Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 2



Ngày qua ngày, cuộc sống của Lý Tiểu Dân ban ngày làm việc, ban đê thì tuluyện tiên pháp. Cuốn thiên thư kia cũng không chỉ có pháp môn tu hành tiênthuật, mà còn nói đến cách vận dụng chân khí tiến hành chiến đấu. Lý Tiểu Dântiến hành tu luyện sơ qua, nhưng cũng cảm thấy được khí lực dần dần tăng lên,võ công dần dần thuần thục, đã đủ sức bảo vệ mình.

Mà Lan Nhi mới trải qua tư vị của tình yêu, không cưỡng lại được sự cám dỗ củaLý Tiểu Dân đối với nàng, thường thường thừa dịp nửa đêm chạy đến phòng LýTiểu Dân, cùng hắn ôm hôn vuốt ve. Mặc dù không đến mức mất hồn, nhưng cũnglàm cho thiếu nữ như nàng trải qua việc này hưng phấn ngọt ngào mãi khôngthôi.

Mà Lý Tiểu Dân cũng không có nhàn rỗi, ở trên người nàng chiếm chút tiện nghi,cơ bản thân thể của Lan Nhi so với thân thể của hắn còn thấy quen thuộc hơn,mà thân thể thiếu nữ đang phát dục kia, da thịt trắng nõn bóng loáng như ngọc,làm cho Lý Tiểu Dân một đời xử nam sung sướng thỏa mãn lòng hiếu kỳ đối vớiphái nữ, trừ việc tiếc nuối về điều kiện trên thân thể mình ra, nhất thời cảmthấy những ngày trước đây mình sống cũng không uổng.

Đêm đêm của các ngày này, trước tiên Lý Tiểu Dân tu luyện một lượt phương phápsong tu ở trên người Lan Nhi, làm cho Lan Nhi buồn ngủ, tự mình dẫn theo U Nhilén lút chạy ra ngoài, đi tới bên trong một rừng cây.

Trong cung có quy củ riêng, không thể tùy tiện đi lại. Lý Tiểu Dân mặc dù lúcgần đây tu luyện, khí lực và tốc độ cũng đều tăng lên nhiều, nhưng cũng khôngdám giao đấu cùng thị vệ trong cung, ban đêm cũng không dám đi quá xa, chỉ cóthể đi tới một chỗ hẻo lánh ở gần tu luyện, hấp thu tinh hoa thiên địa.

Khoanh chân ngồi trên mặt đất, bốn phía là một mảng hắc ám. Lý Tiểu Dân yênlăng dẫn đạo chân khí ở trong cơ thể mình lưu động quanh kinh mạch, sau mộthồi lâu mới thu công đứng lên.

Trong không khí, đột nhiên truyền đến một tiếc khóc buồn thảm, Lý Tiểu Dânquay đầu lại nhìn, thấy một bóng dáng trắng như tuyết, đang phiêu đãng đangbay về phía mình.

Có nén sự sợ hãi, Lý Tiểu Dân định thần nhìn lại, thấy một bóng dáng áo trắng,đầu tóc rối tung, cổ quấn một dải lụa trắng, đầu lưỡi thè dài ra ngoài, chínhlà hồn ma một nữ tử, dung mạo tương đối xinh đẹp, chỉ là cùng với khuôn mặttrắng bệch kia, đầu lưỡi đỏ tươi, nhìn qua làm cho người ta không rét mà run.

Như cơn gió thông thường, nữ quỷ xa xa nhẹ nhàng phiêu đãng lại đây, mấy đốmlửa ma chơi chập chờn ở không trung, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của nữ quỷkia, cặp mắt nàng nhìn chằm chằm Lý Tiểu Dân, âm trầm sền sệt cười nói:

- Cuối cũng cũng có người dám tới nơi này, ta có thể tìm được thế thân, đầuthai chuyển thế.

Lý Tiểu Dân trắng bệch mội, mạnh bạo trấn tĩnh cười nói:

- Ngươi giết người vô tội, còn muốn tìm người thay thế, không sợ bị trời phạtsao?

Nữ quỷ lắc đầu cười thảm nói:

- Ta ở đây lâu lắm rồi, trước đây nên đầu thai chuyển thế, lại bị tử địa nàytrói buộc vẫn không thể rời đi, sống cuộc sống này đã quá đủ rồi! nếu nói trờiphạt, những người giết người như ta, lại có thể khoan khoái sung túc sống cảđời hưởng vinh hoa phú quý, tại sao bọn họ lại không bị trời phạt?

Lý Tiểu Dân biết rõ ở những triều đại, trong cung đều có quỷ chết oan, cũngkhông nói thêm nữa, chỉ vào nữ quỷ quát:

- Đốt! ta có thái thượng tiên pháp hộ thể, chư tà tránh lui, còn không maumau lui ra!

Nữ quỷ kia chấn động, lập tức cưới khanh khách nói:

- Muốn lớn tiếng dọa người sao? Vậy hãy xuất ra chút bản lãnh thật sự rồi hãynói!

Nàng mãnh liệt sà xuống, tốc độ nhanh như tia chớp, mười đầu ngón tay nhọnhoắt nhắm thẳng vào cổ họng của Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân cắn răng cười lạnh, tay phải ở trong không khí nhanh chóng xuất ramột phù ấn, đưa một ngón tay lên, phù ấn kia phát ra một đạo kim quang ở trongkhông trung bay vụt đến, "ầm" một tiếng đánh vào trên người nữ quỷ, nữ quỷ kiabị đánh trúng một kích, bối rối không kịp đề phòng, ngửa mặt lên trời kêu thảmmột tiếng, đập đầu trên mặt đất, cả người co quắp không thôi.

