Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Tên đứng trước cửa hậu điện, huy đao đánh lén Lý Tiểu Dâncười cười nanh ácnói: "Tiểu thái giám này lớn mật thật, cũng dám xông vào địa bàn của chúng ta,thật sự là không biết chũ "tử" viết thế nào!"
Lý Tiểu Dân chắp tay cười nói: "Hai vị Quỷ Tiên, ta cũng là không có biện phápnào, cấp trên sai phái, không dám không đến a! Chỉ cầu hai vị đại tiên mởlượng hải hà, cho ta lấy khoả Minh Vương châu, để ta còn trở về giao lại chocấp trên, xong việc ta nhất định đốt thật nhiều vàng mã biếu cho hai vị đạitiên, mong hai vị đại tiên nhận lấy coi như tiền trà nước!"
Ác quỷ cầm song chuỳ sắc mặt biến đổi, giận dữ hét: "Cẩu thái giám! Ngươi dámdùng thứ đó để hối lộ cho bọn ta sao! Minh vương châu vốn là trọng bảo của bọnta, ngươi dù dùng một tòa kim sơn, cũng đừng mơ tưởng lấy đi!"
Ác quỷ cầm trường đao cười lạnh nói: "Sa tướng quân, cần gì phải nghe hắn tanói nhảm, sát!"
Lời còn chưa dứt, trường đao liền huy vũ, rồi đột nhiên tăng vọt mấy trượng,hướng tới eo của Lý Tiểu Dân chém tới.
Lý Tiểu Dân kinh hãi, dưới chân dùng sức, nhảy lên cao cả trượng, liền nghethấy một tiếng nổ lớn, đại thụ ầm ầm ngã xuống, một đao này, làm thân cây bịchém đứt, bề mặt trơn nhẵn như gương, đường vân trên gốc cây cho thấy cây nàyđã mấy trăm năm tuổi rồi.
Lý Tiểu Dân cả kinh sắc mặt thay đổi, linh lực sử dụng cách nào mà có thể biếnđao khí thành thực chất, một đao chém đổ cây, lệ quỷ loại này, nếu là người tuđạo bình thường thì chắc chắn chỉ có chết, mình làm sao ngăn cản được?
Lại nhìn ác quỷ cầm song chuỳ, cũng huy vũ đại chuỳ, cuồng hô mà đến, tiếngkêu vang vọng, xuyên thấu vào trong não, làm người nghe được cảm thấy da đầutê dại.
Lý Tiểu Dân thả người xuống, thân hình tà tà hạ xuống bên một gốc cây cổ thụ,kêu lớn: "Đừng đánh, ta có chuyện muốn nói!"
Hai ác quỷ cũng chẳng thèm nghe, phiêu nhiên bay lên, tay cầm binh khí, điêncuồng tấn công về phía hắn.
Lý Tiểu Dân kinh hô một tiếng, nhảy lùi lại phía sau, thì thấy "oanh" mộttiếng, gỗ bay tứ phía, cổ thụ đập thành gỗ vụn bay tán loạn, những nhánh câyto lớn ầm ầm rơi xuống đất, khiến cho bụi bặm bốc lên cao.
Lý Tiểu Dân thân thể trên không trung khẽ chuyển, vững vàng hạ xuống trước cửađiện, vẻ mặt kinh hoảng, nhấc tay kêu lên: "Ta đầu hàng! Chỉ cần các ngươikhông giết ta, làm gì ta cũng được!"
Hai lệ quỷ thấy hắn tránh thoát liên hoàn kích, cảm thấy ngoài ý muốn, chợtthấy hắn yếu thế, không khỏi cười to, từ từ tiến đến, huy đao vũ chuỳ, đồngthanh quát: "Có thể làm gì ngươi đây, không bằng ở lại chỗ này cùng chúng tagiữ cửa đại điện!"
Rồi đột nhiên, Lý Tiểu Dân giơ hai tay lên cao chém về phía trước, hai đạolinh phù phát ra kim quang lòe lòe bay vụt qua không trung, "ba ba" hai tiếng,đánh vào người lệ quỷ.
