Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 98



Ba người chủ sự trong cấm quân mặt đều biến sắc, Tiễn Tùng và Lý Hùng nhìnĐông Võng Tử, chỉ mong hắn có thể ngăn cơn sóng dữ, nghĩ ra biện pháp gì đó đểcứu vãn tình thế.

Trông thấy những ánh mắt căm thù của chúng tướng lĩnh cấm quân, Đông Võng Tửtrong bụng thầm nổi giận. Bản thân lão từng thi chú hại chết bao nhiêu người,cũng từng uy hiếp bao nhiêu người, những thân nhân của người bị thi chú chưabao giờ dám phản kháng lại lão. Nhưng hôm nay không ngờ lại thất bại, bị ngườita cướp đi nhục thân của những người chịu thuật, bây giờ cứ cho là mình cóphương pháp uy hiếp bọn họ, nhưng địch quân cũng có cách nắm giữ tính mạngnhững người chịu thuật, nếu mang ra uy hiếp thân nhân người chịu thuật thì cảhai bên coi như ngang tay.

Đông Võng Tử nghiến chặt răng, lão đã quyết định nhẫn tâm: nếu đã khó khốngchế được những người chịu thuật kia, vậy không bằng lão lén ra tay giải quyếtbọn họ, để cho chúng tướng lĩnh nghĩ rằng thân nhân mình chết trong tay LýTiểu Dân. Dưới sự thù hận không chừng họ sẽ dẫn quân tấn công mạnh để mong cóthể báo thù rửa hận.

Số người chịu thuật tầm khoảng vài chục người, cũng chỉ có pháp lực cường đạinhư Đông Võng Tử mới có thể đồng thời khống chế hồn phách của nhiều người sốngnhư vậy mà không quá trầy trật. Mấy chục người gỗ cũng không phải là nhỏ,không thể mang hết trên người được, nên lúc này đều được để trong một cái túida đeo ở cổ ngựa. Đông Võng Tử tiện tay lấy một cái người gỗ từ trong túi dara, cũng chẳng cần nhìn xem ở trên viết tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ củaai, chỉ cầm cương châm đâm mạnh vào vị trí trái tim!

Trên tường thành đột nhiên vang lên một tiếng thét thảm thiết, một phụ nữtrung niên vốn đang mê man, được quân linh dìu đỡ, đầu gục xuống, vào lúccương châm đâm lên người gỗ thì đột nghiên ngẩng đầu lên thét chói tai, trênmặt lộ vẻ sợ hãi cùng đau đớn!

Hai binh lính đang đỡ nàng sợ run người, vội vàng thả tay để nàng ngã ra mặtđất. Sau khi đỡ sợ thì tới đỡ dậy xem xét, không ngờ ngàng đã hương tiêu ngọcvẫn, khí tuyệt thân vong rồi.

Một tướng lĩnh cấm quân ở ngoài thành trông thấy thì lòng như đao cắt, khảngiọng hét lên:" Hiền thê!"

Lý Hùng liếc thấy động tác của Đông Võng Tử nhưng cũng không chỉ ra, ngược lạicòn dùng ánh mắt ra lệnh cho thân binh đứng bên cạnh quây vào che tầm nhìn mọingười cho lão, rồi vung đao hét lên giận dữ:" Lý Tiểu Dân! Ngươi thấy chúngtướng quân một lòng vì nước, không chịu đầu hàng ngươi liền hạ độc thủ nhưvậy! Đồ ác độc, quả không hồ là thái giám hậu cung tâm địa như rắn độc!"

Gã còn chưa dứt lời thì một ông lão đứng đằng sau Lý Tiểu Dân lại hét lên thảmthiết rồi gục ngã, hai con ngươi lồi cả ra, mặt lộ vẻ đau đớn vô cùng.

Chúng tướng cấm quân đều hét lên điên cuồng, ánh mắt vừa căm hận lại vừa cầuxin sự thương xót nhìn về phía Lý Tiểu Dân, lớn tiếng hô:" An Nam Tướng Quân,đừng ra tay! Mạt tướng nguyện hàng!"

Tiếng xin hàng còn chưa dứt thì lại có một người gặp phải độc thủ, cả người đổập xuống sau lưng Lý Tiểu Dân, hai mắt cũng trợn trừng, chết không rõ ràng.