Lý Tiểu Dân đi tới, bay lên đá gót chân tới, nhưng lại xuyên qua thân thể củanàng, đá vào khoảng không.

Nhưng Lý Tiểu Dân cũng không thèm để ý, đắc ý cười lạnh nói:

- Không phải ngươi muốn giết ta ở đây sao?, lại đây!

Nữ quỷ kia co quắp một hồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên căm tức nhìn Lý TiểuDân, chỗ trên người bị phù ấn đánh trúng, lóe lóe kim quang.

Một lát sau, kim quang dần dần tiêu tán, năng lực của phù ấn cũng biến mất.Đột nhiên nữ quỷ bay lên, móng tay dài nhọn nhanh chóng hướng tới đôi mắt củaLý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân đã sớm phòng bị hai cái phù ấn, hay tay đẩy về phía trước."Đốt"một tiếng quát ra, hai phù ấn kim quang lòe lòe đánh vào người nữ quỷ, nàngđau đến kêu thảm một tiếng, té trên mặt đất không gượng dậy nổi.

Qua một hồi lâu, nàng mới cố sức từ mặt đất bò dậy, sợ hãi đưa mắt nhìn LýTiểu Dân, biết tối này không chiếm được tiện nghi, liền xoay người bay ngượcvề bầu trời đêm hắc ám phía sau.

Lý Tiểu Dân hét lớn:

- Chạy đi đâu!

Tay phải xuất ra một món pháp khí lấy được cùng với thiên thư. Đó là một chiếcbình thủy tinh nho nhỏ, đưa tay tháo bỏ lá bùa trên miệng bình ra, quát:

- Thái thượng lão quân mau làm theo lệnh, yêu ma quỷ quái không thể ẩn trốn,mau!

Nơi miệng bình, kim quang bạo khởi, như có thực thể bẳn ra trên không trung,bao trùm lên nữ quỷ đang chạy trốn.

Nữ quỷ lớn tiếng kêu thảm, gắng hết sức uốn éo giãy dụa, nhưng không có cáchnào chạy thoát, chỉ có thể từng bước bị kim quang trùm lấy, bay về phía bìnhthủy tinh.

Thân thể của nàng từng chút từng chút nhỏ lại, bay đến miệng bình, chỉ lớnbằng một ngón tay. Lý Tiểu Dân lại hét lớn một tiếng:

- Thu!

Nữ quỷ "vèo"một tiếng, phi thẳng vào trong bình, Lý Tiểu Dân cuống quýt cầm lábùa dán vào miệng bình, sự việc đã qua cảm thấy tay chân phát lạnh, thân thểrun nhè nhẹ. Trải qua trận đấu vừa rồi, khiến cho tiên lực trong cơ thể hắntiêu hao đến bảy tám phần, nếu không thể bắt được nữ quỷ, tự mình sẽ kiệt lực.

Hắn giơ tay lên, lau lau mồ hôi trên đầu, trong lòng mừng thầm:" Tiên thuậtnày thực sự có hiệu nghiệm a, dựa theo những điều viết trong thiên thư, lại cóthể thật sự đối phó với quỷ quái! Chỉ là khi xuất ra phù chú trong không khí,thời gian tồn tại quá ngắn, xem ra còn phải cố gắng tu luyện, đợi đến khi tiênlực cường đại, lúc đó yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ!"

Nhìn lại bạch y nữ quỷ bây giờ đã bị giam cầm ở trong bình thủy tinh, thân thểchỉ như cái móng tay, điên cuồng bay chung quanh tìm kiếm lối ra, nhưng chỉcần tới gần miệng bình, lại bị kim quang từ lá bùa kia phát ra chiếu lên trênngười, kêu thảm một tiếng ngã xuống.

U Nhi không biết từ nơi nào xông ra, bay tới bên người Lý Tiểu Dân, nhìn hắnbằng ánh mắt sùng bái, run giọng nói:

- Công tử thật là lợi hại a, Quỷ Hồn trên trăm năm, cũng bị công tử thu phụcdễ dàng!.

Được thiếu nữ xinh đẹp này nhìn mình bằng cõi lòng đầy sùng bái, trong lòng LýTiểu Dân rất là đắc ý, nhưng lại khiêm nhường cười nói:

- Cái này tính làm gì! Sau này ta cũng sẽ tự tay dạy ngươi tiên pháp, để khingươi đối phó với quỷ quái tầm thường, không bị người khi dễ!

U Nhi nhu thuận quỳ trên mặt đất bái tạ hắn.

ở trong bình thủy tinh, nữ quỷ áo trắng thấy U Nhi, liền không hề giãy dụa,cũng ở trong bình quỳ xuống cầu khẩn nói:

- Tiên sư tha mạng! tiểu nữ tử cũng là do bức bách, mới vừa rồi đưa ra hạsách này, mong tiên sư đại phát từ bi, không nên đánh ta đến hồn phi pháchtán.

Lý Tiểu Dân cúi đầu nhìn lại, thấy nữ quỷ kia đã không còn dáng vẻ khi dọangười, sắc mặt tái nhợt, bạch y phiêu phiêu, nhưng tướng mạo lại thật xinhđẹp, nhìn qua rất có nét làm say mê lòng người.

