Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 23



Hắc bạch giao tranh, lợi kiếm lăng không đâm tới, trực hướng trên đầu Lý TiểuDân bổ tới!

Rồi đột nhiên một tiếng nổ vang, trên vách tường xuất hiện một thanh đại đaotừ trong tường hướng tới phía kiếm của Đông Dĩnh Tử cản lại, một tiếng "keng",gạt bay thanh lợi kiếm của Đông Dĩnh Tử ra ngoài..

Ngay sau đó, đạo kim quang từ đại đao chém nát bức tường, tứ tán phi lạc, NhấtViên Hãn đưa tay cầm đại đao, cuồng xông mà vào, huy động đại đao, điên cuồngbổ về phía Đông Dĩnh Tử, ánh đao mang theo đạo kình âm sắc bén, tựa như muồnđem chém ra làm hai mảnh!

Đông Dĩnh Tử không kịp phòng bị, bị sắc mặt của quỷ lệ làm cho khiếp đảm phảilùi lại mấy bướctay chân luống cuống nhất thời không thể lấy đi tính mạng củaLý Tiểu Dân.

Đạo quan đại môn ầm ầm sụp đổ, một quỷ lệ khôi ngô hai tay cầm song chùy rốnglên giận dữ hường tới Đông Dĩnh Tử phi tới, hung hăng bửa 1 chùy xuống đĩnhđầu hắn, hận là một chùy đó không thể lấy đi tình mệnh của tên Đông Dĩnh Tửấy!

Đông Dĩnh Tử vừa sợ vừa giận,hắn đang cùng với trường đao của quỷ lệ đang côngkích nhau, nhưng dột nhiên lại có thêm cặp đại chùy của một quỷ lệ khác,khiếnhắn tức giận rống lên, trường kiếm cuồng huy, cùng nhị quỷ điên cuồng côngkích nhau, đồng thời âm thầm tay án pháp quyết, chuẩn bị phóng ra đạo bùa chúdánh lén song quỷ.

Tại phía sau Vân Phi, vách tường đã sụp đổ toàn bộ, lộ ra một đại động lớn,một cô gái mặc bạch y phiêu nhiên bay ra từ trong đó, dộng tác phiêu dật, dungtư tuyệt mỹ, tựa như tiên nữ từ trời hạ phàm xuống nhân giang.

Ánh mắt đảo qua, trên mặt cô giá hiện ra nỗi kinh hoảng, nhanh chóng bay tớibên người của Vân Phi, đở lấy Lý Tiểu Dân hốt hoảng kiêu lên: "Công tử, ngườikhông sao chứ?".

Lý Tiểu Dân mở mắt nhìn lại,thấy người tới là U Nhi, miễn cưỡng lộ ra mộtkhuôn mặt tươi cười, muốn nói cái gì đó, cũng là một câu đều nói không rađược, miệng vừa mở ra, thì một khẩu tiên quyết lại phung trào.

U Nhi sắc mặt đột biến, ngọc thủ liền đặt lên bối tâm hắn, đem tiên lực cuồngđại không ngừng truyền vào thân thể của Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân tinh thần đại chấn, kinh ngạc nhìn U Nhi, nghĩ không ra nàng ở bêntrong chỉ một khoản thời gian, liền đem toàn bộ linh lực khổng lồ của Ngô đếđể lại, chuyển hóa thành tiên lực, thật sự là không uổng công chính mình đãtận tam truyền dạy tiên pháp cho nàng.

Tiên lực cường đại lưu chuyển trong than thể Lý Tiểu Dân, chữa trị nội thươngcho hắn, làm than thể hắn tràn ngập một lực lượng cường đại.

Bởi vì U nhi tâm thần rối loạn, nhất thời không thể khống chế, chỉ lo đem tiênlực điên cuồng đổ vào trong than thể của Lý Tiểu Dân, khiến cho cả người hắntiên lực mênh mông, cơ hồ muốn làm nổ tung cơ thể hắn.

Lý tiểu dân cắn răng chịu nổi khống thổ do tiên lực đang bành trướng trong cơthể hắn, tê thanh nói: "Được rồi!"

U Nhi lúc này mới thu tay lại, đở lấy Lý Tiểu Dân, run giọng cất tiếng: "Côngtử, nội thương của người đã bớt rồi sao?"

Cảm giác đôi tay mềm mại của U nhi đở lấy mình, hơi thở thơm tho phả vào trênmặt của mình, Lý Tiểu Dân trong lòng rung động, trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ bécủa nàng, một bên lén lút khai du, một bên trong lòng thầm nghĩ: "Nghĩ khôngra sau khi thân thể của U Nhi thật hóa, lại hấp dẫn người như vậy, quả thực làđệ nhất mĩ nhân! Không biết khi ở trên giường tư vị ấy ra sao ta?"(vừa mớikhỏi chết là trở thành sắc lang)

Hắn lúc này vẫn ngồi trong lòng của Vân Phi, Vân Phi ngơ ngác nhìn đôi thiếuniên nam nữ, kinh ngạc không thôi, trực giác cảm giác được U Nhi tựa hồ khôngphải thường nhân, xem chủ nhân cùng nàng than mật như vậy, không khỏi cảm thấykhó hiểu trong lòng.

Một tiếng kiêu thảm bên kia truyền tới, cắt đức tâm tư của ba người. Ngẩng đầunhìn lên, đã thấy Sa tướng quân đã đem cự chùy lui về một bên, linh thể runrẩy, bên vai phải, đã bị một cỗ linh phù dính vào làm đen một mãng vai, màuđen còn đang không ngừng lan ra toàn bộ chung quanh, chính do tên đạo sĩ kiađã ám toán Sa tướng quân.