Thấy Lý Tiểu Dân liên tiếp ngầm hạ độc thủ, chúng tướng vừa sợ vừa giận, nhữngtướng lĩnh vừa mất đi thân nhân càng khóc rống lên, lớn tiếng mắng chửi. Họgần như mất đi lý trí, chỉ biết dẫn theo thân binh lao thẳng về ngự lâm quân ởphía trước mà giết.

Trên thành Kim Lăng, Lý Tiểu Dân trong bụng thầm nổi giận, phất tay chỉ vềphía Đông Võng Tử, lạnh lùng quát to:" Yêu đạo, ngươi ngầm hại người lại muốnđổ vạ cho ta, đạo lý gì vậy?"

Trong cơn giận dữ, hai mắt hắn trợn tròn, một cỗ khí thế cuồng bạo từ trênngười hắn phát ra, hai tay rung lên, đằng sau người hắn đột nhiên xuất hiện babóng người cùng mặc đồ mày trắng đứng sừng sững giữa không trung, chỉ là bóngngười hơi mờ nhạt, nhìn không rõ.

Thấy bạch y pháp thân của An Nam Tướng Quân xuất hiện, các binh lính sợ tớimức trợn mắt há mồm, ngoại trừ mấy tướng lĩnh cấm quân đang mất đi lý trí màdẫn thân binh chém giết điên cuồng ra, những người còn lại đều dừng tay, ngơngẩn nhìn hai vị pháp sư đấu phép.

Hai tay Lý Tiểu Dân vung về phía trước, lạnh lùng quát:" Yêu đạo, xem phápthuật lợi hại của ta!"

Ba bóng trắng lơ lửng trên không trung sau lưng hắn đồng thời khua tay chỉ vềphía trước.

Một cơn gió cực mạnh phát ra từ chỗ hắn đứng, điên cuồng thổi về hướng bắc, nóđi tới nơi nào thì cát bay đá chạy, thổi mạnh tới mức chúng binh sĩ mắt khôngmở nổi, đành phải che mặt hô hoán, kinh hoảng liên tục lùi về sau.

Giống như cự long rít gào, trong thoáng chốc, cuồng phong đã thổi qua cả chiếntrường rộng lớn, mạnh mẽ quét thẳng tới trước mặt Đông Võng Tử.

Đông Võng Tử chính đang đưa tay mò loạn trong túi da, tay phải thì cầm chặtcương châm. Lão chuẩn bị giết thêm mấy người chịu thuật nữa thì cuồng phongquét tới, trong lòng thầm kinh sợ, cả người lẫn chiến mã ở dưới đều bị đẩy lùimấy bước, quần áo lông tóc trên người dựng ngược về phía sau. Cái túi da đeotrên cổ ngựa cũng bị thốc về phía sau, một vài người gỗ trong đó bị rơi rangoài.

Đông Võng Tử cắn rắng, giận dữ hét to:" Lý Tiểu Dân, ngươi đừng tưởng rằngdùng ít thuật che mắt là có tác dụng, muốn dùng sao không dùng huyễn longngươi đoạn được ở cự sơn lần trước? Chỉ dùng một lần không dùng được tiếp, cóphải còn chưa quen, nên không thể hiện thế giữa ban ngày đúng không?"

Lý Tiểu Dân đứng trên tường thành mặt lạnh như băng, hắn cũng không muốn nhiềulời với lão, hai tay rung lên, ba bạch y pháp thân sau người đột nhiên bám lênngười hắn, tứ thể hợp nhất.

Vẻ mặt của Lý Tiểu Dân trở nên nghiêm túc, tay niết pháp quyết, miệng lẩm bẩmniệm tụng, đột nhiên đưa tay chỉ về phía trước, giận dữ hét:" Yêu đạo chịuchết!"

Một bóng người màu trắng từ trên người hắn bắn ra nhanh như cuồng phong, laothẳng về phía trước!

Bóng trắng này động tác nhanh như chớp, trên người còn mang theo sức gió cựcmạnh, cả người lao thẳng về phía bắc. Nó đi qua nơi nào, cuồng phong bám theongười liền thổi bay những tướng sĩ cấm quân ở ven đường chưa kịp trốn chạy.Đợi cuồng phong đi qua, những người bị thổi liền rơi phịch xuống đất, gãyxương đứt gân, đau đớn không thôi.