Lý Tiểu Dân ho nhẹ một tiếng, dáng điệu đứng đắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi là yêu tà, dám vô lễ với bổn tiên sư, đáng đánh đòn! Mau nói lai lịchcủa ngươi ra, không được có một lời giấu diếm!

Nữ quỷ áo trắng cuống quýt khấu đầu, đem mọi chuyện trước đây khi còn sống,từng việc kể ra.

Tên của nàng gọi là Nguyệt Nương, vốn là một cung nữ trong cung Đại Đường trămnăm trước đây, bởi vì không cẩn thận đắ rội với một quý phi, bị quý phi saingười đánh đập, lại còn dặn dò thái giám tổng quản trong cung luôn luôn để mắtđến nàng, không thể để cho nàng có cuộc quá dễ dàng

Bọn thái giám trong cung, vốn đều là gió chiểu nào theo chiều ấy, thấy NguyệtNương đắc tội với quý phi, cũng đều chạy tới hành hạ đánh chửi nàng, thầm nghĩnhân cơ hội này lấy lòng quý phi. Nguyệt Nương kia không chịu được hành hạ,rốt cục chạy đến một cái cây trong rừng thắt cổ tự vẫn, chết khi vừa mới hơnhai mươi tuổi.

Bởi vì là quỷ thắt cổ, không thể luân hồi chuyển thế, Nguyệt Nương đành phải ởtrong rừng, chịu đau đớn trong một trăm năm, tuy là muốn luân hồi đầu thai,nhưng lại không đành lòng giết người vô tội, đành chịu khổ ở trong rừng này đãđược hơn một trăm năm.

Thái giám cung nữ trong cung, cũng đèu biết trong cung có quỷ, ban đêm ở yênmột chỗ, không ai dám đến. Cho đến tối này, Nguyệt Nương thấy một tiểu tháigiám một mình đi tới trong rừng, nhớ tới năm đó bị thái giám này hành hạ đếnphải tự vẫn, trong lòng bừng giận, bởi vậy mới nhẫn tâm muốn lấy mạng Lý TiểuDân, làm quỷ thay thể bản thân.

Ở một bên, U Nhi nghe vậy nước mắt như mưa, nức nở nói:

- Thật đáng thương!

Lý Tiểu Dân nghe vậy tâm trạng cũng đau lòng, gãi gãi đầu, không biết nên làmthế nào với nàng mới tốt.

Hắn suy nghĩ một hồi, cúi đầu khiển trách Nguyệt Nương đang quỳ khóc trongbình:

- Ngươi muốn hại bổn tiên sư, bổn tiên sư đại nhân đại lượng, sẽ không truycứu nữa, bất quá ngươi ở chỗ này chung quy không phải điều hay, không bằng hãyđi theo ta.

Tương lai ta luyện thành tiên pháp, ngươi mà ngoan ngoãn cũng sẽ có một ngàyngẩng đầu!

Căn bản Nguyệt Nương không biết nguyên nhân của hắn, mặc dù tâm lý miễn cưỡng,nhưng cũng biết nghĩ:"mạng sống mong manh này do người nắm giữ, được đi theohắn, có lẽ so với cả ngày buồn bực ở trong rừng tĩnh mịch này đỡ hơn mộtchút", bởi vậy đành phải đáp ứng, ở trong bình phục xuống lễ bái, nhận Lý TiểuDân là chủ nhân của mình.

Lý Tiểu Dân nhét bình thủy tinh vào trong người, dương dương đắc ý đi trở về,trong lòng nghĩ:" Ra là ta lợi hại, vừa mới ra tay, đã bắt được một nữ quỷxinh đẹp!"

Hắn dẫn theo Nguyệt Nương trở lại trong phòng mình, thả nàng ra, lại lấy ramột khối thu hồn ngọc ở mà hắn lấy được ở một hộp quý trong hoàng cung, dùngtiên pháp đã ghi lại trên thiên thư, đem hồn phách của Nguyện Nương thu vàotrong ngọc, đem ngọc bội đeo ở trên người, cẩn thận dùng quần áo che giấu.

Trời sanh Nguyệt Nương cùng U Nhi đặc chất không giống nhau, không thể xuấthiện vào ban ngày, có ngọc này làm thân thể,Nguyệt Nhi liền có thể tùy lúc đitheo bên người hắn.

Đề phòng Nguyệt Nương nhàm chán sanh sự, Lý Tiểu Dân từ tiêp pháp ghi lại trênthiên thư, chọn ra vài thứ thích hợp để tu luyện Quỷ Hồn, giao cho nàng và UNhi, để cho các nàng riêng rẽ tu luyện, tương lai sẽ cùng chiến đấu, có haingười trợ thủ cũng tốt.

Làm xong hết thảy những điều này, Lý Tiểu Dân cũng có chút buồn ngủ, đi tớibên giường, nhìn Lan Nhi còn đang ngủ say trên giường, cũng liền bò lêngiường, cởi quần áo, ôm chặt thân thể mềm mại thơm tho của Lan Nhi, nặng nềthiếp đi.

Tẩm cung của Vân Phi, sau khi đợi mấy năm dài, rốt cục được nghênh đón thánhgiá của hoàng đế tới.

Lý Tiểu Dân ngồi cao cao ở trên xà nhà, cẩn thận dòn xuống phía dưới, một lòngmuốn nhìn hoàng đế rốt cuộc trông như thế nào.

