Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 44



Đại quân triều đình chậm rãi tiến về phía Nam, Lý Tiểu Dân cười tuấn mã trắngnhư tuyết, suất quân đi ở vị trí đầu tiên, nhìn thôn trang bên cạnh quan đạotrông rất vắng lặng, dân chúng trốn hết trong nhà, dùng ánh mắt sợ hãi để nhìnđại quân của mình, trong lòng hắn thầm than thở.

Vốn hắn cũng biết, chi quân đội này của mình cũng không phải là số 1. ĐạiThuận Quân đã đến nơi này trước rồi, lúc đó đã cướp một lần, sau đó lại nghenói triều đình phái quân Nam chinh, vì thế lại lui về Vĩnh Quận, đem vùng nàyđể lại cho quan quân.

Trước khi mình đến, đã có một hai chi quân đội đi qua, rồi lại cướp những thôntrang này một lần nữa. Tuy là đám thủ hạ của mình cũng đã được lệnh nghiêm cấmcướp bóc, nhưng mà đám quân phía sau được Tần quý phi cổ vũ, không nghe theohiệu lệnh của mình, chỉ sợ là lại theo như truyền thống, đầu tiên cứ cướp đãrồi nói.

Tuy là thấy đám dân chúng này rất đáng thương, Lý Tiểu Dân cũng không góp ýcho Tần quý phi, muốn nàng quản thúc bộ hạ của nàng. Nàng lần đầu làm thốngsoái, chuyện gì cũng không quen, đám quan binh phía dưới cũng chưa chắc đãtuân phục sự lãnh đạo của nữ nhân, chính mình mà còn mang thêm phiền toái chonàng, có khi nàng sẽ không quản nổi. Huống chi là nàng ra lệnh, quân lính cũngchưa chắc đã thích, nếu mà mạnh mẽ cấm binh lính cướp bóc, tất sẽ làm giảm sĩkhí, nói không chừng còn dẫn đến binh biến, có khi lại khiến phiền toái lớn.

Nhìn thấy đám dân chúng hoảng sợ chạy tứ tán, nghĩ tới lần trước chống cự lạiĐại Thuận Quân, trong lòng Lý Tiểu Dân cảm thán, mình ở tại thời đại này, đãtrở thành đao phủ đàn áp nông dân khởi nghĩa rồi.

Lúc đầu nghe nói tống đại giang tạo phản, Lý Tiểu Dân đầu tiên cũng cảm thấysợ, không biết đó có phải là Tống Giang khởi nghĩ không. Hắn cẩn thận nghĩ lạitrong lòng mới hiểu rõ, thế giới này không giống thế giới của mình, lần khởinghĩa này không phải giống lần kia (Tống Giang thế giới thực), có người có tàinăng như vậy, ở thế giới nào cũng có thể lộ mặt, mà mấy đại tướng tham giakhởi nghĩa, không biết có phải là người từng nổi tiếng ở thế giới kia không,hắn cũng không thể xác định được.

Nhớ tới lần nông dân khởi nghĩa trước, trong lòng của Lý Tiểu Dân cũng có chúthoang mang. Vì cái gì mà Tượng Ải Cước Vương Hổ Anh bắt người vô tội ra móctim gan, ăn thịt người như ác ma, vậy mà cũng được xưng là nông dân khởi nghĩaquân, đại biểu cho chính nghĩa? Trương hiến trung giết người như ma, vô số dânvô tội bị hắn tàn sát, vì sao mà lịch sử lại ca ngợi, ngược lại còn đưa hắnnổi danh cùng lý tự thành, trở thành một vị anh hùng chính nghĩa vĩ đại? Nhưvậy rõ ràng là không hợp đạo lý, vậy tại sao những mà bình luận văn học vàlịch sử lại nói ra rõ ràng như vậy, chẳng nhẽ là đầu óc nhưng người này bịhỏng rồi sao?

Nghi hoặc này, kho còn bé Lý Tiểu Dân không thể giải thích được, đến khi lớnhơn một chút, hắn mới dần hiểu được, những người đó không phải là đầu óc hưhỏng, mà là lương tâm họ bị mất. Vì vinh hoa phú quý cùng tính mạng của ngườithân, những nhà sử gia cùng văn học này không dám giữ lại lương tri, đầy miệngđều là lời nói dối rõ ràng, dù sao bọn họ cũng biết, không ai dám phản bác lạinhững gì mà bọn họ đã nói.