Hai lệ quỷ không kịp phòng bị, bị linh phù đánh trúng, ầm ầm ngã về phía saumấy bước, trong kim quang lóng lánh, hắc khí trên người nhanh chóng yếu bớt.
Thấy đánh lén thành công, Lý Tiểu Dân hai tay liền huy động như tia chớp khôngngừng đánh ra các đạo linh phù, nhưng thấy kim quang điện xạ, "ba ba" liênthanh, lệ quỷ thét lên chói tai, bên trong hắc vụ bao phủ, một tình trạng thêlương kinh khủng. (ko bít đoạn này có dịch đúng ko nha)
Linh phù bay đầy trời, hai lệ quỷ không ngừng bị linh phù đánh trúng, pháp lựctrên người nhanh chóng suy giảm, đang sợ hãi, đột nhiên thấy tiểu tử nọ cóchút thở dốc, quay đầu bỏ chạy, không khỏi mừng rỡ, biết hắn đã cầm cự khôngđược, lại không cách nào đánh ra linh phù uy hiếp mình.
Lý Tiểu Dân chạy vội vào hậu viện, dưới chân gạch đá đều vỡ vụn, trong lòngvừa sợ vừa giận. Dùng hết tiên lực mình khổ công tu luyện, đánh ra nhiều linhphù như vậy, cũng không thể đánh hai tên lệ quỷ hồn phi phách tán, thực lựccủa hai tên lệ quỷ, đều cường đại khiến kẻ khác giật mình, nếu để cho bọn họbình tĩnh lại, mình chỉ có con đường chết.
Ở phía sau, bị linh phù dính sát vào trên người lệ quỷ, để cho bọn họ phải vậncông chống cự linh phù xâm nhập vào linh thể cua mình, nhất thời không thoátra được để truy kích, đành phải phóng thanh huýt sáo dài.
Tiếng huýt gió vừa vang lên, trong sân, vô số đầu lâu nhanh chóng mọc lên, vôcùng rậm rạp, cảnh tượng một đàn quỷ này vô cùng kinh khủng.
Bất quá chỉ chốc lát, vô số lệ quỷ đã trải rộng trong viện, trong tay đao kiếmđã rỉ sét, trên người mặc dù mặc khôi giáp, nhưng đều có vô số vết chém, hiểnnhiên là lệ hồn của võ sĩ chết trận.
Chứng kiến nhiều lệ quỷ như vậy, Lý Tiểu Dân sợ đến hồn phi phách tán, dướichân càng dùng lực, liều mạng chạy trốn. Phía sau lệ quỷ đều giơ đao kiếm lên,ngửa mặt lên trời rít dài, cuồng hô huy vũ đao kiếm, đuổi theo Lý Tiểu Dân.
Dưới kinh hoảng, Lý Tiểu Dân chạy như điên. Đại điện sau nhiều năm không trùngtu, bị hắn một cước đạp vỡ gạch lót nền, rồi chạy về phía hậu điện.
Binh bàng một trận loạn hưởng, Lý Tiểu Dân trên đường gặp phải vô số trở ngại,dẫm nát rất nhiều gạch lót.
Còn chưa kịp thở một hơi, thì trong không khí, xuất hiện bóng trắng. Hai luồngvụ khí màu trắng bay nhanh tụ tập lại trên không trung hóa thành hai mỹ nữ,cầm trong tay đao kiếm, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Hai nữ nhân này, nhìn qua đều hơn hai mươi tuổi, nữ tử bên trái cầm đao, bênphải cầm kiếm, thân hình dong dỏng cao, vóc người hoàn mĩ, tướng mạo xinh đẹp,chỉ là sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao, không đợi Lý Tiểu Dân nóichuyện, liền giơ đao kiếm lên, đồng thanh quát: "Cuồng đồ, mau nạp mạng!"
Không cần các nàng tự giới thiệu, Lý Tiểu Dân cũng biết các nàng cùng đám lệquỷ bên ngoài là cùng một bọn, hít sâu một hơi, cỡi đai lưng (tụt quần khoetrym), từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, quát: "Ác quỷ, chớ có làmcàn, xem pháp lực của tiên gia!"