Bởi vì hoàng đế đến ngoài dự đoán của mọi người, khi Vân Phi nghe được tháigiám quản sự truyền tin, nhất thời còn không dám tin, sau đó lại mừng rỡ nhưđiên trong lòng.

Không biết lo lắng đến từ đâu, ý niệm đầu tiên trong đầu của nàng chính làđuổi Lý Tiểu Dân đi, thưởng cho hắn mấy lượng bạc, để cho hắn đi chơi đâu đótrong cung, không nên ở lại đây.

Càng không cho hắn ở lại, thực sự Lý Tiểu Dân lại càng muốn ở lại. Vì thế, têntiểu thái giám gán lớn bằng trời này, lợi dụng thân thủ siêu tuyệt kia, lénlút trèo lên xà nhà, sau đó kiên nhẫn chờ đợi để thấy dáng vẻ của hoàng đế.

Cứ như vậy, hắn cao cao ngồi ở trên đầu của hoàng đế, Ở trong thâm cung, việcnày được xem là đại nghịch bất đạo, hắn là người duy nhất làm việc này.

Lý Tiểu Dân cũng biết rõ việc này hung hiểm, bởi vậy giữ cho hơi thở nhẹnhàng, nằm bò ở xà nhà trên cao, không dám phát ra một tiếng động.

Đợi hồi lâu, bên tai nghe được một tiếng cười của nam tử. Sau đó, một nam tửmặc một long bào sắc vàng đi tới, Vân Phi như một nô tỳ đi theo ở phía sau, vẻmặt vui sướng cùng vẻ điệu đà.

Lý Tiểu Dân vừa nhìn thấy dáng vẻ này liền cảm thấy trong lòng đầy khó chịu,trong lòng thầm mắng:"ngươi, con đàn bàn ghê tởm, bình thường thì đối với lãotử đánh đập chửi mắng, bây giờ nhìn thấy xú nam nhân này, lại giống như cẩuvẫy đuôi theo sau, thật sự là tiện nhân!"

Trong lòng hắn, một bên chửi rủa, một bên nhìn lén nam tử mặc hoàng bào kia,thấy hắn chừng bốn mươi tuổi có dư, vóc người trung bình, hơi gầy một chút,tướng mạo anh tuấn, tuy là người đã ở tuổi trung niên, nhưng vẫn có dáng vẻphong lưu nho nhã, nhưng Lý Tiểu Dân chưa bao giờ thấy qua.

Trong lòng Lý Tiểu Dân khó chịu, cẩn thận đánh giá hắn, trong lòng thầm nghĩ:"lão hoàng đế này nhìn vừa già vừa gầy, mắt to hằn lên các tia máu, nhất địnhngười trụy lạc, bị tửu sắc làm cho thân thể gầy yếu! nhìn dáng vẻ này, khôngbiết còn có thể sống được bao lâu."

Tới lâu như vậy, hắn cũng nghe qua từ người nào đó, biết hoàng đế này họ Lýtên Ngư, bản chất ưa mỹ sắc, thường xuyên tuyển tú nữ(1), nhét đầy những tầnphi cung nữ xinh đẹp vào hoàng cung. Nhưng thật ra vốn đồng tông với hắn, nghenói là một từ nhân(2) nổi tiếng đương thời, thích viết những dâm thi diễm từ,nhưng cũng có một chút giống như tên gia hỏa xu nịnh liều mạng tâng bốc, tânghắn thành đại từ nhân từ cổ chí kim, nói "nhìn khắp thiên hạ không có aibằng", cũng không biết có phải hay không.

Hoàng đế ngồi ở trên đầu, mỉm cười nhìn về phía Vân Phi, khẽ thở dài:

- Trẫm quốc sự bận rộn, ít lui tới với ái phi, ái phi oán hận trẫm lắm phảikhông?

Oán hận tất nhiên phải oán hận, trong lòng Vân Phi cũng đã rõ, cái gì là quốcsự bận rộn, sợ là bận rộn tán gái mới là thật, chỉ là cũng không dám lộ ra ýnghĩ đó, chỉ là bái tạ ở dưới đất, khấu tạ hoàng thương giữa lúc thân thể mangquốc sự bận rộn như vậy, còn có thể bớt thời gian đến thăm mình, ân điển vờivợi.

Lý Tiểu Dân lại nghe được lời nói nhảm này, trong lòng thầm nghĩ:" muốn ta bâygiờ nhảy xuống, hung hăng bổ một chưởng lên cổ lão hoàng đế, không biết có thểbẻ xương cổ của hắn gẫy đôi được hay không, nhân tiện thay đổi triều đại?"

Từ khi ăn tiên đan, luyện tập tiên thuật, Lý Tiểu Dân đối với thân thủ của bảnthân đã có tự tin, chỉ là còn chưa thử cùng người động thủ so chiêu. Bây giờtrong phòng chỉ có Lý Ngư, Vân Phi cùng thái giám cung nữ hầu hạ, thị vệ đềulưu ở bên ngoài không dám tiến đến, Lý Tiểu Dân nhảy xuống, thật ra rất có cơhội một kích thành công.