Đông dĩnh tử tại lúc đầu đã khôi phục lại một ít pháp lực,, huy kiếm cùng từngtướng quân quần đã cùng một chỗ, kiếm pháp âm khí bức người, có thể làm thươngtổn đến linh thể của 2 vị tướng quân, một kiếm kiếm đâm tới hướng từng tướngquân muốn hại hai người bọn họ,tướng quân cầm đại đao liên thanh hô quát,nhưng cũng bị buộc từng bước lui về phía sau, mắt thấy muốn ngăn cản mà đànhbất lực.

Lý Tiểu Dân tinh thần rung lên, dùng sức đẩy nhị nử bên người ra, đứng dậy,chỉ cảm thấy cả người tiên lực cuồn cuộng, khó chịu vô cùng, chỉ hận khôngđược phát tiết ra mới tốt. Trước mắt liền có mục tiêu để phát tiết, cơ hội tốtnhư thế này, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Hắn giơ lên thanh bảo kiếm, điên cuồng hét lên, thanh âm vang lên tận trời.

Vân phi kinh ngạc nhìn hắn, nhưng thấy hắn tại huýt sáo dài một cái, mại khaiđi nhanh, như tên nhọn bàn cuồng nhằm phía trước, trong tay bảo kiếm như hoavũ đầy trời huy ra, làm cho nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng lại thấy hàn quang lóera, ùn ùn kéo đến, trực phía tên yêu đạo công tới.

Tên yêu đạo kia lộ vẽ mặt kinh hoảng, một kiếm bức lui trường đao ác quỷ, giơkiếm đối mặt Lý Tiểu Dân, muốn ngăn cảng thế công cuồng đại của Lý Tiểu Dân.Trong than thể Lý Tiểu Dân tiên lực cuồng cuộng không ngừng, ngưng tụ tại bảokiế, lực lượng cường đại,sức mạnh vô đối không thể có cái gì mà không phákhông có gì là không thể xuyên thấu, đem tiên lực cuồng cuộng khó chịu đó,phát tiết lên người tên yêu đạo kia, đem kiếm của hắn đánh văng ra.

Lý Tiểu Dân lại rống lên, ánh kiếm làm hàn quang đầy trời, điên cuồng đánh úpvề phía Đông Dĩnh Tử. Đông Dĩnh Tử vừa ngẩng đầu lên, lớn tiếng tê hống xuấttiếng "âm", thì đã bị kiếm quang chém thành vô số mãnh vụng văng đi tứ phía.

Lý Tiểu Dân xông quá huyết vụ, giơ kiếm ngưng lập, mắt thấy những mãnh vụn củatên yêu đạo văng đầy trời, tình cảnh trông vô cùng thảm thiết.

Quỷ vệ huy đao tràng vô càng ngày càng nhiều, nhìn tràng diện kinh khủng nhưvậy, trong lòng nổi lên niềm kính sợ, cung kính nhìn chủ nhân không dám lêntiếng. chỉ còn âm thanh "âm" vang vọng của tên quỷ đạo còn vang lại tại cungđiện mà thôi.

Vân phi ngơ ngác nhìn trong điện huyết nhục văng tung tóe, cảm thấy chịu khôngnổi tình cảnh trước mặt, sắc mặt trắng bệch, nhuyễn ngồi phịch xuống mặt đất,bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.

U Nhi cuống quít đở lấy nàng, vừa rồi chính bản thân mình đã đem đại lượngtiên lực đưa vào cơ thể Lý Tiểu Dân, làm chân khí bản than bị hao tổn quá độ,lúc này sắc mặt tái nhợtthân thể đã bắt đầu hư ảo, khó có thể duy trì phépthực thể hóa.

Lý Tiểu Dân thu kiếm vào vỏ, quay đầu lại chứng kiến bộ dáng U Nhi như vậy,lại càng hoảng sợ, cuống quít chạy về ôm lấy thân thể nhẹ nhàng mềm mại củanàng cất tiếng: " U nhi, nàng bị sao vậy?"

U Nhi lắc đầu, cười suy yếu, nhẹ giọng nói: " Công tử, ta không có việc gì,chỉ cần nghĩ ngơi một đoạn thời gian là hồi phục lại rồi."

Lý Tiểu Dân trong lòng cảm động, ôm lấy thân thể nàng, ôn thanh nói: "U nhi,nhờ có ngươi.! Nếu không phải vì giúp ta, ngươi cũng sẽ không đem nguồn tiênlực khổ luyện được giúp cho ta, khiến cho tổn thương nguyên khí, không biếtphải bao lâu mới trở lại như cũ được!"

U Nhi tựa đầu tựa ở vai hắn, ôn nhu địa mỉm cười: "Công tử không cần nói nhưthế, hôm nay tiên lực mất đi, chỉ cần tu luyện một đoạn thời gian, sẽ khôiphục. Mà phụ hoàng lưu linh lực lại cho ta, ta còn hơn phân nửa không có luyệnhóa mà."

Lý Tiểu Dân biết nàng nói như vậy là vì làm cho mình cảm thấy nhẹ lòng đi, cảmđộng không thôi, ôm linh thể mềm mại của nàng, xoa bóp toàn than linh thể củanàng.