Thanh nhuyễn kiếm này, chính là pháp khí cùng Thiên Thư, tiên đan đặt trongcùng một cái hộp, tên là Quang Nhận. Chẳng những chém sắt như chém bùn, còn cólinh lực gia trì, đối với linh thể có khả năng tạo thành thương tổn. Còn vềphương diện cất dấu, chỉ cần đeo vào bên hông, thì có bộ dạng như chiếc dâylưng thông thường, chỉ cần không rút kiếm ra khỏi vỏ, người khác cũng nhìnkhông ra, hắn dám ở trong hoàng cung mang theo lợi khí.
Lúc này lá gan bỗng to lên, Lý Tiểu Dân đã đứng bên bờ sanh tử. Dù sao lệ quỷvờn quanh tứ phía, mình đã cửu tử nhất sanh, không bằng cùng các nàng liềumạng, nói không chừng còn có một đường sống.
Nhiều ngày nay, hắn vận dụng hai cung phi xinh đẹp, một nữ tử thuần khiết làmđỉnh lô, khổ tâm tu luyện tiên lực, bây giờ đã có một chút thành tựu, nên tâmtrạng cũng không quá sợ hãi.
Hai nữ quỷ thanh tú ngẩn ra, thấy tiên khí lợi hại, nhưng không lùi bước, mộtngười huy động Nhạn Linh đao, người kia huy vũ Hàn Băng kiếm, tả hữu côngkích, đao kiếm huy vũ, bảo vệ quanh thân, chỉ thấy bạch khí sâm sâm, hướng tớiLý Tiểu Dân tấn công.
Lý Tiểu Dân cố nén tâm tình kích động trong lòng, dựa vào kiếm pháp trong kiếmphổ cùng Quang Nhận huy vũ tấn công, đinh đương một trận, khiến hai thanh đaokiếm đều bay ra, thừa dịp phản kích, đâm thẳng vào cổ nhị nữ.
Nhị nữ cuống quít tránh lui, cơ hồ bị kiếm khí đả thương tới linh thể. Từ đókhông còn ý khinh địch, nhị nữ huy vũ đao kiếm, vây quanh Lý Tiểu Dân, trongkiếm quang đao ảnh, phát ra vô số kiếm khí cùng đao khí.
Nhị nữ động tác cực nhanh, hàn khí sâm sâm. Mà Lý Tiểu Dân cũng không chậm,một bóng dáng tiêu sái phiêu dật, Quang Nhận chém ra, thân hình trong đại điệnphiêu động, sử xuất kiếm pháp tinh diệu, cùng nhị nữ chém giết một hồi.
Tại cửa điện, phát ra "ầm ầm" tiếng nổ. Một thanh cự chuỳ hung hăng đánh vàocửa điện, cánh cửa lập tức vỡ tan, hai lệ quỷ vóc người khôi ngô nhanh đi đến,huy trứ đao chuỳ, căm tức nhìn Lý Tiểu Dân, hận không thể một kích đập chếthắn.
Hai nữ quỷ đột nhiên thu thế lui ra phía sau, lạnh lùng nhìn hai lệ quỷ, lạnhgiọng nói: "Sa tướng quân, Tằng tướng quân, nếu thái giám này đi tới hậu điện,là nơi chúng ta quản hạt, lẽ đương nhiên hẳn là do chúng ta xử lý!"
Ác quỷ cầm trường đao chống xuống đất, hừ một tiếng, song chuỳ ác quỷ nói:"Tốt, nếu Phong Sương nhị vị cô nương nói vậy, tiểu thái giám này do các ngươixử lý! Bất quá, nếu các ngươi không thu thập được, huynh đệ chúng ta sẽ phảinhập cuộc!"
Nhị nữ gật đầu, nhằm phía Lý Tiểu Dân tấn công tiếp. Đao kiếm huy vũ cựcnhanh, trong hàn quang lòe lòe, chỉ thấy một mảnh bạch quang, vây quanh bangười, làm cho ác quỷ bên ngoài thấy không rõ bóng dáng ba người.
Không trung, vô số phi giáp ác quỷ dần dần hiện lên, mang theo các loại hìnhdạng, nhe nanh cười nhìn Lý Tiểu Dân, trong tay không ngừng chơi đùa binh khí,mỗi người đều có bộ dạng khó nhịn.
