Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 101



Hai lộ đại quân Tây, Bắc điên cuồng lao đến, đem đám cấm quân phản loạn giếtđến bước đường cùng, đang gào khóc kêu cha kêu mẹ.

Không bao lâu, hai quân gặp nhau trong trận, hai vị nữ tướng nhìn nhau, rồicùng hít một hơi khí lạnh, đồng thành duyên dáng hô to: "Hóa ra là ngươi!"

Thủ lĩnh hai quân, đều là nữ tướng, mỹ mạo cũng xinh đẹp vô cùng, lại có thêmphần uy vũ, nhưng khi ở trong trận gặp nhau, đều không khỏi cảm thấy kinh ngạcvô cùng.

Hồng Tam Nương thì còn tốt, biết trên chiến trường gặp đối thủ là chuyện bìnhthường, nhưng Tần quý phi thì lại không ngờ được, nữ phản tặc bị nàng truy nãđã lâu lúc đó như biến mất trên thế gian này, thế mà giờ đây lại xuất hiệntrong đại quân Tây Hành, chạy tới cần vương, cùng mình sóng vai tác chiến đuổigiết phản tặc cấm quân.

Chiến hữu trước đây hiện giờ biến thành địch nhân phản loạn, mà địch nhân phảntặc lúc trước thì hiện tại lại suất lĩnh quân đội cần vương, cùng mình chiếnđấu với cấm quân phản loạn: biến chuyển đến mức này, Tần quý phi nhất thời cảmthấy rất mờ mịt, trong lòng xuất hiện cảm giác vô lực.

Ánh mắt của nàng rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Tam Nương, nhìnthấy khóe mi của nàng đầy xuân tình, hiển nhiên là đã không ít lần trải quachuyện nam nữ, mà nàng lại nghiên đầu qua một chút, thấy ngay vẻ mặt khiếnnàng vừa yêu vừa hận của Lý Tiểu Dân, lúc này liền bừng tỉnh, tròng lòng cảmthấy vô cùng tức giận, cắn chặt răng, đã chuẩn bị muốn sau khi chiến đấu xongsẽ nghiêm hình tra khảo Lý Tiểu Dân, bắt hắn nói xem rụt cục bắt nữ thủ lĩnhphản tặc kia giấu đi, là có ý gì! Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Nhưng một khi tra hỏi, sợ rằng chính mình lại biến thành bị hắn tra hỏi ấychứ, chắc chắn hắn sẽ khiến mình "khổ không kể siết", nghĩ đến đso, khuông mặtxinh xắn của tấn quý phi hơi đỏ lên, vừa giận vừa xấu hổ, khẽ cắn môi anh đào,không biết phải là gì với tên thiếu niên gan lớn này đây.

Còn ở đối diện, Hồng Tam Nương là người từng trải, chỉ cần liếc mắt đã thấy vẻmặt xuân tình nhộn nhạo của Tần quý phi, hiển nhiên là biết nàng ta cũng giốngmình, đã trải qua nhiều lần nam hoan nữ ái, hiện tại đã khác hẳn lần gặp trướctrên chiến trường. Mà người biết đều nói Đại Đường hoàng đế Lý Ngư đang bệnhnặng nằm giường, mất nửa cái mạng rồi, làm sao có thể thỏa mãn được nàng chứ?Nghĩ đến sự lớn gan của Lý Tiểu Dân, trong lòng Hồng Tam Nương chợt hiểu, ánhmắt nhìn về phía Tần quý phi mang theo một tia muốn nói: ta cái gì cũng biếtrồi.

Trên chiến trường, hai nữ tướng anh tư hòa sảng xinh đẹp mê người, cười trênchiến mã, tay cầm cương đao tắm máu, đứng đối mặt với nhau, ánh mắt nhìn đốiphương, trong mắt đều ẩn chưa tình cảnh đồng bệnh tương liên, đều thở dài sâukín.

Hai vị mỹ nữ tướng quân này cứ đối mặt nhìn nhau, nhưng mà đám thủ hạ của cácnàng không nhàn rỗi như vậy, họ vẫn cứ gào thét như trước, tấn công đám cấmquân bỏ chạy.