Vuốt tới da thịt mềm nhẵn của nàng, Lý Tiểu Dân không khỏi trong lòng rungđộng, chính là biết bây giờ còn tại hiểm địa, không thể trì hoãn, nếu khôngđợi tới trời sáng lũ tiểu đạo sĩ rời giường, rồi báo cho cấm vệ quân tới, mặcdù không sợ,nhưng nếu để cho bọn họ chứng kiến này tình cảnh, vẫn sẽ có chútphiền toái. Tại giữa điện cương thi cùng quỷ vệ đang đã đấu, đều bị linh đaocủa quỷ vệ chém cho vỡ vụn ngả xuống đất. Còn có mấy mỹ nữ được luyện chếthành cương thinhưng lại không bị Lý Tiểu Dân dung linh phù tấn công, động táclinh hoạt, quơ lợi trảo đầy quỷ khí, cùng quỷ vệ đấu lẫn nhau, đưa vào thế cânbằng. Mặc dù quỷ vệ kiêu dũng,nhưng nhất thời cũng không thu thập được cácnàng.

Lý Tiểu Dân ngẩng đầu vừa nhìn, trong lòng đột nhiên vừa động, quát: "Dừngtay! "

Liền ra tay, một linh phù thật lớn tỏa ra kim quang sang lóe,, oanh kích mấymỹ nữ cương thi, mấy cương thi mỹ nữ động tác liền đình trệ, đứng yên nhưnhững pho tượng sống.

Lý tiểu dân gãi gãi đầu, thầm nghĩ: "hình như trong sách tiên có phần chếluyện cương thi, nhưng là dung tiên lực di động cương thi,, đđem dung mạocương thi thay đổi. Vốn tuyệt kĩ này không có tác dụng gì, nhưng hôm nay lạicó tác dụng bất ngờ, không bằng đem này cương thi này thu phục, tương lai còncó chỗ dung đến nó. "

Nhìn vào đám cương thi, vẫn còn bảy người, trong đó năm người là mỹ nữ. Bởi vìlà dung nữ tữ luyện thành cương thi, lực công kích không phải rất mạnh, lúc ấyLý Tiểu Dân dụng linh phù công kích cương thi, không có cố đánh tan các nàng,bởi vậy lực lượng các nàng vẫn còn được bảo trì.

Lý tiểu dân đối với cương thin am không có hứng thú, vung tay lên, tram7 quỷvệ loạn đao tề lạc, đem tất cả nam tính cương thi trảm nát bấy.

Chậm rãi đi tới giữa mấy cương thi nữ còn sót lại, nhìn thấy khuôn mặc trắngbệch củ các nàng nhưng lại xinh như ngọc, Lý Tiểu Dân trong lòng thầm mắng:"Lão yêu đạo này thật độc ác, đem các nữ tữ xinh đẹp như vậy biến thành cươngthi! Vừa rồi một kiếm đã tiễn hắn, thật sự là quá tiện nghi cho hắn.! "

Hắn giơ tay lên, trong miệng thì thào đọc pháp quyết, liền thấy một mảnh kimquang chói mắt, trong người hắn tràn ngập ra, đem năm mĩ nhân cương thi baovào trong đó.

Phép thuật cường đại như vậy, bình thường Lý Tiểu Dân không thể thi triểnđược. Bây giờ cũng chỉ là nhờ vào linh lực của U Nhi đã truyền vào thân thểhắn, thi triển phép thuật cường đại như vậy, thu phục lại 5 mỹ nữ cương thicủa người khác luyện chế(không biết tên này có tẽm mấy cái xác này không nữa,nếu có thì thật biến thái)

. Dù sao tiên lực cường đại như vậy trong bản than qua một đoạn thời gian cũngsẽ biến mất, hắn chỉ có thể hấp thu một điểm, lại không cách nào đem tiên lựcđó đưa về than thể của U Nhi, nên bây giờ có tiêu hao cũng không sao cả.

Một hồi lâu, kim quang tiêu tán. Lý Tiểu Dân nhẹ nhàng thở dốc vài cái, nhìnkhuôn mặt trắng bệch của các mỹ nhân, trong lòng thấm nói, không biết các nàngcó thể hay không nghe mình chỉ huy.

Tâm niệm khẻ động, liền thấy mấy mỹ nhân khoanh tay quỳ xuống, quỳ dưới chânLý Tiểu Dân, vẫn không nhúc nhích, bộ dáng cung kính vô cùng.

Lý Tiểu Dân trong lòng vui mừng, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, nhưngvẫn còn nhịn không được một trận thở dốc, ho nhẹ một trận, mới bình tĩnh trởlại.

Nhìn mỹ nhân dưới chân phục lạy, Lý Tiểu Dân trong lòng tiếc hận: "Đáng tiếccương thi đã không có hồn phách, bất quá là một pho tượng di động mà thôi,thật sự là đáng tiếc."

Hắn chậm rãi rời đại điện, mấy mỹ nhân liền nhanh chóng đứng dậy, gắt gao đitheo phía sau. Vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống trải, làm như cái gì cũng nhìnkhông thấy, chỉ là lẳng lặng đợi mệnh lệnh của chính hắn.

Ngoài điện, bóng tối vẫn còn bao trùm. Bóng đêm vẫn như cũ bao phủ trụ cả KimLăng thành, trời vẫn chưa thể sang lên như mọi ngày.

Đứng ở diện viện trong đạo quang, Lý Tiểu Dân ánh mắt nhìn tới phòng ốc củađám tiểu đạo sĩ. Vừa rồi U Nhi tới cứu hắn thì đã đem cầm chế của tên ĐÔngDĩnh Tử phá tan, rồi lại tại bên ngoài sân đạo quan xây nhất trọng cấm chế,lúc này mới không có làm cho âm thanh bên trong truyền ra. Mà tại bên ngoàilại bày thêm một cầm chế, để họ có một giấc ngủ an ổn, cho dù bên ngoài phòngbọn họ có trời long đất lỡ, họ cũng không cảm thấy một chút động tĩnh nào.