Nhị nữ sử ra gần hết võ công, cùng Lý Tiểu Dân liều mạng cũng chỉ tương đương,mắt thấy tiểu thái giám này kiếm pháp tinh diệu, hai người mãi không hạ đượchắn, liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên lui lại, giơ đao kiếm lên cao, phóng thanhkêu to: "Thiên đường có lối không đi, địa ngục vô lối lại xông tới! Xem sự lợihại của Phong Đao Sương Kiếm!"
Lý Tiểu Dân đanh đến mồ hôi đầy đầu, lại không ngừng thủ, chỉ sợ mình khôngchịu nổi, lúc này cũng chỉ là bằng một hơi ngạnh chống, thấy nhị nữ lui lạiphía sau, thở dài một hơi, chợt thấy hàn quang phiêu động, hình như có khílạnh vô cùng, hướng tới mình kéo tới!
Cuồng phong gào thét, đập vào mặt, Lý Tiểu Dân rùng mình một cái, chỉ cảm thấylạnh thấu xương, mà gió lạnh nọ xẹt qua mặt, hình như có hình chất bàn, tươngkiểm bộ cát đắc sanh đông. (?)
Từ khi tiến vào quỷ điện, Lý Tiểu Dân đã dùng tiên lực che kín quanh thân, lúcnày lại bị gió lạnh nọ kéo tới, thoáng chốc cắt vỡ tầng tầng bảo vệ, trên mặthắn, xuất hiện vài tia máu.
Lý Tiểu Dân kinh hãi, lùi lại mấy bước, thủ án pháp quyết, vận toàn bộ tiênlực, tạo ra một tầng tiên khí bao kín quanh thân, để ngăn quỷ khí công kích.
Hai nữ quỷ thanh tú này hoành đao lập kiếm, dưới chân di động, theo hpương vịbát quái, chuyển thân sang quẻ tốn, trong miệng nói lẩm bẩm, nhưng thấy bóngtrắng chớp động, đao kiếm phiêu xuất, cuồng phong từ chỗ các nàng đứng bắnthẳng ra, trong gió có ẩn chưa hình đao kiếm, trực tiếp phóng tới Lý Tiểu Dân!
Lý Tiểu Dân hô lớn, Quang nhận trong tay như bát phong bàn chém ra, đinh đươngmột trận, va chạm Phong Đao Sương Kiếm trong gió phóng tới, cuối cùng đánhkhông lại càng ngày càng yếu thế, đao kiếm dày đặc bay tới, Lý Tiểu Dân từngbước lui về phía phía sau.
Nhị nữ thấy hắn lui lại, tinh thần đại chấn, thét một tiếng, một người bêntrái, một người bên phải, đồng loạt tấn công, phong lực đột nhiên tăng lên,đao kiếm như mưa to bắn nhanh tới phương viên mấy trượng quanh Lý Tiểu Dân,tất cả đều bao phủ trong đó.
Phía sau Lý Tiểu Dân là phi giáp lệ quỷ, cũng giật mình né tránh sang một bên,đao kiếm bắn qua sát bên người Lý Tiểu Dân, bắn hết lên vách tường, "xuy xuy"một trận, xuyên qua vách tường, thoáng chốc liền xuất hiện vô số lỗ nhỏ, làmcho ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong đại điện âm u.
Lý Tiểu Dân từng bước lui lại, trong tay Quang nhận đang chém loạn, dù hơnphân nửa đao kiếm kích trượt, nhưng cũng có rất nhiều phong sương chi nhận nhonhỏ kích trúng, kích phá hộ thể tiên khí, trên người hắn, xuất hiện vài vếtmáu.
Rồi đột nhiên, nhị nữ đồng thanh rít lên, lập tức phát ra phong lực vô cùngtật tốc, giữa cuồng phong mật đọ đao kiếm tăng lên rất nhiều lần. Ám ầm đánhvào Quang nhận, làm cho Lý Tiểu Dân vô lực chống cự, cả người bị Phong ĐaoSương Kiếm thổi về phía sau, đập mạnh vào vách tường, bay tít vào trong hậuđiện.