Lúc trước, Lý Tiểu Dân khi còn tuổi trẻ nhiệt tình nghĩ mình bị mấy cái quyềnuy này lừa gạt, trong lòng rất phẫn nộ, vẫn tưởng rằng những người này trờisinh mặt dày vô sỉ, không giống người, không nói dối thì không sống nổi. Đếnsau này, dần dần Lý Tiểu Dân trải qua nhiều việc, dần dần hiểu được khoandung, cũng thay đổi nhiều với việc mình thấy, nghĩ lại những người đó khi cònsống cũng không dễ gì, có những câu nói không đúng, bị người khác nghĩ lànhững lời nói tạo phản mà đem ra phê phán, công kích khởi nghĩa nông dân, thậmchí là tâu tội tạo phản lên cho triều đình, chỉ sợ là mang họa đến cả nhà. Dùlà lớn nhỏ trong nhà mình, cũng không thể không trái lương tâm mà nói như vậy,mặc kệ những lời này có dối trá buồn cười đến mức nào, cũng chỉ đành nhắm mắtmà nói thôi.

Huống chi, khí tiết của văn nhân Trung Quốc, sớm đã bị hủy rồi. Từ sao khiPhương Hiếu Nho bị tru di mười đời, Lý Tiểu Dân cũng không còn nghe nói có nhàsử gia nào có cốt khí nữa. Mà ba trăm năm thống trị của nhà Mãn Thanh, tốngngục vô số, thậm chí đem toàn bộ thân nhân nha hoàn trong nhà những văn nhânđó tru di hết. Ngẫu nhiên có một hai sử gia viết phản tổ, vừa mới nổi lên mộtchút đã đánh chết rồi.

Bởi vậy, ở thế giới trước của Lý Tiểu Dân, ngôn luận khó hiểu có vô số, cái gìcũng do quyền uy định ra, tất cả khó hiểu đều như vậy mà giảng cho đám trẻnhỏ, có gì không hiểu được, cũng đều mặc kệ không giải thích.

Hiện giờ, Lý Tiểu Dân suất quân Nam chinh, trong lòng hắn lại cười khổ, hànhvi hiện tại của mình, chỉ sợ ở ngàn năm sau này, cũng sẽ bị người khác nói làtrần áp tàn khốc nông dân khởi nghĩa, giống như Tào Tháo, Lưu Bị trấn áp quânKhăn Vàng vậy, bị các sử gia đời sau lên tiếng phỉ nhổ.

Chẳng qua, Lý Tiểu Dân cũng nhướng mày cười: ngàn năm sau bị một đám văn nhânvô sỉ phỉ nhổ, lúc đó thì ai thèm để ý! Ngay cả bọn họ có thể lưu truyền nhữngthông tin bất lợi về mình mười năm, thì mấy đời sau đó, ngôn luận của nhữngngười này sẽ bị cho vào đống rác rưởi của lịch sử. Ngược lại thì những côngtích đánh Đông dẹp Bắc của mình, lúc đó sẽ truyền lưu muôn đời, truyền mãi chohậu nhân đời sau. Giống như Thành Cát Tư Hãn giết cả triệu người, cả đời làmhành vị diệt tuyệt chủng tộc, đủ để Hitler phải cúi đầu xưng tô tiên, thế màvẫn được hậu nhân cũng bái quỳ lễ, trở thành một trong những vị anh hùng vĩđại nhất từ xưa đến nay sao?

Chẳng qua, phải có một điều kiện quan trọng: được người ta xưng tụng là ĐếVương, Tướng Lãnh, hoặc cuối cùng trở thành người thắng mới được. Ít nhất cũngphải như Nhạc Phi, Gia Cát Lượng, chết đi trong thời cơ thích hợp, được hậunhân ngàn đời thương tiếc, vì tráng trí của bọn họ mà thở dài không thôi.

Nghĩ vậy, Lý Tiểu Dân liền xoay người hạ lệnh, muốn cho đám bộ hạ phấn khởimột phen, một khi công hạ được Vĩnh Châu, cướp sạch tài phú của đám giặc khấu,phong thưởng cũng rất hậu hĩnh!