Lý tiểu dân giơ lên tay, bàn tay phát kim quang lóng lánh, chiếu xạ tại mộtmàu huỳnh quang bang bạc chiếu rọi khắp các căn phòng, đám sương tán đi, cấmchế đã được Lý Tiểu Dân phá trừ.

Trong lòng vừa động, phía sau mấy mỹ nhân liền như bay,nhảy vào trong phòngcủa máy tiểu đạo sĩ, ngay sau đó, liền nghe tiếng thét chói tay từ bên trongtruyền ra.

Tiên pháp khống thi trong sách thần, so với phương pháp khống chế cương thicủa Âm sơn phái mạnh hơn gấp trăm lần, Âm Sơn phái luyện chế ra cương thi, bâygiờ được Lý Tiểu Dân khống chế, động tác linh hoạt hơn vô số lần chứ không cònbước đi tập tễnh như cũ. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Nhìn những cương thi mỹ nhân bay như lưu tinh trong đêm, Lý Tiểu Dân tronglòng âm thầm đắc ý: "Như vậy mới được, nếu vẫn như cũ, thì trông giống như đámngười máy bước đi tập tễnh, khiến cho ta không còn lòng nào để tái tạo lại đámcương thi này. "

Tiếng kiêu thảm thiết truyền đến. khiến bọn tiểu đạo sĩ đang ngủ say bừngtỉnh, bọn họ khoác đạo bào, hoàng nhiên từ trong phòng chạy đến, hỏi đã sảy rasự tình gì, sư phụ đang ở nơi nào.

Nhưng là không người nào kịp trả lời, nghi vấn của bọn họ chính là những vuốttrảo của các nữ cương thi mang đến!

Lợi trảo bủa đến, hung hăng bổ vào trên đầu trên vai của bọn họ. đầu lâu cùngthân thể chia lìa, bọn họ chết cũng không biết tại sao mình lại chết.

Đạo sĩ kêu thảm té ngã trên mặt đất, có mấy người muốn kết thủ ấn đánh ra phápphù ngăn cản, cũng vô số quỷ vệ bao vây, bên hông sở mang lá bùa chưa móc ra,liền thấy linh đao đầy trời bổ tới, nhanh chóng đưa bọn họ chém thành một đốngbầy nhầy.

Mặc dù đã thấy nhiều tràng diện thảm sát như vậy, nhưng nhìn đám đạo sĩ chếtmột cách thảm khốc như vậy, Lý Tiểu Dân vẫn còn nhịn không được da đầu tê dại,cắn răng thầm nghĩ: "Vị tả kia xuất"cửu âm bạch cốt trảo"chính là kim lão tiênsinh, có phải hay không trong nhà có người dưỡng quá cương thi a? như thế nàođược vậy truyền thần, chẳng lẻ là khi còn bé đã theo điều khiễn cương thi sao?"

Hắn xoay người, không để ý tới bọn quỷ đang đố sát bọn tiểu đạo sĩ, đi vàotrong điện, ôm lấy Vân phi đang té xỉu,lại nghe phía sau truyền đến vài tiếngkêu thảm thiết, sau đó yên lặng đến một cách đáng sợ.

Giữa đại điện, xác của tên yêu đạo, và cương thi bay tung tóe, màu đẫm khắp cảphòng, Lý Tiểu Dân thấy vậy tâm lý thấy mình thật ẩu, nghĩ không ra một kiếmnhư vậy do chính mình xuất ra.

Xoay người ôm Vân phi đang muốn rời đi, đột nhiên giật mình: "Cái lão lưu manhkia trước khi chết kêu "dâm" một tiếng, là cái ý tứ gì? Hắn rất dâm đãng,chính là khi sắp chết, vẫn dâm cá không ngừng, rốt cuộc muốn làm gì? "

Suy nghĩ hồi lâu, suy nghĩ về nó, hắn đột nhiên chợt hiểu ra: "Ta đã biết! Hắnlà muốn nói: "Hương thân phụ lão của Âm Sơn phái nhất dịnh không bỏ qua chongươi đâu? Hừ, các ngươi không buông tha ta, ta còn không buông tha các ngươinữa là, các ngươi cứ đợi đó."

Tuy là nói như thế, nhưng chính là đắc tội với một môn phái có thể tiêu diệtmột môn phái hộ quốc cường đại của nam triều, vẫn làm cho Lý Tiểu Dân lo lắngmột chút.Chỉ một Đông Dĩnh Tử, khiến cho hắn mất tinh lực như thế, nếu như giàtrẻ lớn bé kéo đến, thì cho dù hắn ba đầu sáu tay cũng không thể chống đỡ.

Hắn thầm than một tiếng, chỉ còn một cách, là phải tu luyện nhiều hơn, lạiphải thúc dục những kẽ dưới mình tu luyện, trước khi địch nhân tập kích, phảitạo cho mình một lực lượng cường đại, có thể chống cự lại tập kích của ngườikhác.

Mệnh lệnh Sa, Từng nhị tướng quân mang theo quỷ vệ xử lý các dấu vết còn lưulại, Lý Tiểu Dân tự mình ôm Vân phi, đem Vân phi đặt tại phủ đệ của mình trongkinh thành, dặn dò hàn Hinh nhi hảo hảo chiếu cố nàng, đừng cho nàng xuất mônđi bậy, tịnh lưu lại ba cương thi mỹ nhân đang âm thầm thủ vệ phủ đệ, chínhmình mang U nhi cùng 2 cương thi mỹ nhân chạy vào hoàng cung.