Trong hậu viện, sương trắng bao phủ, ảnh ảnh xước xước, nhìn không rõ ràngcảnh vật bốn phía. Lý Tiểu Dân bị một đòn mạnh mẽ đó đánh cho té ngã xuốngđất, đang muốn đứng dậy, lại thấy sương trắng như bạch xà kéo tới, thoáng chốcchút tiên lực còn sót lại bị sương trắng ăn mòn hết sạch, rồi nhanh chóng vâyquanh người hắn nhốt hắn lại như cá trong ***g.
Hai nữ tử xinh đẹp vận y phục trắng, cười lạnh dùng đao kiếm từ chỗ vách tườngbị Lý Tiểu Dân đánh vỡ đi ra, nhìn Lý Tiểu Dân đang giẫy dụa trên, lạnh giọngnói: "Ngươi nếu dám xông vào nơi đây, nên biết sẽ có kết quả gì! Chịu chếtđi!"
Nhị nữ trong tay một đao một kiếm, vung lên, hung hăng chém xuống, định lấytính mạng Lý Tiểu Dân!
Lý Tiểu Dân tuyệt vọng nhìn hai mỹ nữ, thở dài một tiếng, nhắm mắt đợi chết.Chỉ chờ đao kiếm hạ xuống, mình liền rời khỏi thế giới này, tiếp tục luân hồi!
Chính thời khắc cuối cùng này, thanh âm của một nữ tử đột nhiên kêu lên:"Phong di, Sương di!"
Từ ngực Lý Tiểu Dân, bay ra một đạo thanh khí, dần dần lớn lên, trên khôngtrung ngưng tụ thành hình, hóa thành một nữ tử xinh đẹp, đúng là nữ tử đángyêu mà Lý Tiểu Dân mang theo - U Nhi.
Dựa theo phân phó của Lý Tiểu Dân, nàng vẫn trốn trong Thu Hồn mỹ ngọc, đượcLý Tiểu Dân dụng ti tuyến đeo trên cổ, cất bên trong nội y. Bởi vì bên ngoàilệ quỷ vờn quanh, tình thế hung hiểm, mà U Nhi pháp lực không đáng kể, Lý TiểuDân đã sớm dặn dò U Nhi không thể đi ra, bây giờ biết Lý Tiểu Dân sắp bị giết,nàng không thể kiềm được, bay ra chặn trước mặt hai nữ quỷ, nhưng lại khôngngờ hai hung thần ác sát trước mặt lại là người quen lúc còn sống.
Hai bạch y nữ tử đang muốn nâng đao kiếm hạ thủ, chợt thấy U Nhi, không khỏikinh hãi, lui lại một bước, nhìn kỹ cả nửa ngày, cả kinh kêu lên: "Linh Bảocông chúa, sao lại là nàng!"
U Nhi vẻ mặt kinh hoảng kinh ngạc, mở rộng hai tay, che trước người Lý TiểuDân, cả kinh kêu lên: "Phong di, Sương di, các ngươi sao lại ở chỗ này, tạisao muốn hại công tử nhà ta?"
Phong Sương nhị nữ cũng cả kinh nói: "Tiểu thái giám này, nàng sao lại gọi hắnlà công tử?"
Hai người cùng đòng thanh hỏi, mà lúc này song chuỳ ác quỷ cùng trường đao ácquỷ mang theo đại phê phi giáp lệ quỷ bay tới, nhìn thấy U Nhi, đều kinh hãiquỳ xuống, kêu lên: "Linh Bảo công chúa! Điện hạ sao lại ở đây?"
U Nhi ngạc nhiên nhìn bọn họ, mặc dù đoán được bọn họ có thể cũng là Đại tướngtiền triều, có lẽ trong lúc duyệt binh thì gặp qua mình, còn mình thật sựkhông biết bọn họ là ai.
Phong Sương nhị nữ nhìn một mảnh hỗn loạn, thất chủy bát thiệt, nói cái gìcũng không nghe rõ ràng lắm, liền thở dài nói: "Thôi… thôi, vạn tuế gia ngaybên trong, nếu biết được công chúa đến đây, tất nhiên vui mừng vạn phần. Chúngta đi vào rồi hãy nói!"