Đông Võng Tử tay trái nắm một người gỗ, tay phải cầm cương châm, đang muốn đâmthêm một người nữa, chợt thấy bóng trắng bổ nhào tới trước mặt thì không khỏikinh hãi, vội ném các thứ trong tay đi, vừa rút kiếm vừa thét to, vung kiếmchém thẳng về phía bóng trắng!

Trong thoáng mơ hồ, bóng trắng cũng tiện tay vung lợi kiếm chém xuống, mộttiếng rít vang lên, cuồng phong đầy trời đâm thẳng về hướng Đông Võng Tử!

Trường kiếm trong tay Đông Võng Tử mang theo pháp lực cường đại hung hăng chémtới, nhưng lại giống như đánh vào hư không vậy. Còn lợi kiếm trong tay bóngtrắng thì đâm thẳng tới trước ngực lão, trên người lão lóe lên một cái rồi hóathành một đạo bạch quang lao thẳng về phía hậu trận.

Gió mạnh ập tới, Đông Võng Tử cả người đều bị cuốn vào cuồng phong, chiến mãcũng bị sức gió mạnh mẽ thổi bay ngược về phía sau, có thể còn ngã lăn ra.

Đông Võng Tử trong lòng thầm kinh sợ, vội vàng niệm Định Phong chú mới giúpchiến mã ổn định trong không trung rồi từ từ hạ xuống đất. Tuy vậy lông nó vẫnbị cuồng phong thổi tung, nó hí lên, hai mắt nhắm chặt không mở ra được. Textđược lấy tại truyenyy[.c]om

Cuồng phong rít gào, mạnh mẽ vô cùng, dây lụa buộc cái túi da khổng lồ kiadưới cơn cuồng phong sắc như đao kiếm cũng bị cắt đứt. Cả cái túi bị thổingược về phía sau, miệng túi bung ra, mấy chục cái người gỗ bị gió thổi baykhắp trời. Thoáng chốc, trên bầu trời phía sau Đông Võng Tử, khắp nơi bay đầyngười gỗ.

Trên tường thành, thân thể của thân nhân chúng tướng lĩnh cấm quân cũng đồngthời chấn động mạnh, giống như bị gió thổi mạnh vậy, liều mạng vùng vẫy giãydụa, khuôn mặt co rúm lại vì đau đớn, miệng há hốc thét lên thảm thiết.

Chợt thấy người gỗ phụ hồn của thân nhân mình bị thổi bay, khiến cho họ cảmthấy đau đớn. Chúng tướng lĩnh cấm quân sợ hãi, liều mạng thúc ngựa quay lại,trong cơn gió cuồng bạo chạy như bay về phía bắc, quyết một lòng cướp lạingười gỗ có ghi ngày sinh tháng đẻ của thân nhân mình!

Đông Võng Tử gào thét trong gió, lão kinh sợ không thôi, muốn quay người thulại sản phẩm thi thuật của mình, nhưng chỉ thấy khắp trời đầy người gỗ, mỗicái bay một phương, không tài nào thu lại được.

Cuồng phong thổi qua, chiến trường chỉ còn là một đống bừa bãi. Tướng sĩ ngựlâm quân sớm đã được căn dặn, nếu thấy tướng quân làm phép thì phải tránh sanghai bên. Chỉ có mỗi tướng sĩ cấm quân chưa kịp phòng bị, đứng mũi chịu sào, bịcuồng phong thổi bay khắp nơi, rơi xuống đất thành tàn tật vô số. Trong lúcnhất thời, tiếng rên liên tục vang lên khắp nơi, thảm thiết vô cùng.

Trên tường thành, từ trên người Lý Tiểu Dân đột nhiên phát ra một cỗ hàn khí,sắc mặt hắn trở nên trắng như bắng tuyết. Đột nhiên hai tay hắn rung lên, lạimột bóng trắng như tuyết nữa hiện ra trên người hắn, rồi sau đó bắn nhanh vềquân trận phía trước.

Bóng trắng lao qua chiến trường, nó mang trên mình hàn khí cực mạnh, chỉ cầnlướt tới gần binh lính là khiến cho họ trượt chân té ngã, kêu gào thảm thiết.Người không ngờ đã bị đông cứng một phần, trên khôi giáp đóng một lớp băngsương.