Có tiến cảnh tốt đẹp như vậy hấp dẫn, tinh thần quân lĩnh quả nhiên tăng mạnh,đấu trí bốc lên tận đầu. Ngay đêm đó, công chiếm lại ba quận thành, rồi đóngbinh hạ trại nghỉ lại bên ngoài.

Thám mã phía trước dần quay lại bẩm báo, nói là Chu Diễn Đạt suất theo ba vạntinh binh, đã rời Vĩnh Châu, tiến về phía bắc nghênh kích quân của triều đình.Mà tiên phong của hắn, tên gọi là Trần Minh, mang theo ba ngàn quân đi trước,cự ly không đến trăm dặm.

Bộ hạ của Lý Tiểu Dân, cũng có ba ngàn bình mã, trừ Trấn Tà Quân vốn có mộtngàn, Tần quý phi cũng lại cấp cho hắn thêm hai ngàn quân nữa, để cho hắn điềuđộng.

Nếu là phó soái kiêm quan tiên phong, tất nhiên là khí thế của Lý Tiểu Dânkhông thể yếu được, bởi vậy hắn có sẵn chủ ý, trận mai nhất định phải chiếnthắng trận đầu, để đề cao sĩ khí, cũng mong là có thể thể hiện một chút trướcmặt Tần quý phi.

Nhớ tới Tần quý phi cao gầy gợi cảm, dáng người nữ tính tràn ngập sức quyến rũthành thục mê người, trong người Lý Tiểu Dân không kìm được nóng lên, chỉ tiếclà đại quân của nàng lại đi sau hơn mười dặm, nếu không đêm khuya chạy tớirình coi, chắc cũng là chủ ý không tồi.

Trong quân không có nữ tử, có đám nữ binh thì cũng ở sau đại quân, phụ tráchhầu hạ và bảo vệ tấn quý phi, đồng thời còn phụ trách giám sát nàng, không đểnàng cùng binh sĩ và tướng lãnh ở cùng một chỗ, dẫn đến gì đó, gây tổn hại đếnuy nghiêm của hoàng gia. Lý Tiểu Dân bị khát vọng trong lòng về tấn quý phibiến thành dục hỏa, không còn biện pháp gì, chỉ đành gọi Nguyệt Nương ra, đemnữ quỷ xinh đẹp này lên giường mây mưa, đồng thời bầy cấm chế trong trướng,không để cho đám lính nghe được, trong lòng bốc hỏa, lại chạy đến nhà dâncưỡng bức dân nữ.

Ngày hôm sau, đại quân rút trại khởi hành, bởi vì Lý Tiểu Dân thân có tiênthuật, tuy là ban đêm ngủ không bao lâu, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, đingựa đằng đầu, suất quân tiến về phía Nam.

Đến giữa trưa, đại quân đã gặp quân tiên phong do Trần Minh dẫn đầu. Hai quângặp nhau, cũng không vội công kích, cả hai bên đều hạ trại nấu cơm, đợi saukhi ăn no, mới tiến hành giao chiến.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Tiểu Dân cũng tìm việc gì đó để tiêu hóa thứcăn, vì thế liền cầm thương thượng mã, suất quân ra cửa doanh trại, mắng trậntrước mặt quân địch.

Trần Minh nghe nói quan tiên phong của địch quân là một thái giám, trong lòngcảm thấy vô cùng khinh bỉ, càng cảm thấy khinh thường quân đội triều đình hủbại. Hiện giờ lại nghe thấy một thái giám có cản đám dám ra trước mắng trận,trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, hắn cũng vác theo Tuyên Hoa cự phủ,suất quân rời trại, đi đến xem tên thái giám không biết sống chết kia.

Đi tới trước trận, thấy một vị tiểu tướng bộ mặt thanh tú, mặc khôi giáp màubạc, trên tay mang theo một cây trường thườn sắc bén cũng màu bạc, cưỡi trênmột con Bạch Long Câu, toàn thân không có một sợi lông tạp sắc nào, quả thậtlà một con ngựa tốt khó kiếm. Vị tiểu tường kia tuy rằng tuổi không lớn, nhưngkhí thế phát ra cũng không tồi, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí, thân thẳng nhưthương, đừng giữa trận tiền của hai phe, khí thế rất trầm ổn, rất có phongphạm của đại tướng.