Nhị nữ dẫn đường phía trước, U Nhi dìu Lý Tiểu Dân đang bị trọng thương, phíasau còn hai ác quỷ mang theo vô số bộ hạ tuỳ tùng, hò hét ầm ỹ đi vào tận cùngbên trong đại điện, đã thấy một người đầu đội Bình Thiên Quan, khí phách đếvương đầy người đứng trước ngai vàng, chúng quỷ ầm ầm quỳ xuống, hô lớn: "Vạntuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" (vạn tuế, triệu tuế, ti, ti toe…)
Thân ảnh khôi ngô mặc long bào này chậm rãi xoay người lại, rồi đột nhiên thấyU Nhi, cả người kịch chấn, thất thanh kêu lên: "U Nhi, thật sự là con!"
U Nhi buông Lý Tiểu Dân ra, lao tới, nhào vào lòng đế vương nọ, phóng thanhkhóc lớn nói: "Phụ hoàng! Con trong rừng ngây người (ngẩn tò te) ba trăm năm,vẫn chưa thấy mặt người!"
Lý Tiểu Dân lảo đảo một chút, miễn cưỡng trụ vững, nhìn quanh bốn phía, đều làác quỷ người đầy vết máu, sạch sẽ nhất cũng chỉ có hai bạch y mỹ nữ nọ, màtrên mặt đầy nước mắt, hai nữ tử này hiển nhiên cũng không phải là người, nhìnkĩ một chút có vẻ là oan hồn, chỉ có mình một người sống đứng giữa quần quỷ,không khỏi vừa sợ hãi, lại vừa kinh dị.
Cha con hai người khóc một trận, đế vương nọ hỏi U Nhi về cuộc sống trong batrăm năm qua, U Nhi nhất nhất nói ra, lệnh của phụ hoàng của nàng không thểkhông nghe. Còn nói tiên nhân chỉ lộ, bảo nàng chờ đợi người hữu duyên, có thểcứu nàng ra khỏi khổ hải, cũng như chuyện nàng gặp Lý Tiểu Dân, nhất nhất đềunới lại cho cha. Quỷ vương kinh dị, cử mục nhìn về phía Lý Tiểu Dân ởgiữa đạiđiện, ánh mắt ngưng trọng, nhưng lại âm thầm ẩn hàm hung quang sát khí, tựanhư không có hảo ý.
U Nhi rưng rưng nhìn Phụ hoàng mình chết nhiều năm, run giọng hỏi: "Phụ hoàng,qua nhiều năm như vậy, người sao không có đầu thai chuyển thế?"
Đại Ngô mạt đại hoàng đế thở dài, căm hận nói: "Lý Tri Hạo tên tặc tử này,phản bội lại trẫm, đoạt giang sơn của trẫm, hại chết trẫm, trẫm dù có làm lệquỷ, cũng quyết không buông tha cho hắn!"
Lý Tiểu Dân ở phía dưới lắng nghe, dần dần hiểu được tình hình khi đó.
Nguyên lai vị Đại Ngô mạt đại hoàng đế này lúc còn sống, vốn cũng là một kẻhùng tài đại lược, phát triển kinh tế bổn quốc, khuếch trương quân đội, ý đồthống nhất thiên hạ; chỉ tiếc gặp gian thần tặc tử, lại là người mà hắn coitrọng nhất đại tướng Lý Tri Hạo hưng binh phản loạn, công nhập kinh thành, đemhoàng thành bao vây lại, cứ có người đi ra, đều một đao giết chết, không đểngười sống.
Lúc phản quân công nhập hoàng cung, Ngô đế vừa đánh vừa lui, một mực thối luitử thủ trong đại điện, cùng bộ hạ là Sa, Tằng nhị vị tướng quân suất lĩnh batrăm tử sĩ, liều chết thủ vệ đại điện, thẳng đến khi tấ cả bị phản quân chémchết hết.