Y dựa vào phương pháp thiết hạ mê trận, làm cho vài đội thị vệ tuần tra đinhầm đường, Lý Tiểu Dân dẫn người tiến vào thần không biết quỹ không hay. Saukhi đã đi qua thì lại rút lại cầm chế,khiến bọn thị vệ không cảm giác gì vẫnnhư trước tẫn chức tuần tra, chỉ là cảm thấy kì quái tại sao đoạn đường tuầntra lại có cảm giác dài hơn mọi hôm.

Do sữ dụng tiên lực quá độ, Linh thể của U Nhi trỡ nên suy yếu, Lý Tiểu Dân tựmình đem nàng trở lại phế điện đặt nàng lên giường, dặn dò nàng nghĩ ngơi chotốt, sau liền mang hai mỹ nhân cương thi, vội vã tiến vào trong hoàng cung.

Đi tới tẩm cung của Tiêu Thục phi, bên tai nghe tiếng các cung nữ phát ratrong phòng điện, chính là âm thanh ô yết của các nàng vì chủ nhân bị bức tửmà rơi lệ. mà tại phòng của Tiêu Thục phi lại yên lặng không có một động tĩnhnào.

Lý tiểu dân biết đó là Nguyệt Nương bày cấm chế, ngăn âm thanh bên trongtruyền ra, cũng không biết hắn tới,liền cất bước xông vào. Nguyệt Nương lậpcầm chế này dối với hắn, người đã lập quỷ nô khế ước căn bản là không có tácdụng gì.

Vừa vào phòng, liền thấy Tiêu Thục phi cùng Thanh Lăng đang ôm lấy nhau, tươngủng mà khóc, mà hai thái giám cầm trong tay bạch luyện, đứng ở trong phòng,tượng bất động giống hai bức tượng.

Ở một bên, Nguyệt Nương đang cười hì hì thưởng thức tình trạng thống khổ củahai mẹ con Tiêu Thục Phi, vừa thấy Lý Tiểu Dân tới, hưng phấn nhào tới trênngười hắn, dùng sức hôn bờ môi của hắn, hưng phấn kêu lên: "Chủ nhân, các nàngđã đáp ứng làm nữ nô của người rồi."

Lý Tiểu Dân kinh ngạc cả người, chính mình đã kiêu Nguyệt Nương tới cứu hai mẹcon nàng, không cho thái giám giết chết Tiêu Thục phi, cũng không có nói nữ nôái quái gì. Nàng chủ trương như vậy, là có ý gì?

Nguyệt Nương ghé vào bên tay hắn, đê đê nói: "Chủ nhân, đừng nói thoại, xem tagiúp ngươi đạt thành tâm nguyện! "

Vừa nói chuyện, Nguyệt Nương như dán chặt trên người hắn, đôi chân thon dàikẹp lấy hông hắn, song chưởng ôm chặt lấy đầu của hắn, cơ hồ muốn đem hết buồnbực của hắn phát tiết vào đôi nhũ phong của mình( cải thấy núi đôi đè đónha^^).

Lý Tiểu Dân một mặt kỳ quái, Nguyệt Nương hôm nay sao lại hoạt bát như vậy,một mặt dùng sức vào linh thể của nàng, gạt nàng qua một bên thở dốc, làm chochính mình không khỏi nghĩ linh thể của Nguyệt Nương thực thể hòa có thể làmmình chết ngạt, nhưng trong tim lại đập bừng bừng: "Nàng giúp ta đạt thành tâmnguyện? Nàng biết ta có tâm nguyện gì? "

Hai mẹ con đang ôm nhau khóc rống, bỗng nghe một tiếng "Chủ nhân", liền ngẩngđầu lên, sợ hãi bi thương nhìn về phía Lý Tiểu Dân, hy vọng biết được bộ dángcủa pháp sư cường đại có thể điều khiển ma nữ đến cứu mình là người như thếnào.

Chính là chứng kiến, nữ tữ xinh đẹp lại tại bên hông hắn, dùng sức ôm chặt đầucủa hắn, nên không thấy được diện mục, ngay cả vóc người cũng không thấy rõ,chỉ có thể nhìn hắn tựa hồ không cao, chỉ sợ Thanh Lăng so với hăn còn caohơn.

Nguyệt Nương quay đầu, cười duyên: "Nhị vị nữ nô, còn không quỳ xuống, hướngchủ nhân lễ bái, tuyên thệ thuần phục? "

Nàng kiếp trước là bị cung phi sai người lăng nhục đến chết, đối với hoàng phicao thượng, công chúa kiêu xa điều hận thấu xương, bây giờ theo như chủ nhânthần thong quảng đại như vậy, có cơ hội lăng nhục Hoàng phi, tự nhiên khôngchịu bỏ qua, đã sớm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm cho chủ nhân một ítthân thể của hoàng phi cùng công chúa để làm đỉnh lò nhằm tăng cao thực lựccho chủ nhân, một mặt cũng phải muợn cơ hội này, nhìn hoàng phi cao cao tạithượng được chủ nhân chinh phục đem đưa lên giường, cùng dưới khố chủ nhânphục tùng, để coi còn cái vẻ cao ngạo đó không?

Thanh Lăng nhị nữ liếc nhau, cảm thấy khuất nhục, chính là vì tính mạng củangười thân duy nhất của mình tại nhân giang, phải quỳ xuống, hướng Lý Tiểu Dânthật sâu hạ lạy, ô yết trừu khấp: "Chủ nhân, nô tỳ nguyện một đời hầu hạ chủnhân, tuyệt không phản bạnnếu vi phạm lời thề, sẽ bị trời chu dất diệt, chếtkhông toàn thây!"