Lý Hùng được một đám thân binh bảo hộ, chạy chối chết trên chiến trường, nhưnghắn lại phát hiện ra bốn phương tám hướng đều đã có quân lính bao vây, Ngự Lâmquân, Thủ Vệ quân cùng với đại quân hai lộ Tây Bắc đã vây chặt, tiếng ngựa híliên hồi, ai ai cũng muốn bắt lấy Đan Dương Vương, đưa lên triều đình, lậpcông lớn!

Lý Hùng vẫn còn khá nhiều thủ hạ thân tín, lúc này mặc dù đã bại, nhưng đámthủ hạ của hắn vẫn chém giết ra, chỉ muốn bảo hộ Lý Hùng rời khỏi vòng vây.Nhóm người này liều chết, khí thế cũng không thể coi thường.

Khắp bốn phìa đại quân đều vung đao lên chém giết, nhưng hai vị nữ tướng vẫnđối mặt với nhau, liên tục thở dài. Nghĩ đến mấy ngày khổ sở của mình vừa qua,Hồng Tam Nương lại âm thầm cảm thấy đau buồn, biết là Tần quý phi cũng phảichịu những trò chơi tình ái trong tay tiểu thái giám kia, chắc cũng không cógì vui vẻ; mà Tần quý phi nhìn thất vết roi trên cổ tay của Hồng Tam Nương,nàng hiển nhiên biết nữ phản tặc này bị rơi vào tay Lý Tiểu Dân, chỉ sợ là sovới mình còn thảm hơn vô số lần, vì thế ánh mắt nhìn về phía Hồng Tam Nươngcùng đầy tràn tình cảm đồng tình thương tiếc.

Những tiếng gào thét kinh hoàng, tiếng chém giết lúc này mới khiến hai vị nữtướng tỉnh lại, họ quay đầu nhìn, thấy đám thân binh của Lý Hùng đang liềuchết sắp đưa hắn ra ngòai được, thế là Tần quý phi nổi giận hét lên một tiếng,thúc ngựa chạy nhanh về phía đó.

Hồng Tam Nương cũng đã phục hồi tinh thần, nàng huy động đôi liễu diệp đao,mang theo đám kỵ binh thủ hạ, liều chết chạy qua, cùng Tần quý phi sóng vaitác chiến, từng bước tới gần tên phản tặc Lý Hùng.

Tần quý phi vung đại đao, ra sức chém giết địch nhân trước mặt, chợt phát hiệnra bên cạnh có đồng bọn hỗ trợ, dưới liễu diệp đao của nàng ta, địch nhân liêntục kêu thảm rồi ngã xuống, khiến áp lực của nàng giảm hẳn, vì thế tần qúy phikhông khỏi quay đầy, tươi cười tán thưởng Hồng Tam Nương.

Nhìn thấy Tần quý phi cười ôn nhu với mình, trong lòng Hồng Tam Nương bìnhtĩnh hẳn, biết là nàng ta sẽ không nhớ đến chuyện mình là phản tặc lúc trướcnữa, mà nàng và nữ nhi cũng không sợ bị truy bắt nữa. Nàng nhiều ngày nhẫn nạinhịn nhục, hầu hạ thiếu niên kia như vậy, rút cục cũng đã được hồi báo, điềunày khiến trong lòng nàng vui sướng nhưng lại thở dài, thiện ý nhìn về phíaTần quý phi, lộ ra nụ cười ngượng ngùng xen lần kích thích và cảm kích.

Hai vị nữ tướng, lập tức chấn chỉnh tinh thần, đồng tâm hiệp lực giết chết đámliều mạng này, suất lĩnh đám thủ hạ, chém giết hơn phân nửa quân còn sót củaLý Hùng.

Nhìn đám thủ hạ thân cận của mình liên tục ngã xuống, trái tim Lý Hùng như bịdao cắt, hắn cắn răng căm hận nói: "Tần quý phi, cho dù ta chết, con của ngươicũng không được làm hoàng đế, người cần gì bức ta thế chứ!"

Tần quý phi huy đao phẫn nộ quát: "Lý Hùng, ngươi suất quân làm phản, tộikhông thể tha! Nếu tự thú, quỳ xuống trước ngựa của a di, để a di trói ngươi,đưa đến kim điện cho hoàng đế phân xử!"

Lý Hùng ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Phụ hoàng cũng đã sắp chết rồi, chỉmột đám nữ nhân mà cũng đòi phán xét ta sao?"

Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi, đau đơn lập tức làm hắn quyết tâm hẳn, hắn lật tayáo, làm lộ ra một cái pháp phù màu đen, đặt lên miệng rồi cắn!

Máu tươi chảy ra, thoáng chốc đã nhuộm đỏ pháp phù. Một đạo hồng quang thoángchốc đã bao phủ quanh người Lý Hùng, vẻ mặt của hắn cũng đột nhiên trở lên dữtợn, ngửa mặt lên trời hét to, hét dài: "Tần quý phi, Chu hòang hậu, các ngươicứ đợi đấy, ta sẽ còn quay lại!"

Hồng quang lóe lên, thoáng chốc đã nuốt lấy thân hình của Lý Hùng, thiên địalúc này trở lên sáng rực.

Đám quân lính kinh hô, che mặt tránh bị hồng quang làm mù mắt, chỉ trong giâylát, chém giết hoàn toàn ngừng lại.

Hồng quang dần biến mất, mà đợi đến lúc tất cả trở lại bình thường, Tần quýphi ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy con ngựa của Lý Hùng còn ở đó, mà hắn thì đãkhông còn thấy đâu rồi.

Tần quý phi giận dữ, quát: "Lý Hùng, không cần biết ngươi dùng biện pháp gì,cũng đừng mơ mà thoát được!"

Lý Tiểu Dân ở phía xa chỉ biết thở dài. Thật không ngờ trên người Lý Hùng cópháp phù minh khắc, khiến hắn ở thời điểm nguy hiểm nhất lại thoát được mộtmạng. Pháp phù này, chỉ sợ là do mấy tên Âm Sơn yêu nhân lưu lại cho vị trưởnghoàng từ có giá trị lợi dụng này dùng.

Hồng Tam Nương giơ cương đao lên, duyên dáng hô to: "Lý Hùng, Tiễn Tùng mưuphản loạn, hiện tại đã bị chém chết, thủ cấp ở đây! Đám phản quân các ngươi,nếu còn không hàng, nhất định bị tru diệt!"

Thấy thủ lĩnh một chết một trốn, đám quân binh tham gia phản loạn đều mất hếtchiến ý, bỏ lại đao thương, tùy ý để bính linh trói lại, có tên thân binh bịtrói còn cười lạnh: "Lão tử bị chết cũng không sao, chỉ cần vương gia có thểrời đi, đến lúc trở lại, thù của lão tử, chắc chắn hắn sẽ thay lão tử báo!"

Tên phụ trách áp giải quan binh thấy hắn mạnh miệng, đầu tiên là đán cho hắncắm mặt xuống đất, sau đó thì nhào xuống đấm hắn không thương tiếc. Mấy tênphản binh khác thấy vậy, sợ hãi quỳ xuống, không dám có chút mạnh mồm nào nữa.

Trên chiến trường, lúc này đã dần bình yên trở lại. Đám phản binh dần bị tómlại một chỗ, ôm đầu ngồi xuống chờ nghe phán xét.

Chỉ có mấy tướng lãnh cấm quân thúc ngựa chạy vội tới, vẻ mặt vô cùng cấp báchvà hoảng sợ, chỉ nhìn đám quân đang canh giữ, cầu khẩn bọn họ đừng trói mìnhvội, trong tay cả đám đều cầm mấy người gỗ nhỏ, chạy vội đến dưới Kim Lăngthành, nhưng họ lại bị đám Thủ Vệ quân giơ trường đao sắc bén ra ngăn lại,không cho tới gần.

Chúng tướng gấp đến mức sắc mặt đại biến, quỳ gối dưới thành, nhìn lên đầuthành, liên tục dập đầu năn nỉ: "An Nam tương quân, xin ngài từ bi, cứu lấytính mạng cả nhà mạt tướng! Yêu đao làm phép, không chế thân nhân mạt tướng,hiện tại yêu đạo vừa chết, chỉ có ngài mới cứu được bọn họ thôi!"

Nghĩ đến chính mình mấy ngày qua bị yêu nhân khống chế, ăn không ngon ngủkhông yêu, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, bây giờ đã thành phản nghịch, nóikhông chừng cả nhà bị chết chém, vì thế đám tướng lĩnh này đều quỳ xuống vankhóc không ngừng.

Nhìn thấy dánh vẻ khóc lóc đáng thương của họ, Lý Tiểu Dân cuối cùng cũngkhông nhịn được, thở dài an ủi: "Thôi, thả bọn họ đi! Mấy người gỗ này trìnhlên cho ta, không thể để bị hủy!"