Vừa rồi song chuỳ ác quỷ, trường đao ác quỷ, đều là người trung tâm hộ chủ,hai vị tướng lãnh chết trận. Mà Phong Sương nhị nữ, chính là xuất thân từ võlâm thế gia, do Ngô đế dùng trọng kim lễ vật, mời vào trong cung hộ vệ cho phitần cùng ái nữ. Nhưng trong lúc binh loạn, đều bị loạn quân giết chết, tuy làvõ nghệ siêu quần, nhưng không chống lại số lượng địch quân khổng lồ.
Bị bộ hạ phản bội, đế nghiệp bị huỷ, Ngô đế oán khí tận trời, phát thệ khôngtái nhập luân hồi, nhất định ở lại dương thế, dù phải làm lệ quỷ, cũng phảilấy mạng tặc tử. Bộ hạ ba trăm tráng sĩ, lấy trung tâm là chính, đi theo nhịvị tướng quân, quyết ở lại bên Ngô đế làm quỷ hồn, không chịu đi theo Câu hồnsử giả của âm phủ rời đi. Phong Sương nhị nữ, vốn là võ lâm cao thủ, vô tội bịhại, oán khí chưa tiêu, cũng không muốn rời đi, bởi vậy ở lại bên người Ngôđế, làm thân lệ quỷ, để báo thù.
Ai ngờ Đại Đường khai quốc hoàng đế Lý Tri Hạo, thủ đoạn càng cao minh, dùngtrọng kim lễ vật mời pháp sư trong khắp thiên hạ cùng các nước xung quanh,trong hoàng cung làm pháp sự, siêu độ vong hồn, rốt cuộc cũng mời được mộtpháp sư ẩn cư ở Quy sơn tới siêu độ vong hồn nhưng cũng không được, đanh phảidụng trận pháp vây khốn, xung quanh phế diện tạo ra một cấm chế, dùng MinhVương châu làm chủ đạo, trấn áp oan hồn đế vương.
Trong ba trăm năm, chúng vong hồn cố gắng tu luyện linh lực, đều có thành tựukhông nhỏ. Mà Ngô đế thân là đế hoàng, thiên tư lại cao, huống hồ khi chết thìngười mang tiên khí, đối với việc tu luyện có tác dụng rất lớn, bởi vậy sau batrăm năm tích tụ linh lực, đã có bước tiến cực kỳ kinh người. Chỉ là bị MinhVương châu trấn áp, không cách nào phát tiết, chỉ có thể hoạt đọng trong mộtdiện tích rất nhỏ trong điện, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, cũng chẳng có việcgì khác.
Vài ngày trước, Lý Tiểu Dân trên mặt đất đào loạn khắp nơi, tìm được vài mónpháp khí hữu dụng, khiến cho trận pháp cấm chế của pháp sư dùng để áp chế lệquỷ năm xưa phá đi một nửa, chúng oan hồn nhân cơ hội chạy ra cấm chế, cũng cóthể vọt tới cửa điện mấy bước, bắt lấy thị vệ tuần tra đi ngang qua, hấp thụhồn phách, trợ giúp tu luyện, cũng phát tiết oán hận nhiều năm qua. Chỉ là TỏaHồn trận vẫn còn sót lại, chúng oan hồn cũng chỉ có thể lao ra cửa điện hơn 14bước, liền không thể tiến thêm một bước.
Mà Trường Bình công chúa bị quỷ ám, cũng không phải Ngô đế hạ thủ mà là một kẻkhác.
Nàng đi tới trước cửa thì, bị một nữ quỷ bị nhốt trong cấm chế ba trăm năm hônám, muốn đoạt lấy thân thể, hấp thụ hồn phách, nhưng linh hồn Trường Bình côngchúa trời sanh có linh lực cường đại, nhị hồn tranh chấp, bởi vậy Trường Bìnhcông chúa mới không bị cắn nuốt hồn phách tại chỗ, miễn cưỡng duy trì tới hômnay. Mà nữ quỷ kia cũng đi theo thân thể có linh lực cường đại của nàng, thoátkhỏi Tỏa Hồn trận, đi tơi tẩm cung của nàng.