Nguyệt Nương ôm chặt lấy đầu của Lý Tiểu Dân, hưng phấn cười duyên nói: "Chỉdùng thân thể để hầu hạ chủ nhân, chớ quên!"

Nhị nữ thùy hạ đầu, thấy nước mắt trong suốt rớt trên mặt đất, run giọng nói:"Là, thân thể của chúng ta điều thuộc về chủ nhân, mời chủ nhân tùy ý hưởngdụng!."

Nói xong Nguyệt Nương dạy cho các nàng đọc thục nói, nhị nữ nhịn không được bitừ trong lòng, nằm ở trên mặt đất, thống khổ ô yết không ngừng.

Nguyệt NƯơng hưng phấn cười khanh khách đứng lên, Lý Tiểu Dân cũng là dùng sứcđem nàng đẩy qua một bên, nhíu mày nói: "Nguyệt Nương, ngươi làm cái gì đó,sao lại quá thân phận như vậy?"

Nghe thanh âm có một chúc ngây thơ quen thuộc, Tiêu Thục phi cùng Thanh Lăngnghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đang đứng ngay đó, sắc mặt trắng bệch,kinh ngạc cơ hồ ngất đi.

Nguyệt Nương từ trên người hắn bay xuống, quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy bắpđùi hắn, dụng nhu nộn hai gò má ma xoa thân thể hắn, thương cảm ba ba nói:"Là, chủ nhân, nhân gia biết sai rồi thôi. Người sẽ không muốn sanh khí, cóđược hay không? "

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tiểu Dân, hưng phấn địa cườinói: "Chính là chủ nhân, nhân gia biết đây là tâm nguyện trước nay của người,đúng hay không? Ngươi cùng nhân gia tại trên giường, luôn đem nhân gia trởthành Tiêu Thục phi nương nương, hoặc là Thanh Lăng công chúa, yêu cầu nhângia làm động tác như vậy, giả dạng bộ dáng các nàng hầu hạ người, bởi vì ngươitâm lý nghĩ các nàng, có phải hay không? Lần này mặc dù là nô tỳ tự tác chủtrương, chính là có thể được đáo các nàng, không khiến chủ nhân cao hứng sao?"

Lý Tiểu Dân cuống quít khom lưng che miệng nàng lại, ngăn nàng tiếp tục nóilung tung, ngẩng đầu nhìn nhị nữ quỳ trên mặt đất diện mang kinh ngạc, khôngkhỏi vẻ mặt xấu hổ, tựa như người đang say rựu đỏ cả lên.

Thanh Lăng từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt thanh tú mang vẻ phẫn nộ, kinhngạc, lo lắng, khẽ cắn môi anh đào, ngẫm lại Lý Tiểu Dân không biết chuyệnnày, đây đều là quỷ nô tự tác, cũng lạ không được hắn. Chỉ là tiểu dân tử tiênpháp cao siêu như thế, có thể thu phục nữ quỷ nô lợi hại như thế, thực lực bấtnày thật vượt ra suy đoán của nàng.

Trầm tư một hồi lâu, Thanh Lăng nhẹ nhàng nói: "Ngươi …..Không phải thái giámsao Tại sao còn có thể......"

Nguyệt Nương nhảy dựng lên, nắm chặt phấn quyền, mãn khang nghĩa phẫn kêu lên:"Này, không cho xem thường chủ nhân ta! Hắn mặc dù là thái giám, chính là cũnglà một thái giám vĩ đại! Hơn nữa tiên pháp siêu quần, đã luyện ra tiểu......Dùsao cũng không khác nam nhân bình thường tí nào, năng lực còn mạnh hơn bìnhthường nhiều! Không tin ta, các ngươi thí nghiệm trên người hắn một lần sẽbiết! "

Nghe được lời nói của nàng, còn chưa khỏi kinh ngạc Thanh Lăng đã che che đikhuôn mặt đang đỏ rần.

Tiêu Thục phi mặc dù xấu hổ, chính là nghĩ đến tánh mạng chính mình lại đượccứu trong tay Tiểu Dân Tử, quỳ trên mặt đất, thật sâu lễ bái, sáp thanh:"Tiểudân tử, coi như ta cầu ngươi, Thanh Lăng vẫn còn tấm thân xử nữ, cầu ngươibuông tha nàng! Về phần ta, thân thể của ta ngươi muốn dung thế nào cũngđược....."

Nói đến sau, âm thanh của nàng ngày càng nhỏ, trên mặt không khỏi đỏ bừng lên

Nghe âm thanh kiều mị của nàng, Lý Tiểu Dân không khỏi trong lòng rung động,đi qua đở lấy bờ vai của nàng, cảm giác ngọc thể ôn nhu trong tay, trong lònghoan hỉ vô cùng, cố gắng vẫn duy trì bình tĩnh, đem nữ tữ mà mình tôn kính đỡlên, khom người nói: "Nương nương nói như thế, chiết sát tiểu nhân! Tiểu nhânvốn là một nô tài, nào dám có bực ý nghĩ trên thân thể nương nương......"

Nguyệt Nương lạitại phía sau hắn lạc lạc một trận cười duyên, yểm khẩu cườinói: "Chủ nhân, không nên khiêm nhường như vậy.! Bây giờ các nàng đã không cókhả năng ở tại trong cung, chúng ta đem các nàng mang ra khỏi cung đi tị họa,là cứu các tình mệnh các nàng, các nàng cảm kích còn không kịp, sao dám đốivới người như trước kia? Huống chi ra cung, các nàng tựu không còn thân phậntôn quý, chủ nhân vẫn còn lấy tâm bình thường đối với các nàng, làm cho chínhmình càng ngày càng buồn rầu thêm sao! "

Lý tiểu dân quay đầu lại trừng nàng một cái, ngẫm lại nàng nói xong đúng vậy,đồng thời ở tại bên ngoài, nếu chính mình vẫn đối với các nàng lễ sổ như vậy,chỉ sợ chính mình cũng chịu không được.