Bóng trắng cực lạnh đi qua đâu liền để lại những tiếng kêu thảm thiết vì đôngcứng của đám binh sĩ cấm quân. Họ nhìn nhau, mặt ai nấy đều biến sắc, kinh sợkhông thôi.

Đông Võng Tử tay phải nắm chặt lợi kiếm, lớn tiếng rít gào, trong miệng niệmpháp quyết hộ thân. Cả người sừng sững bất động, chỉ đưa mắt nhìn bóng trắngđang tới, ngưng thần vào một kiếm rồi đâm thẳng về phía nó!

Bóng trắng hóa thân là Sương Di, khắp người đều là sát khí lạnh lẽo vô cùng,thấy trường kiếm của yêu đạo đâm tới thì cũng không thèm né tránh, chỉ rít lênmột tiếng trong gió rồi cả linh thể hóa thành kiếm quang cực lạnh, bắn về phíayêu đạo!

Linh thể chí âm chí hàn đi qua tấm đạo bào của Đông Võng Tử, xuyên thẳng quangực rồi bắn về phía bắc. Đông Võng Tử lập tức cảm thấy cả người như rơi vàohầm băng, lạnh tới mức đông cứng thì không khỏi kêu lên đau đớn. Nếu không cóthần công hộ thể, chỉ sợ một chiêu hàn băng kiếm này đã đủ để biến lão thànhkhối băng rồi.

Ở phía sau lưng lão, thân binh hộ vệ do Lý Hùng phái tới cùng tướng sĩ cấmquân vừa bị cuồng phong giày vò, giờ lại gặp hàn khí ập tới, liền kêu thétthảm thiết rồi ngã nhào ra đất, cả người đóng đầy băng tuyết, trông giống mộtcục nước đá vậy, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích được.

Đông Võng Tử tức giận gầm lên, vung tay phá lớp băng đóng trên người. Lão cảmthấy pháp lực hao tổn rất nhiều thì không khỏi thầm cảm thấy kinh sợ.

Lão sớm biết Lý Tiểu Dân lợi hại, bằng không hai vị sư huynh sẽ không bị hắngiết dễ dàng như vậy, do vậy luôn không dám đối đầu chính diện với hắn. Nếukhông phải Tiễn Tùng bảo đảm rằng Lý Tiểu Dân đã đi Trần Cảnh, rất lâu mới cóthể quay về, thì chắc lão cũng không dám giúp Tiễn Tùng Lý Hùng đoạt quyềncướp vị. Ai biết được ra trận mới thấy sự lợi hại của Lý Tiểu Dân đã vượt quáý liệu của lão, khiến Đông Võng Tử thấy rất hối hận, nhưng lão không thể rútlui, đành phải cắn răng cố chống đỡ. Lão căm hận nói:" Lý Tiểu Dân, ngươi cònbản lĩnh gì nữa, không phải chỉ có mỗi thế thôi chứ?"

Đứng trên tường thành, Lý Tiểu Dân cười phá lên, hai mắt phát ra tinh quang,hai tay niết pháp quyết rồi đồng thời chỉ về phía trước, quát:" U Nhi, xemnàng biểu diễn nào!"

Một bóng trắng mảnh khảnh từ trên người Lý Tiểu Dân bay ra, trong lúc nhấtthời pháp ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên đám quân lính đang nằm đầy đất, khiếnhọ che mặt kêu đau, không ai mở được mắt ra nhìn!

Linh thể U Nhi niết động kiếm quyết, tay cầm linh kiếm bay về phía trước. Từlinh thể phát ra linh lực cực lớn, hào quang chói mắt vô cùng, trông giống nhưmột mặt trời di động vậy. Nàng bay thẳng về phía trước, hướng về phía yêu đạođang nghiến răng cầm kiếm!

Ánh sáng mạnh mẽ như như vậy, cho dù là Đông Võng Tử đã dùng phù thủy rửa mắtcũng khó có thể nhìn được, chỉ đành cố gắng chống đỡ. Lão căm tức nhìn về phíatrước, nhưng chỉ thấy pháp thân do Lý Tiểu Dân phóng ra trong quầng ánh sángrực rỡ đó rõ ràng là một bạch y thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ, trên người có linhlực mạnh mẽ khiến Đông Võng Tử không khỏi sợ mất mật!