Bất quá việc không có lợi thì hắn không làm. Mặc dù có thể giết chết hoàng đế,nhất thời oanh động, hầu như chắc chắn rằng bản thân cũng không thoát khỏi baovây trùng trùng của đại nội thì vệ, cũng phải bỏ mạng ở đây.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên thấy Lan Nhi bưng một cái khay trà, rón rénđi đến, quỳ gối trước mặt Lý Ngư, run giọng nói:

- Hoàng thượng, mời hoàng thượng dùng trà!.

Lý Ngư "ô" một tiếng, đưa tay đón lấy ly trà, tùy ý đưa mắt nhìn nàng một cái,lại thấy trước mắt sáng ngời. Cô gái trước mắt, mặc dù mới chỉ có mười bốnmười năm tuổi, mà cũng đã lộ ra vẻ xinh đẹp trời sanh, thanh lệ cực điểm, mộtđôi mắt to long lanh như chứa nước, cơ hồ có thể quyến rũ hồn phách người.

Theo lý thuyết, nàng ở tuổi này, còn chưa hoàn toàn phát dục là lẽ tất nhiên,nhưng là dưới ánh mắt của Lý Ngư, trước ngực nàng là một đôi tiêu nhũ dĩ nhiêncũng không nhỏ, khe khẽ phập phồng ở trước ngực, khiến cho trong lòng Lý Ngưngứa ngáy, âm thầm lấy làm kỳ, thiếu chút nữa không để ý đến thân phận, đưatay tới sờ mó.

Thật ra mà nói, công lao này chính là của Lý Tiểu Dân. Mặc dù điều kiện vậtchất không cho phép, khiến hắn không thể đao thật súng thật làm tới, nhưng haitháng nay, hắn lại cùng Lan Nhi hằng đêm ngủ chung một chỗ, thích nhất là sờmó bộ ngực sữa của nàng, dưới sự kích thích của ngón tay, đôi môi và đầu lưỡi,sự phát dục của Lan Nhi đã có bước tiến to lớn, mặc dù còn chưa đạt tới trìnhđộ sóng cồn mãnh liệt như của Vân Phi, nhưng cũng có chút khả quan, so vớinhưng cô gái cùng tuổi muốn mê người hơn nhiều.

Lý Ngư dùng một đôi sắc nhãn, dâm dật đánh giá cô gái xinh đẹp này, càng nhìncàng yêu. Bằng vào tuổi của nàng đã lập gia đình vô số kể. Chính là tần phicủa Lý Ngư, trong đó cũng có người những người vào cung hầu hạ quân vương sovới nàng thì còn nhỏ hơn hai ba tuổi. Mấy năm nay Lý Ngư cũng chưa có tới tẩmcung của Vân Phi, không có chú ý tới nụ hoa nhỏ chớm nở này, nếu không đã sớmhái được nàng.

Lý Ngư ở đây dâm dật nhìn Lan Nhi, trong lòng Lan Nhi cũng run rẩy, vừa kinhvừa sợ, trực giác cảm thấy bên trong ánh mắt của hoàng thượng, có gì đó khiếncho nàng sợ hãi.

Ở trong phòng, còn có hai người, cũng biến sắc mặt.

Vân Phi vừa sợ vừa hối hận, chỉ hận bản thân không thấy rõ sự việc, cứ tưởngđuổi tên tiểu thái giám chướng mắt kia đi xa xa là sáng suốt, khiến cho hoàngthượng nhìn ra gì đó, hoài nghi mình và tiểu thái giám tuấn tú này có tình cảmmập mờ, ai ngờ tiểu nha đầu này cũng phát dục nhanh như vậy, mình mới khôngkịp để ý, đã biến thành một đại cô nương yêu kiều hòa nhã như vậy, bây giờ lạiđược hoàng thượng coi trọng, thật sự là hối không kịp.

Ở trên xà nhà, Lý Tiểu Dân cũng cảm thấy sửng sốt tức giận, nắm chắc xà nhà,cố gắng kiềm chế không nhảy xuống một cước xúc động đá chết lão sắc quỷ kia.

Ở trong lòng hắn, âm thầm nổi giận mắng:" ngươi già rồi còn dâm đãng, cũng đãnhiều tuổi rồi, còn dám nhìn lén Lan Nhi của ta! Nhìn lén cũng nhìn vừa thôi,ngươi lão sắc quỷ này dám trơ trẽn nhìn không ngừng, muốn khi phụ lão tử sao?"

Tuy nói như thế, hắn cũng biết rõ lão hỗn đản này nắm thiên hạ trong tay, muốngiết ai thì giết, muốn, muốn ngăn ai thì ngăn, muốn khi dễ ai thì khi dễ,không khỏi cắn môi nghiến răng, trong lòng thầm nghĩ:" hay a,làm hoàng đế thậtlà sướng a, sau này lão tử cũng phải thử xem sao, khi đó còn thằng nào dám cóchủ ý với nữ nhân của lão tử nữa."

Ở phía dưới, Lý Ngư bừng tỉnh khỏi rung động khi vừa mới gặp Lan Nhi phục hồilại tinh thần, a a cười nói:

- Tiểu cung nữ này, thật ra thường ngày gọi ngươi là gì?

Lan Nhi đã sợ đến nói không ra lời, Vân Phi vội vã ở một bên đáp:

- Đây là tiểu tỳ trong cung thần thiếp, được gọi là Lan Nhi. Tay chân luônvụng về lóng ngóng, thực sự không làm được trò trống gì.

Lý Ngư cười nói:

- Tốt, tốt, vậy đêm nay để Lan Nhi hầu trẫm ngủ đi.