Trần Minh cảm thấy rất kinh ngạc, hắn không ngờ thái giám này lại còn là mộtthiếu niên trẻ tuổi như vậy, hơn nữa có vẻ cũng không yếu, vì thế lập tứckhông dám khinh thường, nhấc tay chỉ thẳng Lý Tiểu Dân, quát lớn: "Phía trướclà ai, hãy mau báo danh!"

Lý Tiểu Dân ưỡn ngực ngẩng đầu, lên tiếng quát lớn: "Ta là tướng quân thảophạt tặc quân của Đại Đường, tiên phong quan Lý Tiểu Dân! Ngươi là người nào,mau xưng tên chịu chết!"

Trần Minh cười lạnh nói: "Ta là Đại Thuận Quân tiên phong quan Trần Minh,ngươi một khi đã dám tới, có dám cùng ta đơn đấu một trận không?"

Lý Tiểu Dân vừa nghe vậy, cũng chính là hợp với ý hắn, vì thế nhanh chóngphòng ngựa tới, cầm thương nhằm thẳng về phía Trần Minh.

Trần Minh vừa thấy vậy, trong lòng cũng rất hân thưởng đảm lượng của hắn, vìthế vác theo đại phủ, phóng ngựa tới, không bao lâu đã vọt tới trước mặt LýTiểu Dân rồi, cự phủ cũng vung lên, hung hăng bổ tới Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân cũng nâng thương đón đỡ, một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, Tuyênhoa cự phủ đã bị mũi thương đẩy ra, bắn về một bên.

Hai con ngựa lập tức chạy qua, Lý Tiểu Dân quay lại nhìn Trần Minh, trong lòngcũng thấy buồn cười, võ nghệ chỉ như vậy mà cũng dám ra trận lập uy, so với vệbinh ưu tú của mình, hắn cũng kém hơn nhiều.

Hắn cùng Trần Minh thúc ngựa chạy quanh, sau đó chiến đấu. Ngân thương đánhđông đánh tây, hoàn toàn bảo vệ tốt chính mình, cũng không thèm tấn công, hắnquyết định kiên nhẫn để xem xem phủ pháp của Trần Minh ra sao, có chỗ nào đángcho mình học tập không.

Trần Minh thấy hắn không tấn công, trong lòng lại nghĩ hắn đang sợ mình, vìthế Tuyên Hoa đại phủ lại càng thêm mạnh mẽ, đầy trời đều là phủ ảnh, hoàntoàn đem Lý Tiểu Dân bao vây.

Đám lính bộ hạ của Trần Minh thấy vậy, chỉ tưởng rằng tướng quân của mình đangkhiến địch nhân không có lực hoàn thủ, tất cả đều mừng rỡ, hoan hô nhảy cảlên. Âm thanh hò hét vang vọng khắp nơi.

Phía Bắc, đám bộ hạ binh lính của Lý Tiểu Dân lại hoàn toàn trầm mặc, ánh mắtlo lắng nhìn vị thái giám thủ lĩnh của mình, chỉ sợ hắn bị địch nhân giếtchết, lúc đó thì tính mạng của mình, không biết có thể bảo toàn được không.

Chiến đấu cùng Trần Minh một lúc, Lý Tiểu Dân cũng thấy hắn không có chỗ nàođặc biệt cả, trong lòng cảm thấy rất thất vọng, cũng không cùng hắn dây dưanữa, vì thế hét lớn một tiếng: "Ác tặc mau nhận lấy cái chết!"

Ngân thương như "Độc Long Xuất Động", mạnh mẽ đâm ra. Trần Minh vốn đang caohứng huy động Tuyên Hoa đại phủ, bỗng nhiên trông thấy thương thế uy mãnh nhưvậy, biết khó có thể ngăn cản, trong lòng rất kinh hãi, vội vàng thu phủ đónđỡ.

Lưỡi đại phủ chém trúng mũi thương, Lý Tiểu Dân cũng tăng thêm sức mạnh, hétlớn một tiếng, mạnh mẽ đánh bay Tuyên Hoa đại phủ, mũi thương mạnh mẽ đâmthẳng vào ngực Trần Minh.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...