Trong lúc sinh tử tồn vong, Đông Võng Tử đã hết cơ hội rút lui, chỉ đành lớntiếng niệm chân ngôn, tay cầm thật chặt trường kiếm, vừa kích khởi pháp lựctoàn thân vừa giận dữ nhìn bạch y thiếu nữ trong quầng ánh sáng đang cầm kiếmbay tới!

Pháp lực cả đời Đông Võng Tử đã được kích phát, từ trên người lão phát ra mộtánh sáng màu xanh. Trên đầu lão chớp động một ngọn lửa xanh nhắm thẳng khôngtrung, ngọn lửa cao khoảng vài thước. Lúc này, hai mắt Đông Võng Tử phát ratinh quang, vung kiếm rống giận rồi thúc ngựa vọt về phía trước, quyết cùnglinh thể cường đại phía trước đang bay tới đánh một trận sinh tử!

U Nhi vận đủ linh lực, nàng bay nhanh về phía trước. Trên khuôn mặt xinh đẹplà vẻ trang nghiêm, linh kiếm cầm trong tay, ngưng tụ linh lực khổng lồ rồinhư điện xẹt lao tới Đông Võng Tử ở phía trước. Nàng quát một tiếng rồi vungmạnh linh kiếm ra, dùng một tốc độ cực nhanh con người khó có thể đạt đượctrong nháy mắt chém liền mấy trăm kiếm.

Đông Võng Tử lớn tiếng gào rú. Lão chỉ thấy hoa mắt, bóng trăng phiêu động,ánh sáng rực rỡ ập tới, lão bỗng thấy tay nhẹ đi, pháp kiếm dùng nhiều nămkhông ngờ đã gãy làm nhiều khúc, theo gió bay đi.

Mặt lão còn chưa kịp đổi sắc thì linh kiếm đã đánh tới. Trong tiếng gào thétthê lương của Đông Võng Tử, cả người lão bị đánh bay ra khỏi lưng ngựa, thânthể đang bay trong không trung liền bị linh kiếm bổ ngang chém dọc vô số lần,huyết nhục bay loạn, thân thể trước còn hoàn chỉnh giờ đã biến thành huyết vụbắn khắp trời!

Một kiếm này đã ngưng tụ linh lực mạnh mất mà U Nhi tu luyện lâu ngày, uy lựclớn vô cùng, khiến cho pháp lực nhiều năm như yêu đạo cũng không thể chống đỡđược, cuối cùng phải liều mạng thiêu đốt dư nhiệt để ngăn cản. Dù vậy cảnguyên thần cũng bị đánh cho nát bấy, hòa cùng huyết nhục bắn ra khắp nơi.

Chiến mã của Đông Võng Tử cũng sợ tới mức cả người mềm nhũn, hai mắt gần nhưbị ánh sáng rực rỡ lúc nãy làm mù, một lúc lâu sau mới có thể mở ra. Nó chạyloạn lên, mang theo tấm thân dính đầy vết máu của mình gạt ngã mấy binh sĩđang ôm mặt kêu đau rồi trốn vào đồng hoang.

Nghe thấy tiếng kêu thảm của Đông Võng Tử, Tiễn Tùng trong lòng thấy không ổn,hồi lâu sau mới xoa mắt nhìn lại chỗ Đông Võng Tử vừa đứng. Nhưng ngoại trừmột đống huyết nhục mơ hồ, thêm một thớt chiến mã không chủ chạy loạn ra thìchẳng còn gì khác nữa. Y không khỏi sợ hãi, ngơ ngác nói không nên lời.

Lý Hùng dù chết cũng không chịu nhận thua, thấy tình thế bất ổn mà cũng khôngchịu thừa cơ bỏ chạy, ngược lại còn quát to:" Các tướng sĩ, Lý Tiểu Dân hungtàn ác độc, đã giết thân nhân của chúng tướng, lại đánh lén Đông Võng Tử tiênsư. Khiến cho người bị trọng thương, phải quay về dưỡng thương, có điều, pháplực hiện giờ của Lý Tiểu Dân đã hao hết! Chúng tướng có thể hợp lực tiến vềphía trước, chém Lý Tiểu Dân để tạ thiên hạ!"

Chúng tướng quân có người nhà bị bắt mờ mịt luống cuống, không biết nghe theoai thì tốt. Chỉ có thể tìm tòi khắp nơi trong loạn quân, hi vọng có thể tìmđược người gỗ đang treo tính mạng của thân nhân mình.

