Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 36



Lý Tiểu Dân đi đi lại lại trong phòng hoa trúc, nương theo ánh sáng lung linhcủa ngọn nến hồng, nhìn thấy tân nương xinh đẹp ngồi bẽn lẽn bên giường, tronglòng càng thêm yêu thương, nhưng mà hắn vẫn còn ngại Hàn Hinh Nhi đang ở trongphòng hầu hạ, vì thế mới kìm nén không lao tới, trước tiên chiếm tiện nghi đãrồi nói sau.

Hàn Hinh Nhi vẻ mặt đỏ bừng đứng hầu hạ ở bên cạnh, nhìn thấy chủ mẫu đangngồi trên giường, trong lòng rất hâm mộ, chỉ mong là chủ nhân không quên đilời mà vừa nãy đã nói với nàng.

Ngẩn ra một trận, nàng bỗng nhiên nhớ tới chức trách của mình, vội bưng khayra phía trước, quỳ gối trước mặt Lý Tiểu Dân, thỉnh hắn đến nâng khăn trùm đầucủa tân nương.

Lý Tiểu Dân cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, bàn tay cầm lấy TếBổng (cây gây nhỏ màu đỏ) trên khay, cất bước đi về phía Tiêu Thục Phi,sau đóđứng trước mặt nàng cười cười nói: "Nương tử, vi phu đến đây!"

Tế bổng đặt trên đầu nàng, nhẹ nhàng vén chiếc khăn thêu màu đỏ lên, hé lộ radung mạo kinh diễm đẹp tuyệt sắc của nàng. Dáng vẻ diễm lệ như vậy, càng đẹphơn nhiều so với trong trí nhớ của Lý Tiểu Dân gấp trăm lần, khiến hai tròngmắt hắn không khỏi nhìn trừng trừng.

Tiêu Thục Phi cúi đầu, hai gò má đỏ bừng, vô cùng thẹn thùng, đôi mặt đẹp khépchặt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.

Lý Tiểu Dân lại không buông tha cho nàng, hắn buông Tế bổng trong tay ra, bàntay tiến tới nâng cằm nàng lên, cẩn thận đánh giá đôi mắt đang xấu hổ củanàng, chỉ thấy giai nhân như ngọc, đoan trang và tú lệ vô song, vì thế tánthưởng khen: "Quả nhiên là thiên tiên xinh đẹp, có thể tìm được nương tử nhưvậy làm thần tiên quyến lữ, đây thật sự là phúc khí của ta!"

Tiêu Thục Phi xấu hổ nhìn thiếu niên mặc lễ phục tân lang trước mặt, nhớ tớinhững chuyện đã qua, trong lòng vừa thẹn lại vừa buồn, đôi mắt không khỏi đỏlên.

Hàn Hinh Nhi lại bên khăn đến bên cạnh, dịu dàng nói: "Thỉnh chủ nhân và chủmẫu uống rượu giao bôi!"

Lý Tiểu Dân kéo Tiêu Thục Phi, đi đến rồi ngồi xuống cạnh bàn, sau đó kéo ngọcthủ của nàng, đưa chén tới, thuận thể còn cố sờ thêm mấy cái, còn chính mìnhcũng tự bê một ly rượu, cười nói: "Nương tử, chúng ta cùng uống rượu giao bôinào!"

Tuy trong lòng Tiêu Thục Phi tràn đầy ngượng ngùng, nhưng cũng không có cáchnào đành cùng hắn "hai tay đan nhau", cùng uốn hết ly rượu này. Mặc dù chỉ làrượu nhạt, nhưng cũng làm cho khuôn mặt nàng hồng rực, thấy vậy nước miếng củaLý Tiểu Dân không ngừng trào ra.

Một khi đã uống rượu gia bôi, có thêm mấy lê nghi nữa cũng không còn ý nghĩa.Lý Tiểu Dân vội vàng đưa mắt nhìn Hàn Hinh Nhi, nàng ta cũng rất nhanh đã hiểuý, vội vàng hành lễ, rồi yêu kiều rời khỏi phòng, trong lòng cũng tò mò, núp ởngoài cửa, trong lòng suy nghĩ liên mien, không biết tối nay chủ nhân sẽ làmgì với chủ mẫu, chỉ nghĩ thôi cũng đã làm tim nàng đập liên hồi rồi.

Ở trong phòng, Lý Tiểu Dân cũng không cần biết Hàn Hinh Nhi có ở ngoài nghelén hay không, hắn chỉ khẽ cười, đưa mặt đến sát với khuôn mặt đang hồng rựccủa Tiêu Thục Phi, mãi đến khi thấy nàng xấu hổ đến suýt rơi lệ, lúc này mớigiang hai tay ra, đem nàng ôm lấy, một bên thì cúi xuống hôn ngọc cảnh (gáyngọc), bên bên thì đi về phía chiếc giường.