Vân Phi ở bên cạnh và Lý Tiểu Dân ở trên xà nhà đồng thời sắc mặt đại biến,hận đến cơ hồ muốn hét lên.

Vân Phi tức giận cắn cắn môi, nhưng lại nũng nịu cười nói:" Hoàng thượng, tiểunha đầu này còn nhỏ, nào có hiểu gì mà hầu hạ hoàng thượng, hay là để thầnthiếp làm dạy bảo nàng cẩn thận, hoàng thượng đợi một thời gian nữa, rồi mớiđể nàng hầu hạ. Hoàng thượng nói xem, như thế có được không?

Lý Ngư ngẩng đầu, nhìn nàng một chút, thấy nàng thường ngày dung mạo như hoanhư nguyệt, cùng với thân thể đầy đặn bốc lửa, thật ra so với Lan Nhi càng mêngười hơn một chút, nhưng cũng không nỡ buông tha cho tiểu tỳ thanh lệ rungđộng lòng người này. Liền cười a a nói:

- Cần gì phải để sau này mới dạy, tiện hôm nay trẫm lưu lại cung của nàng,xem nàng ở đây dạy nàng ấy hậu hạ trẫm như thế nào, như vậy há chẳng phảilưỡng toàn kỳ mỹ sao?

Thấy hoàng đế quyết tâm muốn lâm hạnh(1) tiểu cung nữ này, Vân Phi cũng khôngthể tránh được, chỉ có thể thầm than lâm hạnh vốn thuộc về mình, bây giờ lạichỉ có thể cùng chia xẻ với tiểu nha đầu này.

Lý Ngư ở nơi này lưỡng toàn kỳ mỹ, nhưng Lý Tiểu Dân ở trên xà nhà lại tứcgiận cơ hồ muốn ói máu. Mặc dù trong lòng muốn đi xuống đập một chưởng vỡ đầulão quỷ háo sắc này, nhưng bên ngoài thị vệ đông đảo, nếu thật sự làm như vậy,chỉ sợ chính mình và Lan Nhi cũng không sống nổi.

Hắn tức giận cắn răng, trong long thầm nghĩ:" ngươi bất nhân, ta bất nghĩa.Ngày nào đó lão tử mà làm hoàng đế, nhất định phải làm thịt tất cả những lãobà của ngươi, vì chuyện hôm nay báo thù rửa hận! Nếu bỏ qua một người nào, lãotử là con cháu của ngươi."

Tương lai cuối cùng thì rất xa xôi, Lý Tiểu Dân đã không thể nhẫn nại khi màhôm nay cô gái mà hắn yêu thương lại bị người khác cướp đi. Hắn nghiến răng,từ trong ngực móc ra khối thu hồn ngọc kia, yên lặng niệm động châm ngôn. Chỉchốc lát, liền thấy bóng dáng của Nguyệt Nhi, từ trong ngọc phiêu đãng chuira, dần dần lớn lên, bay múa ở không trung, áo trắng tung bay. Tuy là có vàiphần sắc thái quỷ dị, nhưng cũng làm nên một trang giai nhân, dung nhan nhưhoa như ngọc, trên người tràn ngập hơi thở nặng nề u nhã.

Lý Tiểu Dân còn không có tâm tình thưởng thức dung mạo xinh đẹp của NguyệtNương, âm thầm thúc động truyền tâm thuật, đem ý nghĩ của mình nói cho NguyệtNương.

Trước đây vài ngày, hắn đã dùng phương phát ghi trên thiên thư, cùng vớiNguyệt Nương lập khế ước, đem thu nhận nàng làm quỷ nô của mình, bởi vậy cóthể không cần phải nói, liền có thể dùng ý nghĩ truyền tới Nguyệt Nương.Nguyệt nương mặc dù không tình nguyện với việc này, nhưng sinh mệnh mong manhnằm trong tay người, đành phải chịu ủy khuất rưng rưng nước mắt làm khế ước,làm nô lệ cả đời cho hắn.

Lúc này, đột nhiên nghe được Lý Tiểu Dân ra lệnh, Nguyệt Nương sợ đến mặt màythất sắc, ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Dân, xem có phải hắn nói đùa hay không.

Lý Tiểu Dân sắc mặt giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyệt Nương, trong lònglớn tiếng ra lệnh, muốn Nguyệt Nương đi xuống, dung tiên thuật ác độc của maquỷ công kích Lý Ngư.

Nguyệt Nương khi còn sống cả đời làm cung nữ, mặc dù sợ hãi uy nghiêm củahoàng đế, nhưng cũng không dám không nghe mệnh lệnh của Lý Tiểu Dân, đành huyđộng ống tay áo, bay xuống phía dưới, mười đầu ngón tay nhọn hoắt đâm thẳng vềphía trước.

Lý Tiểu Dân nằm sát ở trên xà nhà, nghiến răng nhìn về phía dưới. Nhưng thấytrong cung thất, ống tay áo trắng như tuyết tung bay khắp phòng, một giai nhânáo trắng, bay tới bay lui ở không trung, hình bóng rợp trời, ông tay áo nhưmúa, nhưng lại mang theo quỷ khí âm u tràn ngập cả phòng.