Tiễn Tùng thấy tình thế nguy cấp, quay đầu lại nhìn về quân trận phía bắc,trong lòng thầm kêu may mắ. Ở hậu trận, những người áp trận dẫn binh đều làthân tín y bồi dưỡng nhiều năm, có tướng lĩnh cấm quân đã phụ thuộc vào y,cũng có gia tướng thân tinh trong phủ y được phái đi lĩnh binh, lúc này họ đãphát huy được tác dụng. Có bọn họ dẫn dắt nhóm lớn cấm quân bảo vệ, mình muốnthừa dịp loạn bỏ chạy cũng chẳng phải việc khó.

Y lén lút thúc ngựa chạy về phía sau, đang muốn dẫn theo thân binh trốn vàohậu trận thì chợt nghe thấy giết chóc kịch liệt truyền từ phương bắc tới làmchấn động của tim gan y. Y không khỏi sợ hãi, ngây người đứng một chỗ.

Từ hậu phương có truyền lệnh binh hốt hoảng thúc ngựa chạy tới, khom người bẩmbáo với Tiễn Tùng:" Bẩm tướng gia, Tần quý phi mang theo đại quân từ phươngBắc đánh tới!"

Tiễn Tùng kinh hãi, không phải Tần quý phi ở trong thành sao, sao giờ lại xuấthiện từ phương Bắc?

Y không biết, từ lúc phản quân vào thành, chiến sự bắt đầu thì Tần quý phi đãđược thái giám thân tính do Lý Tiểu Dân phái tới hộ tống rời khỏi cung. Lạiđược hai bang chủ bộ hạ của mình thừ lúc hỗn loạn hộ tống rời khỏi thành, đưanàng đi về phía bắc để tìm huynh trưởng của nàng xin viện binh cứu trợ.

Tần quý phi lòng nóng như lửa đốt, nàng đi cả ngày lẫn đêm, được nửa đường thìgặp được một nhánh quân. Đó là do trưởng tử của Tần lão tướng quân chủ trì BắcLộ quân nhận được bồ câu đưa thư của nàng, liền phái nhi tử của mình là TầnNghi Phúc dẫn theo năm vạn đại quân tới cần vương cứu viện. Trông thấy cô mẫuhắn vừa mừng vừa sợ, vội vã chào hỏi rồi đem quyền tướng quân giao cho Tần quýphi.

Lúc này Tần Quý Phi dẫn theo đại quân tới vừa kịp. Cho mọi người nghỉ ngơi mộtchút rồi nàng đem quân đánh úp, từ phương Bắc xông tới ào ạt, khiến cho hậutrận của phản quân rối loạn!

Tiễn Tùng nghe tin báo thì càng hoảng sợ, đang muốn tìm đường bỏ chạy thì chợtthấy phía Tây bụi bay mù mịt, hình như là có một nhánh quân đang giết tới!

Tiễn Tùng đưa mắt nhìn, trong lòng thì thầm cầu khẩn, chỉ mong đấy là thủtướng thân tín do mình gài vời Miên Nhân châu ở phía Tây thành Kim Lăng dẫnviện quân tới, như thế thì còn có sức mà đánh một trận!

Chiến mã chạy như điên, tiếng bước chân như sấm, giẫm cho cả mặt đất rungchuyển không ngừng. Đám quân binh đều đưa mắt nhìn về phía Tây, đã thấy tinhkỳ phấp phới, là một đoàn kỵ binh nhanh nhẹn dung mãnh vô cùng đang vungtrường đao liều mạng giết tới, nhưng lại đánh cờ hiệu của Tây Lộ quân!

Đoàn kỵ binh này tuy chỉ có mấy ngàn người, nhưng mỗi người lại rất dũng mãnh,tướng quân dẫn đầu cũng đầy vẻ hào hùng. Tay vung trường đao, lớn tiếng rốnggiận, khí thế ép tới làm binh lính cấm quân không thở nổi.

Đi đầu là một nữ tướng, xinh đẹp như hoa, nhìn bề ngoài thì mới khoảng haimươi tuổi, nhưng trên người lại đầy vẻ sức quyến rũ của nữ tử thành thục. Thânthể gợi cảm vô cùng, cho dù được áo giáp bảo vệ ở trong nhưng nàng cũng khônggiấu được dáng người ma quỷ khiến người khác phải chảy máu.