Nguyệt Nương đi tới đi tới ôm lấy hắn, tư triền làm nũng một trận, nhìn hắnkhông tức giận, đánh bạo ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thục phi, mỉm cười nói:"Vừa rồi ngươi đáp ứng quá chuyện của ta, chớ quên. Nếu có vi phản, sẽ thế nàochứ? "

Tiêu Thục phi trong lòng rùng mình, nhớ tới vừa rồi chính mình cùng nữ nhi đãbị tử von guy hiếp lấy tính mệnh được nàng buộc nói ra: "Tiểu nữ nếu có thểđược Nguyệt Nương cùng chủ nhân cứu tánh mạng, kiếp nầy tất lấy thân thể thịphụng chủ nhân, làm nô tỳ thê thiếp cho hắn, tịnh hết mọi cố gắng vì hắn sinhhạ đứa nhỏ. Nếu có một người vi phản lời thề, làm cho mẹ con ta sau này khichết sẽ rơi vào địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh,. Tịnh cho tổ tiên ta điềukhông được yên ổn ở chốn cửu tuyền[...]. "

Vào thời đại này, lời thề thốt như vậy có thể coi như là bàn khế ước trungthành nhất, hoàn toàn không bằng thời đại này, đem lời thề thốt nói qua, bỏmặc cả lời thề thốt. Tiêu Thục phi sợ hãi ngày sau tại địa ngục bị liệt hỏathiêu đốt, lại càng không nhẫn tâm làm cho nữ nhi có vận mẹnh dã lạc như vậy,Đem tổ tiên của Tiêu thị cùng Lý thị tại chốn cửu tuyền, đành phải cúi đầu ẩmkhấp, mặc dù đối chính mình phải hầu hạ tiểu dân tử cảm thấy xấu hổ vô cùng,nhưng cũng nhịn không được một tia ti ẩn hàm sợ hãi cùng hưng phấn chờ mong,âm thầm dâng lên tại phương tâm ở sâu trong lòng

Bên kia, Thanh Lăng sắc mặt trắng bệch, nhìn mẫu thân, Nguyệt Nương cùng TiểuDân Tử, vừa thẹn vừa giận. Chính là vì tương lai của mẫu thân, nàng cũng chỉcó thể cắn răng nhẫn nại, coi như là trải qua một hồi ác mộng mà thôi!

Lý Tiểu Dân lắc đầu cười khổ, mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng cũngcó thể nghĩ ra thủ đoạn cuả Nguyệt Nương đối phó với mẹ con nàng.

Nhìn bên ngoài, sắc trời sắp sáng, Nguyệt Nương nhịn không được xuất ngôn thúcgiục. Lý Tiểu Dân phục hồi tinh thần hai cương thi có vóc dáng giống Tiêu Thụcphi, Thanh lăng lại, đứng ở trước mặt các nàng, âm thầm đọc động thật ngôn,nhấc tay chỉ vào khuôn mặt các nàng, chỉ thấy kim quang hiện lên, hai mỹ nhâncương thì từ từ biến đổi diện mạo trở thành Tiêu Thục phi cùng Thanh Lăng.

Thanh Lăng nhịn không được che miệng lại, kinh hô một tiếng, cùng mẫu thânđang kinh hãi gần chết nhìn hai thân thể giống mình, nằm mơ cũng không nghĩtiểu dân tử có bãn lĩnh lớn như vậy, không khỏi cũng có một tia kính sợ khâmphục, du nhiên dâng lên.

Lý Tiểu Dân không muốn trì hoãn thời gian, đem vãi lụa treo vào cổ các nàng,làm lưỡi le ra, như bộ dạng bị treo cổ mà chết. Như vậy thoạt nhìn, như TiêuThục phi được bách tự vận, mà nữ nhi của nàng cũng không chịu được đã kích nàycũng treo cổ tự vận theo.

Bất quá, thân thể của cương thi dã dạng Thanh Lăng thì đem tới phòng của ThanhLăng cách đó không xa, chứ không để cùng trong phòng này. Miễn cho có ngườichứng kiến nhị nữ treo cổ một chỗ, tâm sanh nghi hoặc, sẽ điều tra hai thámgiám kia phát giác ra điều nghi hoặc.

Vội vàng làm xong việc này, trời cũng đã sáng. Lý Tiểu Dân nhìn thời gian đãbiết là không kịp, đành phải mang theo các nàng, vội vã quay lại chổ ở trongcung của mình, cho các nàng trốn tại nơi này một ngày, tới buổi tối mới chocác nàng xuất cung.

Nguyệt Nương đi sau cùng, nhìn ba người đi xa rồi, mới trở lại trong phòng,rồi mới búng tay một cái giải trừ mê chú cho hai tiểu thái giám rồi mới phiêunhiên rời đi.

Hai huynh đệ thái giám chợt bừng tỉnh. Thái giám đệ đệ đang muốn tiếp tục đembạch luyện siết lên cổ của Thanh Lăng, thì đột nhiên phát hiện sấp lụa trắngđã biến mất, mà hai mẹ con Thanh Lăng cũng không có tại đây.