Nhưng hết thảy những điều này, cũng chí có một mình Lý Tiểu Dân có thể thấyđược mà thôi. Những người khác mặc dù cũng cảm giác cả người phát lạnh, nhưngcũng không biết tại sao, chỉ nói là do khí trời đột biến, hoặc là bản thân runsợ trước uy nghiêm của hoàng đế, bởi vậy mới cảm thấy rét lạnh.

Nguyệt Nương xoay quanh ở không trung bay múa, rốt cục không dám cãi lời LýTiểu Dân ra lệnh càng ngày càng mạnh liệt. rống kêu lên một tiếng, rồi độtnhiên bay về phía dưới như tia chớp, mười ngón tay cũng sắc như đao, mãnh liệtđâm vào Lý Ngư.

Đột nhiên có biến, vạn đạo hà quang(2) từ trên người Lý Ngư bắn ra, bảy sắcrực rỡ, choáng váng mắt người xem. Nguyệt Nương đang muốn nhào tới người LýNgư, đột nhiên bị hà quang này như sóng dữ vọt tới, đánh lên người không khỏikêu thảm lên một tiếng, lộn bay về phía sau, nếu không có Lý Tiểu Dân dungtiên pháp bảo vệ linh thể của nàng, chỉ sợ đã hồn phi phách tán.

Thân thể của Nguyệt Nương thoáng chống đã trở nên trong suốt, cơ hồ biến mất.Nàng cũng chỉ có thể tận dụng chút lực cuối cùng, miễn cưỡng bay trở lại khôngtrung, ghé vào xà nhà trước mặt Lý Tiểu Dân, rên rỉ thở dốc, hình ảnh của thânthể càng ngày càng mờ, như muốn tan biến trong nháy mắt.

Hà quang này, người trong phòng cũng chỉ có Lý Tiểu Dân có thể thấy được. Bỗngthấy cảnh này, Lý Tiểu Dân cũng kinh hãi thất sắc, trong lòng kêu lên:" tạisao lại như vậy! chẳng lẽ nói " trên người chân mệnh thiên tử, thật sự có hàquang gì đó hộ thể sao?""

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hoàn toàn chán nản. Hắn là hoàng đế, ta bất quáchỉ là một tiểu thái giám, bây giờ ngay cả tiên pháp cũng không dùng được, tabằng vào cái gì chiến đấu với hắn?

Nhưng nhìn lại xuống dưới, đã thấy Lý Ngư thần sắc dâm dật a a mà cười, mộtđôi nhãn sắc nhìn tới nhìn lui ở trên người Lan Nhi, lại đã vươn tay muốn sờmó khuôn mặt của Lan Nhi.

Lý Tiểu Dân tròng lòng giận dữ, thầm kêu lên.: "nếu ngay cả Lan Nhi cũng bịhắn cướp đi, thì ta sống còn có ý nghĩa gì!. Cuộc sống thái giám này lão tử đãtrải qua đủ rồi!"

Nghĩ đến đây, hắn giơ ngón trỏ lên, hung hăng cắn một cái, "Phốc" môt tiếng,máu tươi phún lên người của Nguyệt Nương trước mặt.

Cả người Nguyệt Nương đã vô lực, đang nằm ở đây chờ hồn phi phách tán, lòngtràn ngập đau khổ. Vốn trải qua cuộc sống buồn khổ ở trong rừng kia được trămnăm, đã chán nản, sau lại bị một tiểu hài tử thu phục, đi theo hắn làm quỷ nô,càng nhục nhã gấp bội lần, bây giờ bị hắn bức bách không thể không đi côngkích hoàng đế, lại bị chân mệnh thiên tử hà quang hộ thể đánh lên người, muốnhồn phi phách tán trong nháy mắt, không khỏi hoàn toàn chán nản, một giọt nướcmắt rơi xuống xà nhà trước mặt.

Đột nhiên có biến, một cỗ nhiệt lưu phún lên người mình, linh thể Nguyệt Nươngchấn động, chỉ cả thấy cả người rực lửa, linh lực tăng lên nhiều, không dámtin ngẩng đầu lên, đã thấy Lý Tiểu Dân khoanh chân ngồi trên xà nhà, khắp mặtđỏ bừng, hai mắt rực lửa, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm kia, dễ giống áo giáp củathiên thần, mà trên người cũng bắn ra vạn đạo hà quang, ngàn vạn quầng sángvờn quanh bên người, không khỏi kinh ngạc cực điểm, ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Dân,tâm thần rung động, không dám tin vào tình cảnh đang diễn ra trước mắt.

Lý Tiểu Dân vẫn chưa thấy kỳ cảnh vừa rồi bên người mình, vừa rồi liều mạngvận dụng tiên pháp, phun ra một ngụm máu, cũng thấy tinh lực tổn hao nhiều,miễn cưỡng giơ tay lên hướng xuống phía dưới, rín lên nói:

- Khứ!

Nguyệt Nương yêu kiều từ xà nhà bay lên, dừng ở không trung, trong lòng đầykính sợ nhìn chủ nhân của mình, lại nhìn hoàng đế phía dưới, thụy khí(3) trênngười cũng bị hà quang khắp người của Lý Tiểu Dân trấn trụ, có tình trạng suythoái, không khỏi cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi, trong lòng lại cảm giác đượcLý Tiểu Dân lại thúc giục mình, liền không dám do dự, hai tay áo vung lên, cảlinh thể liền giống như mũi tên dời khỏi dây cung vọt nhanh xuống phía dưới.