Nàng đầu đội lông đuôi gà, cả người phát ra khí tức dã tính của nữ tử dângian, trong tay vung vẩy một đôi liễu diệp đao, lớn tiếng quát tháo, thúc ngựachạy nhanh, dẫn theo mấy ngàn kỵ binh lao nhanh như điện xẹt vào trong trậncủa cấm quân. Lợi dụng vừa rồi đại loạn, trận thế của cả cấm quân đã rối tung,liền dẫn quân lao thẳng về phía Tiễn Tùng, hung hăng chém giết, khiến đầungười lăn lốc, thây phơi khắp nơi.

Bộ hạ thân binh của Tiễn Tùng mặc dù sớm được y tìm Bắc Triệu Đại Tướng khổtâm huấn luyện nhiều năm, đã trở thành một quân đội tinh nhuệ, nhưng cũngkhông thể ngăn cản được một đoàn bạo binh hung mãnh như lang như hổ giết tới,phải rút lui liên tiếp, thẳng đến trước mặt Tiễn Tùng.

Ở phía bên kia, quân đoàn cần vương Bắc Lộ quân cũng hò hét giết tới. Trongtrận hai quân, chỉ thấy một nữ tướng người mặt khôi giáp hoàng kim, uy phonglẫm liệt, vung đại đao sắc bén nặng nề giết loạn lên, đánh cho địch quân tantác rồi dẫn quân giết về phía Tiễn Tùng, Lý Hùng!

Hai viên nữ tướng xinh đẹp, dẫn theo Tây, Bắc hai lộ đại quân đồng thời đánhgiết làm cấm quân phản loạn xác phơi đầy đất, lại thêm sớm đã mất chiếm tâm,nên giờ đều kêu cha gọi mẹ, chạy loạn khắp nơi, trận thế rối loạn không thểcứu vãn.

Lý Hùng tức giận vung đao rống to, thét ra lệnh bộ hạ thân binh lao ra ngăncản. Mà Tiễn Tùng mặt đã xám ngoét, mắt thấy hai phía giáp công, binh bại nhưnúi lở, mà nữ tướng hung hãn ở phía Tây đã dẫn kỵ binh áp sát tới gần. Y đangmuốn thúc ngựa bỏ chạy thì chợt thấy nữ tướng xinh đẹp đầu đội lông đuôi gàdẫn quân xông thẳng vào, phá vỡ tầng tầng lớp lớp phòng vệ của thân binh. Nàngthấy Tiễn Tùng ở phía trước đang thúc ngựa bỏ chạy thì trong lòng không khỏiquýnh lên, từ bên hông rút ra một thanh phi đao, hét lớn lên:" Chết!"

Phi đao như tia chớp xẹt qua không trung, " phốc " một tiếng liền cắm trúngvào hậu tâm của Tiễn Tùng. Tiễn Tùng thét lên rồi ngã gục xuống đất, từ hậutâm chảy đầy máu tươi, chết ngay tại chỗ.

Nữ tướng xinh đẹp cao hứng, chỉ cảm thấy nỗi phiền muộn tích tụ sau nhiều ngàybị giam nhốt lăng nhục đã tan hết, liền cất tiếng cười lớn rồi lại xua quânđánh tiếp, khiến cho một đám thân binh mặt vàng như đất sợ hãi bỏ chạy khắpnơi. Nàng thúc ngựa tiếng tới bên thi thể của Tiễn Tùng, nhảy xuống vung đaocắt đầu y rồi lại leo lên lưng ngựa, tay vung vẩy đầu lâu đầm đìa máu, hô ầm ĩlên:" Thủ cấp của Tiễn Tùng đang ở chỗ này, kẻ nào còn không chịu đầu hàng thìlấy đây làm gương!"

Xa xa, đứng ở trên tường thành, Lý Tiểu Dân đang đứng phe phẩy quạt mỉm cườinhìn mỹ nữ có dáng người hấp dẫn kia, lại nghe thấy tiếng nàng hô hoán, tronglòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn từ phía xa rơi lên người mình,Hồng Tam Nương quay đầu lại, nhìn người thiếu niên tuấn tú đang đứng phe phẩyquạt trên tường thành mà mỉm cười tà tà, thấy vậy nàng không khỏi đỏ mặt, cáicảnh " không thể chịu nổi " kia lại xuất hiện trước mắt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...