Hắn kinh hô một tiếng, đột nhiên lại nghe ca ca hắn phía sau cũng kinh hô,ngẩng đầu quay lại, đã thấy đang treo cổ tạy điếu trên xà nhà, đang nhẹ nhànglắc lư tại không trung, đầu lưỡi lè ra, hiễn nhiên là đã tuyệt khí từ lâu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đành bất lực không biết chuyện gì đã sảy ra.

Thái giám lớn tuổi hơn hết bàng hoàng trước, liền chui vào phòng của ThanhLăng, nhìn thấy tình cảnh trong phòng liền kinh hô lên một tiếng, liền quay vềphòng Tiêu Thục phi ghé tay đệ đệ nói nhỏ: "Thanh Lăng công chúa đã tự tậnrồi.! "

Thái giám đệ đệ kinh hãi, liền chạy đến phòng cuản Thanh Lăng để xem thữ, sauđó bàng hoàng mà quay vềnhìn ca ca, hai người điều không nói gì, không biết đãbiết một đêm, không biết có phải vừa gặp ác mộng hay không.

Ngồi trong căn phòng của Tiểu Dân Tử, nhìn thiếu niên thái giám trước mặt,Tiêu Thục phi cùng Thanh Lăng điều cảm thấy xấu hổchỉ biết cúi đầu chậm rãidung trà, không biết nên thế nào với tên tiểu thái giám đã cứu mẹ con mìnhnhưng lại bắt mẹ con mình làm thiếp.

Lý Tiểu Dân cũng biết xấu hổ, nhìn hai mỹ nữ động lòng người như vậy, khôngkhỏi âm thầm nuốc nước bọt, cười khan nói: "một đêm thật mệt mỏi, hai mẹ concác người hãy nghỉ ngơi một giấc tại đây đi, ta đi ra ngoài có việc một tíđây. "

Hắn vội vã chạy ra phòng, nhưng cũng không dám đi xa, tại trên gặp một tiểuthái giám đi ngang qualiền sai hắn đến ngự phòng chuẩn bị giúp một số đồ ăn đểtẩm bổ.

Thái giám nọ được Lý công công phân phó, không dám chậm trễ, cuống quít đápứng, liền thẳng hướng ngự thiện phòng mà đi tới..

Trong phòng hai mẹ con tiêu Thục phi nhìn nhau thở dài,điều cảm thấy rất xấuhổ, nhưng điều phải cắn răng chịu đựng vận mệnh trước mắt này.

Trải qua một đêm náo loạn lại chưa nghỉ ngơi qua, cả hai người điều cảm thấymệt mỏi vô cùng. Nhị nữ tuy là thẹn thùng, nhưng cũng do mệt mỏi điếu tiến tớigiường mà nghỉ ngơi, cái ra giường được làm bằng gấm, nhớ tới nơi này lagiường của Tiểu Dân tử, hai mẹ con ôm nhau mà khóc sau đó liền tiến vào mộngđẹp.

Chỉ chốc lát, người tại ngự thiền phòng đã đem cơm tới cửa phòngtoàn bộ điềulà món mà Lý công công thích, Lý Tiểu Dân liền khen bọn hắn vài câu lấy lệ,sau đó cầm chút tiền thương cho bọn chúng rồi đuổi bọn chúng đi

Trở lại trong phòng, Lý Tiểu Dân vốn định bảo các nàng rời giường ăn cơm, vừanhìn nhị nữ đã đi vào giấc ngủnhìn như những mỹ nhân trong thụy xuân đồ, thấycơ hồ máu mũi của Lý Tiểu Dân muốn xuất ra.

Phòng ngừa bản thân mình biến thành cầm thú, Lý Tiểu Dân liền cuống quit rờikhỏi phòng ngủ,, liền tiến tới bàn để thức ăn, nghỉ tới phải bồi dưỡng lại sứckhõe vừa bỏ ra trong trận chiến vừa rồi.

Thức ăn ngự thiện phòng làm ngày càng tốt, Lý Tiểu Dân cảm thấy rất vui vẻ,đột nhiên đột nhiên lại nghe bên ngoài có một trận ồn ào truyền đến.

Lý Tiểu Dân chạy ra nhìnthấy máy thái giám ùng cung nữ đang chụm đầu nóichuyệnmới biết là hôm qua toeng cung sảy ra một việc kinh thiên động địa..chuyện là vị đạo sư Đông Dĩnh Tử kia hôm qua mang theo Vân phi tới đạo quan,hôm nay trời còn chưa sáng, quân tuần tra đi ngang qua, phát hiện ra cửa đạoquan đang mởvừa bước vào đã thấy thi thể khắp nơi, Đông Dĩnh Tử tiên sư cùngVân phi nương nương chẳng biết đi đâu, chỉ thấy tại giữa điện toàn là tàn chi,chỉ sợ là đã gặp độc thủ. Bởi vậy mọi người điều nghị luận, không biết là ailớn mật như thế, dám ám sát Vân phi cùng pháp sư của hoàng thượng mới tới.

Dĩ nhiên việc này Lý Tiểu Dân biết rõ ràng, Đông Dĩnh Tử đã bị hắn chém nátthành một khối bầy nhầy, mà Vân phi cũng đã bị hắn tráo đổi, đem một nữ cươngthi đã cùng quỷ vệ chiến đấu vào lúc đó, lấy quần áo Vân phi mặc vào cương thiđó lại biến đổi nên tựa như là Vân phi đã bị giết.

Tôi hôm qua đã xuất hiện một trường huyết án, cùng với sang nay lại thấy xácchết bị chém nát, làm cho hậu cung chấn động không ngừng. trong thành dânchúng lại tuyền tay cho nhau nghe, nhất thời song gió nổi lên không ngừng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...