Lúc này, khuôn mặt của giai nhân áo trắng tràn đầy vẻ kiên nghị, mười đầu nhóntay nhọn cũng quắp lại như đao, cả linh thể bay vụt xuống dưới, vạt áo trắngtung bay qua phòng, giống như muốn đem cả ngôi nhà bao phủ trong đó!.

Linh lực quanh thân đã tập trung đến đầu ngón tay, móng tay của Nguyệt Nươngliền giống như những mũi tên cong, bắn thẳng vào dưới háng của lão hoàng đếkia, xuyên thẳng qua không trung bắn xuống mặt đất, chìm ngập dưới đất.

Lúc này, tay của Lý Ngư đã đưa ra, không để ý đến Lan Nhi đang kinh hoảng nétránh, muốn vỗ về hai gò má mập mạp trắng như tuyết. Đột nhiên cảm thấy toànthân phát lạnh, tay không khỏi dừng lại ở không trung, trên mặt cũng hiện rathần sắc cổ quái.

Hắn cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở đó, tay vẫn như cũng dừng ở không trung, vẻ mặtcổ quái yên lặng bất động

Lan Nhi đã sợ đến ngây người, rưng rưng nhìn hoàng đế, sớm biết rõ đêm naykhông thoát khỏi số mệnh cuối cùng bị hoàng đế cướp đi. Mặc dù đây là chuyệntốt mà mỗi cung nữ cũng đều mơ tương cầu mong. Nhưng ở trong lòng nàng, lạihiện ra khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Dân Tử ca ca kia, trong lòng không khỏi nhưđao cắt, nước mặt như từng hạt trân châu đứt đoạn, lướt qua mặt rớt xuống đất.Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Vân Phi cũng ngây người, không biết bệ hạ xảy ra chuyện gì, đột nhiên dừng lạibất động, giống như một Mộc đầu nhân tầm thường ngồi ở đây, con ngươi cũngkhông chuyển động chút nào.

Nàng ngơ ngác nhìn Lý Ngư hồi lâu, rốt cục không nhịn được, đánh bạo kêu lên:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng!

Kêu lên vài tiếng, Lý Ngư mới phục hồi lại tinh thần, Ngẩn ngơ thu tay lại,chỉ cảm thấy hạ thân lạnh lẽo và co rút lại một trận, nhưng không biết là cóchuyện gì, cũng xấu hổ vì phải đứng trước mặt bao nhiêu cung nữ thái giám màcởi quần kiểm tra, trên mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó chịu.

Lúc này, Lý Tiểu Dân so với hắn còn muốn khó chịu hơn. Vừa rồi hắn liều mạngtổn hao nhiều tinh lực, phun máu ngụm tinh huyết kia, giúp Nguyệt Nương bổsung sức mạnh, bây giờ chỉ cảm thấy cả người vô lực, chỉ có thể dựa vào xànhà, một cử động cũng không dám. Phải biết, nếu bị thị vệ phát hiện, thì ngaycả khí lực đào tẩu bản thân mình cũng không có, hơn phân nửa sẽ bị quản sựthái giám trong cung loạn côn đánh chết, trừng phạt cái tội đại bất kính củamình.

Lý Ngư ngồi yên một lúc, cố sức đứng dây, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức,không có tâm tư làm sực việc ầm ĩ, lạnh lung thốt:

- Bãi giá, đến Sùng minh điện!

Vân Phi kinh hãi thất sắc, ngập ngừng nói:

- Bệ hạ không lưu lại dung bữa sao?

Lý Ngư cũng không để ý tới, giậm bước từng bước nặng nề, đi ra cửa, ngồi lênkiệu dưới sự nâng đỡ của thái giám, liền khoát tay, dẫn đại đội tùy tùng đirất nhanh.

Vân Phi dẫn đám cung nữ quỳ tiễn ở trước cửa, nhìn xa giá đi xa, ngẫm lại bảnthân sau nhiều năm chờ đợi, cũng chỉ tới một kết quả như vậy, không khỏi phụctrên mặt đất, khóc rống thất thanh, lòng trần đầy oán hận đau xót.

Lý Ngư trở lại tẩm điện thường ngày ở, len lén kiểm tra thân thể của mình. Chỉchốc lát, lại sai người triệu tập thái y vào điện chuẩn đoán, đợi mặt mày tháiy này như màu đất đi ra, trên mặt mỗi người cũng mang theo bi thương, cũng bịđả thương dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế.

Ở trong thành Kim Lăng, một lời đồn kỳ quái truyền ra, nói:" Hoàng thượng củaĐại Đường tuổi già sức yếu, năng lực không đủ, đã không có cách nào lâm hạnhphi tần, đang truy tìm danh ý khắp nơi trị liệu cho chứng liệt dương của mình.

Nghe thấy một tin tức như thế, các thầy thuốc khắp nơi nghe tiếng mà động,phàm là thầy thuốc có chút nghiên cứu hoặc phương pháp tổ truyền, cũng đềuchạy đến Kim Lăng thành, hiến lên phương thuốc thần bí, chỉ mong có thể trịtốt căn bệnh bám chặt quân vương, sau đó kiếm thưởng.

Nhưng bệnh của Lý Ngư thật là cổ quái, tới nhanh, đi rất chậm. Bất kể baonhiêu danh y đến chuẩn trị qua, nhưng vẫn thúc thủ vô sách, không làm cho hắncó một chút khởi sắc

Từ đó, trong hoàng cung, không có một nam nhân chân chính.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...