Tiêu Thục Phi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng rên rỉ, gáy ngọc bị Lý Tiểu Dân hônlên, trong cơ thể không khỏi cảm thấy khô nóng, khiến thân thể nàng trở lênmềm mại và nóng bỏng, cũng rất sợ hãi đối với việc sẽ phát sinh vào đêm nay.

Cũng đũng như nàng đoán vậy, Lý Tiểu Dân đặt nàng lên giường, cũng không nóilời nào mà cởi luôn quần áo của nàng, Tiêu Thục Phi còn chưa biết gì cả, l�phục tân nương đã bị cởi đến tận chân, chỉ còn lộ ra quần áo bên trong.

Lý Tiểu Dân chảy nước miếng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bộ ngực sữa của nàng,chỉ cảm thấy cảm xúc trong tay rất mềm mại, tuy là cách một lớp quần áo, nhưngcũng khiến kẻ khác phải mất hồn. Đang định thêm bước nữa tiến tối để lột sạchnàng, đột nhiên hắn trông thấy đôi mắt nàng mở ra, môi anh đào mấp máy, nhỏgiọng gọi một tiếng: "Phu quân!"

Một tiếng này, so với tiên âm còn động lòng người hơn nhiều, Lý Tiểu Dân chỉcảm thấy như tất cả lỗ chân lông trên người đều mở ra, hắn vội vàng áp tai lạigần, hưng phấn cười nói: "Nương tử, gọi phu quân gì vậy?"

Ngọc diện của Tiêu Thục Phi đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Phu quân, để thiếp thânhầu hạ phu quân cởi đồ!"

Lý Tiểu Dân vui đến mực không kìm được, hắn đứng ra bên cạnh giường, nhìn thấymỹ nhân từ trên giường đi xuống, khuôn mặt đỏ bừng đang chậm rãi cởi đi l�phục tân lang trên người mình, bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng tiếp xúc, khiến hưngphấn trong lòng hắn tăng vọt.

Giống như là tất cả thê tử đều ôn như thể thiếp, Tiêu Thục Phi cẩn thận cởi điquần áo trên người hắn, rồi chậm rãi quỳ trên mặt đất, thay hắn cởi quần, chỉthấy bộ vị ở nội khố của hắn dựng cao, trong lòng nàng tràn đầy thẹn thùng,nhưng mà nàng lại không thể dừng lại, nàng cởi thêm đồ của hắn, chỉ để lại mỗinội khố, nhưng rút cục cũng không dám cởi thêm nữa.

Lý Tiểu Dân cười nhẹ, nhanh chóng ôm thân thể mềm mại mê người của nàng vàolòng, rồi tiến về phía giường, không quản hai ba, đem nàng lột sạch, hơn nữahắn còn thuận tay đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng, cảm giác đầy đặn đàn hồitruyền đến từ bàn tay, kèm theo cả sự mê người của nữ tử, theo động tác củahắn, "chúng" không ngừng biến thành muốn hình vạn trạng, vì thế trong lòng hắncàng thêm sảng khoái.

Hắn cui đầu thưởng thức ngọc thể tuyệt vời dưới thân mình, Lý Tiểu Dân cầm lấyngọc thủ của Tiêu Thục Phi, để nàng thay chính mình cởi nội khố, sau đó thìchậm rãi nằm đè lên thân thể của nàng, rồi cùng nàng hợp thể.

Tiêu Thục Phi trần như nhộng nằm trên giường, ôm lấy thân hình cao gầy củathiếu niên, mày ngài nhíu lại, bị vật thể cứng rắn của hắn ôn nhu đi vào ngọcthể của nàng khiến nàng không thở nổi.

Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, ánh mắt nhưmỉm cười, trong lòng Tiêu Thục Phi vừa mừng vừa thẹn, nghĩ tới việc mình đã làngười của hắn, trong tròng mắt lấp lánh lệ châu, trong lòng cũng không kìmđược hạnh phúc, khiến lệ châu chảy xuống, rơi xuống tấm chăn uyên ương phủ bêndưới

Vài ngày sau đó, Lý Tiểu Dân đều ở trong căn nhà mới này, mỗi ngày đều tầmhoan với Tiêu Thục Phi, muốn đem nhưng tư tình cùng với thống khổ của mìnhphát tiết hết.

Mỹ nhân tuyệt đẹp này, tuy rằng tuổi so với Lý Tiểu Dân còn lớn hơn gấp đôi,nhưng nhìn qua lại rất trẻ trung, hơn nữa tình tình dịu dàng, chính là nói"xuất giá tòng phu", hiện tại tất cả đều ỷ lại vào hắn, tất cả đều là do LýTiểu Dân đứng đầu, còn tận tâm hầu hạ, mặc kệ là hắn có bảo nàng làm ra nhữnghành động xấu hổ đến thế nào, nàng cũng đều cắn răng nhắm mắt làm theo, hếtthay nàng đều muốn phu quân mình được vui.

Có được giai nhân xinh đẹp dịu dàng như vậy hầu hạ, tất nhiên là Lý Tiểu Dânvui quên cả trời đất, một bước cũng không muốn rời xa.

