơi run vì sự gần gũi đột ngột này – sự gần gũi mà cậu đã cố tránh kể từ đêm ngủ chung ấy. Cậu cởi chiếc áo phông trắng qua đầu, để lộ thân hình gầy guộc nhưng cao ráo của cậu bé mười lăm tuổi, với những đường cơ mờ nhạt từ những trận đá bóng cuối tuần. Bà Hà cầm chiếc áo sơ mi mới, nhưng thay vì đưa cho cậu, bà tiến lại gần hơn, bàn tay chai sạn nhưng dịu dàng của bà chạm vào thắt lưng quần jeans cậu: “Để mẹ giúp hết luôn, kẻo con mặc lộn nút. Cởi quần ra đi, thử luôn bộ mới cho tiện.”
Nam khựng lại, tim cậu đập thình thịch như trống đánh, một nỗi hồi hộp xen lẫn rạo rực dâng trào từ bụng dưới. “Dạ… mẹ giúp con ạ,” cậu thì thầm, và bà Hà cúi xuống, ngón tay khéo léo mở khóa thắt lưng, kéo khóa quần jeans xuống một cách tự nhiên, như những lần bà giúp cậu thay đồ hồi bé. Quần jeans trượt xuống đùi cậu, để lộ chiếc quần lót cotton trắng mỏng manh, và rồi, bà Hà khựng lại, đôi mắt một mí mở to trong sự bất ngờ. Chim cậu, dưới lớp vải mỏng, đã cương cứng từ bao giờ – một phản ứng nguyên thủy, không thể kiểm soát trước sự gần gũi đột ngột này, trước hơi ấm từ cơ thể mẹ và mùi da thịt quen thuộc phả vào mũi cậu. Nó chọc ra, căng cứng và nóng bỏng, in hằn rõ rệt qua lớp vải, đầu khấc hồng hào lấp ló như một lời thì thầm cấm kỵ giữa không gian chật hẹp. Bà Hà đỏ mặt, bàn tay bà khựng lại trên đùi cậu, giọng bà thì thầm, đầy bối rối nhưng cố giữ bình tĩnh: “Nam… con… sao vậy con? Con lớn rồi mà…” Bà quay mặt đi một giây, đôi má ngăm đen ửng hồng, nhưng rồi, như một người mẹ bản năng, bà tiếp tục, giọng nhẹ nhàng hơn: “Thôi… không sao đâu con. Mẹ giúp con mặc quần mới. Đừng nghĩ ngợi, lớn rồi ai chả vậy.”
Nam đứng chết trân, mặt cậu đỏ bừng như gấc chín, nỗi xấu hổ dâng trào khiến cậu muốn chui xuống đất. Nhưng đồng thời, nỗi rạo rực ấy – nỗi rạo rực tội lỗi từ đêm ngủ chung, khi cậu ôm chặt eo mẹ và cảm nhận chim mình chọc vào da thịt bà – lại lan tỏa mạnh mẽ hơn, khiến chim cậu giật nhẹ dưới lớp vải, nóng bỏng và đau đớn. Bà Hà cúi xuống, kéo chiếc quần jeans cũ ra khỏi chân cậu, động tác chậm rãi nhưng kiên quyết, và khi bà cầm chiếc quần jeans mới – một chiếc slim fit màu xanh đậm – bà quỳ nhẹ một gối, giúp cậu bước vào. Ngón tay bà chạm vào đùi cậu, ấm áp và chai sạn, lướt qua lớp da nhạy cảm gần hạ bộ, khiến Nam phải siết chặt tay vào thành ghế nhựa để không rên lên. Bà không nhìn thẳng vào “nó”, nhưng cậu biết bà cảm nhận rõ ràng – sự căng cứng ấy, sự run rẩy thầm lặng từ cơ thể con trai mình. “Mặc vào đi con, vừa khít lắm,” bà Hà nói, giọng cố giữ bình thường, kéo quần lên đùi cậu, ngón tay lướt qua mông cậu một cách vô tình nhưng khiến cậu run lên. Khi kéo khóa quần, bàn tay bà chạm nhẹ vào phần cương cứng ấy qua lớp vải, một chạm khẽ nhưng đủ để Nam cảm thấy như bị điện giật, và bà khựng lại lần nữa, đôi mắt bà nhìn lên cậu với ánh nhìn phức tạp – bất ngờ, lo lắng, nhưng vẫn đầy yêu thương.
“Con… lớn thật rồi,” bà Hà thì thầm, giọng run run, rồi bà đứng dậy, cầm chiếc áo sơ mi mới giúp cậu mặc vào. Tay bà luồn qua tay áo cậu, ngón tay chạm vào ngực cậu, và bà cài nút áo từ dưới lên, động tác chậm rãi như một nghi thức. Nam đứng im, hơi thở dồn dập, chim cậu vẫn cương cứng chọc vào lớp quần jeans mới, một nỗi khoái lạc tội lỗi lan tỏa khiến cậu phải cắn môi. Bà Hà không nói gì thêm, chỉ mỉm cười gượng khi cài nút cuối cùng: “Đẹp lắm con, mặc Tết trông chững chạc hẳn. Ra cho bố xem đi.” Bà quay người kéo rèm, bước ra ngoài trước, giọng gọi ông Hải: “Anh ơi, con trai mặc đẹp quá, anh vào xem.” Nam đứng lại một giây trong phòng thử đồ chật hẹp, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng nỗi rạo rực ấy vẫn âm ỉ, như một nét màu đỏ lan tỏa trên bức tranh Tết rực rỡ. Cậu bước ra, ông Hải vỗ vai khen ngợi: “Hay lắm con, vừa vặn. Mua luôn đi.” Bà Hà đứng bên, ánh mắt bà lướt qua cậu với sự dịu dàng quen thuộc, nhưng cậu nhận ra một chút khác lạ – một sự hiểu biết thầm lặng, một nỗi lo lắng xen lẫn yêu thương mà bà giấu kín.
Họ tiếp tục sắm sửa, mua thêm vài chiếc áo sơ mi cho ông Hải và một bộ đồ bà ba mới cho bà Hà, giữa tiếng cười nói rộn ràng của chợ Tết. Nam đi bên mẹ, tay cậu vô thức chạm nhẹ vào tay bà, và bà mỉm cười, siết nhẹ tay cậu như không có gì xảy ra. Nhưng trong lòng cậu, khoảnh khắc trong phòng thử đồ ấy đã khắc sâu, như một nét cọ đậm nét trên bức tranh gia đình – một nét cọ của dục vọng tuổi trẻ, của tình yêu thương phức tạp, và của những bí mật sẽ còn theo cậu suốt những ngày Tết rộn ràng sắp tới. Sài Gòn ngoài kia vẫn nhộn nhịp, với nắng ấm áp và gió heo may thoang thoảng, và Nam biết rằng, năm mới Ất Tỵ này sẽ mang theo những thay đổi không thể lường trước.