Chúng tướng nghe vậy như được đại xá, trên mặt mỗi người đều vô cùng kíchđộng, vội vàng chạy lên, quỳ gối trước mặt Lý Tiểu Dân, khấu đầu liên hồi, nănnỉ nói: "Cầu tướng quân cứu tính mạng cả nhà tiểu nhân, tiểu nhân xin cắn rơmcắn cỏ, thề báo đáp ơn này của ngài!"

Lý Tiểu Dân chậm rãi tiến đến gần, nâng họ dậy, sau đó thì bọn họ sợ hãi dângngười gỗ lên, rồi kêu họ lui về phía sau, còn hắn thì cần lấy một người gỗ,hỏi: "Ai đây?"

Một tên quan vội bước lên trước chắp tay, nói là người nhà mình, rồi hắn lạichỉ vào một cái hình lão đầu đang hôn mê, hoảng sợ nói: "Còn đây là gia phụ,tuổi tác đã cao, còn phải chịu hành hạ như vậy!" Nói xong, hắn không khỏi rơilệ.

Tay Lý Tiểu Dân cầm lấy người gỗ, trong miệng thầm đọc, lại thúc dục tiên lực,hướng về phía người gỗ.

Trên người gỗ có căm bẩy cương châm, dưới tiên lực của hắn tác động, cươngchâm dần rung lên, sau đó thì "phốc" một cái, đã bị tiên lực đánh rơi xuốngđất.

Một đám sinh hồn, phiêu đãng bay ra từ trong người gỗ. Lý Tiểu Dân vận khởimục lực, ngưng thần nhìn lại, đã thấy người này đúng là tướng mạo lão nhânkia, vẻ mặt mê man, giống như không biết nên đi về nơi đâu, hắn liền chỉ ngóntay, quát: "Đốt! Hồn linh trở về vị trí cũ, không thể rời xác!"

Tay hắn chỉ, bắn ra xuất một đạo ánh sáng nhạt, bắn thẳng đến chỗ trán thânthể lão nhân kia. Sinh hồn được đạo ánh sáng nhạt chỉ dẫn, chậm rãi bay vềphía trước, thấu thẳng vào chỗ mi tâm lão đầu, sau đó chui nhanh vào.

Lại nhìn lão giả bất tỉnh mờ mịt kia chợt bừng tỉnh, vẻ mặt cũng mờ mịt, nhìnchung quanh một phen, đột nhiên chứng kiến ánh mắt của tên cấm quân trước mặt,vội đến ôm hắn, cả kinh nói: "Con à, cha đang ở đâu đây?"

Tên cấm quân kia vui mừng khóc rống lên, cả hai cha con cứ ôm nhau khóc ròng.

Tướng lĩnh khác thấy Lý Tiểu Dân cứu được một người, vội vàng tiến lên quỳlạy, cầu xin hắn làm người tốt đến cùng, ngàn vạn lần đừng quên người khác.

Lý Tiểu Dân cầm người gỗ, cứu trị cả đám người. Hắn phải bận rộn hồi lâu mớicó thể cứu lại tất cả. Chúng tướng cùng thân nhân đều ôm đầu khóc rống.

Có mấy đại tướng cấm quân, có thân nhân chết trong tay Vu Đông Võng Tử. May làthân nhân khác còn chưa bị hạ độc thủ, những người này khóc càng bi thươnghơn, đối với đám người Tiễn Tùng càng hận thấu xương, chỉ hận Lý Hùng đào tẩumất, nếu không chính mình nếu bắt được hắn, không cần biết là hoàng tử hay làkhông hoàng tử, nhất định cho hắn nhìn thấy ông nội hắn!

Trên chiến trường đã dần bình tĩnh lại. Ngoài một đám cấm quân gia tướng trunhthành với Tiễn Tùng thừa dịp chạy mấy, những kẻ khác đều quỳ xuống đầu hàng,phía sau có hai lộ đại quân Tây Bắc, Ngự Lâm quân, Thủ Vệ quân đưa đến một chỗcanh giữ.

Nhìn thấy rất nhiều hàng binh trên chiến trường, Lý Tiểu Dân lo lắng thở dài,biết là trận loạn thế này, rút cục đã được bình định

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...