Chỉ có một chuyện làm hắn không thể tận hứng: Trong lúc giao hoan, nàng luônliều mạng cắn răng kìm nén, hoặc là nhất quyết căn chặt môi, có chết cũngkhông chịu phát ra dâm thanh. Chắc là nàng sợ con gái mình hoặc là đám nhahoàn nghe được, vì thế làm hắn không thể tận hứng được.

Chẳng qua, chính như vậy cũng cấp cho Lý Tiểu Dân một cơ hội, mỗi ngày hắn đềudùng hết mọi biện pháp để trêu đùa nàng, khiến nàng chết đi sống lại đến mấylần, nhìn thấy nàng dù là chịu khổ đến mấy cũng không chịu phát ra âm thanh,khiến cho Lý Tiểu Dân cảm thấy rất thú vị, cũng thấy rất ngạc nhiên, càng thấybuồn cười.

Hôm nay, hắn cùng Tiêu Thục Phi trải qua mấy lần may mữa, khiến cho ngọc thểcủa nàng rất mệt mỏi, trần như nhộng nằm yên trên giường rơi lệ, hơn nữa cũngmệt mỏi đến không thể cử động được.

Lý Tiểu Dân thì vẫn còn hoàn hảo, mấy ngày nay, hắn khổ luyện tiên thuật, lấyTiêu Thục Phi làm lô đỉnh, tiên lực cũng tăng rất nhiều, thần thái lại càngtốt, càng tăng thêm vài phần tuấn tú, ở trên giường cũng càng thêm dũng mãnh,khiến Tiêu Thục Phi vừa yêu vừa sợ, khi nàng hầu hạ hắn, tuy là vô cùng sungsướng và hưng phấn, nhưng mà nàng lại càng sợ hầu hạ khiến hắn không được tậnhứng.

Nhìn thấy Tiêu Thục Phi đã không còn lực để tái chiến, Lý Tiểu Dân cũng khôngquá ép buộc nữa, đành phải rời giường, dùng chăn che đi ngọc thể tuyết trắngcủa nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đang thẹn thùng của nàng, cònchính mình thì tự mặc quần áo, đi ra ngoài uống chút cháo, bổ sung lại thểlực.

Ở trong sân, hán lại gặp phải Thanh Lăng, đi lại trong vườn hoa, thần sắc ngẩnngơ, cứ như đang có tâm sự gì vậy. Nàng thấy hắn đi đến, nhất thời cũng khôngkịp trốn tránh, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ cùng tức giận.

Lý Tiểu Dân cũng không nghĩ tới lại gặp nàng ở đây, mấy ngày nay, hắn vậntránh mặt trong phòng mẫu thân nàng để mây mưa, mà hắn cũng không chịu đi ra,bởi vì hắn sau khi làm kế phụ của nàng, cũng chưa dám gặp mặt qua. Hiện giờgặp mặt, trong lòng cũng rất xấu hổ.

Chẳng qua, Lý Tiểu Dân cũng là người phi thường, mặt dày tiến lại thi lễ, cườinịnh nói: "Thanh Lăng tỷ tỷ, tiểu đệ có lễ!"

Cẩn thận nhìn hắn thật kỹ, thấy dáng vẻ cùng khuôn mặt tươi cười của hắn,trong lòng Thanh Lăng vừa buồn cười vừa tức giận, che mặt sẵng giọng: "Ngươilàm sao mà vẫn còn dáng vẻ như vậy, mà làm sao còn gọi ta là tỷ tỷ!"

Lý Tiểu Dân tiến lại gần, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ ở thời điểm mà ta cô đơnnhất, đã dạy ta đọc sách viết chữ, khiến ta cảm thấy rất ấm áp, mặc kệ là đếnlúc nào, Thanh Lăng tỷ tỷ trong lòng ta vẫn mãi là tỷ tỷ tốt, là người thâncận nhất với ta!"

Thanh Lăng che mặt nói: "Lại nói bậy! Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi cóluyện chữ hay không?"

Lý Tiểu Dân trong lòng thầm nghĩ: "Mấy ngày nay, ta mỗi ngày đều cần mẫn tuluyện trên người mẹ nàng, nào có thời gian mà luyện chữ, nàng nói như vậy,chính là muốn tìm cơ hội để ý ta, lấy đó để trả thù việc ta cưỡi mẹ nàng đúngkhông?"

Hắn cũng không cần Thanh Lăng để ý, chỉ là nếu có thể vạch trần tầng xấu hổnày thì tốt rồi, bởi vậy mới giả vờ đau khổ nói: "Đúng, tiểu đệ đã nhiều ngàyquên cả luyện chữ, mời tỷ tỷ trách phạt!"

Thanh Lăng quả thật cũng mốn tìm lý do trách hắn một lúc, nay lại thấy hắn tựmình đưa đến cửa, liền tức giận nói: "Đạo thư pháp, như ngồi thuyền ngược dòngnước, không tiến tức là lùi, ngươi không chịu luyện chữ cho tốt, lại chạy đếnđây làm gì?"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...