Nhắc tới kẻ hãm hại Trường Bình công chúa, Ngô đế sắc mặt giận dữ, cắn răngnói: "Ý phi tiện nhân này, dám dùng độc, ám hại U Nhi của ta, làm con đọc phátthân vong, lại làm cho mẫu thân con vì đau lòng mà một năm sau qua đời. Chỉhận ta lúc đầu không rõ, không biết độc kế của ả, đợi tới khi chết mới biếtchuyện này, ta vô cùng hối hận, bởi vậy mà ba trăm năm qua, ta trấn trụ hồnphách ả, mỗi ngày dụng linh lực hành hạ ả muốn sống không được, muốn chếtkhông xong, coi như là vì con mà báo thù! Ai ngờ ả nhân lúc Tỏa Hồn trận phápbị phá đào tẩu mất, bám vào trên người nữ tử kia, muốn đoạt thân thể sống lại.Nếu để cho ả thành công, thì ta khó có thể tiêu được mối hận trong lòng!"
Lý Tiểu Dân giờ mới biết, mê hại Trường Bình công chúa, là kẻ dùng đọc hạichết U Nhi, nhưng cũng trong lúc thành bị phá, bị loạn binh giết chết, lại bịNgô đế hành hạ suốt ba trăm năm, so với U Nhi cô đơn tịch mịch, càng thê thảmhơn.
U Nhi che mặt khốc, lại hỏi: "Mẫu thân bây giờ ở nơi nào?"
Ngô đế ngửa mặt lên trời than thở: "Nàng vốn trời sanh thiện lương, sau khi đổbệnh chết được hai ngày, đã đi đầu thai chuyển thế, hóa thành nam thân, trởthành đệ tử của một gia tộc thế gia. Đáng tiếc sau khi ta chết không thể gặplại nàng một lần!"
U Nhi nghe thấy mẫu thân đã chuyển thế, trong lòng vừa buồn vừa vui, biết mẫuthân không phải chịu ba trăm năm thống khổ, cũng không nhịn được vì mẫu thânmà cao hứng. Lập tức nằm trên đầu vai phụ hoàng, phóng thanh khóc rống.
Ngô đế ôn nhu an ủi, khuyên nàng đừng khóc, từ bên hông rút kiếm ra, phẫn nộquát: "Lý Tri Hạo tặc tử, hại ta cả nhà không có kết cục tốt, ta cùng ngươithề bất cộng đái thiên! Hôm nay ta thần công đại thành, có thể nhất cử phá tanTỏa Hồn tận pháp. Chúng tướng sĩ, hãy theo ta trùng sát ra ngoài, chém chết cảnhà Lý Tri Hạo, báo thù tuyết hận!"
Oan hồn phi giáp tráng sĩ đồng thanh rống to, huy động đao thương, vẻ mặt phẫnhận, dật vu ngôn biểu.
Lý Tiểu Dân thấy sợ hãi, đang muốn nói gì đó, đột nhiên thấy trên không trungkhí lưu vặn vẹo, sương trắng hắc vụ tụ tập, cuối cùng hóa thành hai thân hìnhcao lớn gầy gò, một đen một trắng, đầu đội cao mạo, tay cầm tang phiến, chínhlà bộ dạng hắc vô thường, bạch vô thường.
Ngô đế thấy hai người này, sắc mặt khẻ biến, án kiếm lui lại, trầm giọng nói:"Hắc bạch vô thường, các ngươi lại tới làm cái gì?"
Hai vô thường bay tới trước mặt Ngô đế, khom người một cái, cười nói: "Diêm Lavương tại Sâm La bảo điện, cảm giác được linh khí bột phát, bấm đốt ngon taytính toán, nói thiên hạ xuất hiện một lệ quỷ có linh lực cường đại, chính làbệ hạ đại công cáo thành, mà bệ hạ lưu lại dương thế đã lâu, không theo thiêný, đảo loạn càn khôn. Bởi vậy phái chúng ta đến đây, tiếp dẫn bệ hạ. Ba trămnăm trước, bệ hạ không chịu theo ta đi đầu thai chuyển thế, sau bị nhốt trongTỏa Hồn đại trận; hôm nay thoát khốn ra, phải theo chúng ta đi một chuyến,chuyển thế làm người, trọng sinh làm người lương thiện sống trong gia đìnhhạnh phúc không tót sao?"
